Thổ Long Truyền Thuyết

Chương 28:




Tu Trạch cũng thở hổn hển, miệng đắng lưỡi khô.
Vì dùng Tuyết Hồn Châu để khóa trụ hồn phách của Nhan Thứ khiến Nhan Thứ hao tổn pháp lực, đuối sức đến nỗi không thể nào tiếp nhận hoan ái, cho nên dù một tuyệt đại mỹ nhân thân hình trần trụi nằm ngửa trước mắt thế này, hắn cũng chỉ có thể cố gắng nín nhịn dục vọng đang bùng phát mà thôi. Thật sự hắn đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi, mỗi đêm dài như thế chỉ làm được có một lần, căn bản không đủ thỏa mãn dục vọng bừng bừng đang không ngừng trỗi dậy trong cơ thể hắn!
“Đau đớn cũng phải cố gắng chịu đựng, không ai biết thiên kiếp của ngươi sẽ đến lúc nào, nếu không dùng Tuyết Hồn Châu khóa trụ tinh khí hồn phách, vạn nhất hồn phi phách tán thì phải làm sao đây!” Tu Trạch nghiến răng nghiến lợi nói, cố gắng đem tinh lực tập trung trên Tuyết Hồn Châu, không cho phép mình nghĩ đến ý niệm muốn áp đảo Nhan Thứ đang ngày càng bùng phát trong đầu.
“Ngươi đang làm trái với ý trời đó!” Nhan Thứ bất mãn nói: “Cho dù tránh thoát lần này, nói không chừng sẽ có một thiên kiếp khác đến.”
“Không đâu, Tuyết Hồn Châu dùng máu của ta tu luyện mà thành, chỉ cần ta không chết, ngươi cũng sẽ không sao.”
“Nhưng ta đau quá, làm tới làm lui suốt ba mươi ngày, ta đau đến chết đi được, so với thiên kiếp thì cũng có khác gì đâu!”
“Đâu có đau đến vậy, ngươi cả ngày cứ hò hét khóc lóc hoài, chỉ nóng rát một chút thôi, chứ có đau đến chết đi sống lại đâu?” Tu Trạch trừng mắt nhìn y: “Ngươi cho rằng dùng Tuyết Hồn Châu khóa trụ hồn phách của ngươi đơn giản lắm ư, thiên kiếp của ngươi dễ dàng hóa giải như vậy sao? Nếu thế thì đâu gọi là sinh tử đại kiếp? Ai cũng tu thành tiên hết, lúc đó, cung điện của lão Thiên Đế kia chắc sẽ chật ních người, có khi còn sụp từ đời nào rồi!”
“Nhưng thật sự ta đau quá mà!”
“Không được lộn xộn…. Nếu không Tuyết Hồn Châu làm sao dẫn dắt được nội đan của ngươi.”
“Cái gì, nội đan của ta?…. Ngươi muốn làm gì?”
“Lấy nội đan từ trong cơ thể ngươi ra.” Tu Trạch mỉm cười, “Bằng không chính ngươi nhả ra cũng được.”
Nhan Thứ hoảng sợ, nếu y không có nội đan, khẳng định không thể nào sống nổi, nội đan vốn là bảo vật hộ thân, mất nó thì đâu khác gì mất mạng.
“Không được…. Ngươi muốn lấy nội đan của ta, chi bằng dứt khoát giết ta luôn cho rồi!” Nhan Thứ liều mạng giãy giụa, cố gắng gạt Tuyết Hồn Châu ra khỏi cơ thể mình: “Ngươi dám động vào nội đan của ta, ta sẽ cùng ngươi liều mạng!”
Tu Trạch thấy Nhan Thứ sống chết phản kháng, liền sử dụng thuật định thân để giữ y nằm yên.
“Ô…. Ô….. Ta không muốn biến trở về hình dạng cũ…. Ta thà chết cũng không muốn như thế…. Van cầu ngươi….” Nhan Thứ không thể động đậy, giờ đây y cảm thấy nội đan đang theo Tuyết Hồn Châu mà chuẩn bị xuất ra bên ngoài, trong lòng sợ hãi không thôi.
“Không phải sợ, không có việc gì…. Tin tưởng ta….”
Nội đan mạnh mẽ bị lôi kéo từ ngực lên tới yết hầu, sau đó bị kéo đến khoang miệng. Nhan Thứ đóng chặt môi, chết cũng không chịu há ra, nội đan y khổ cực tu luyện năm trăm năm một khi mất đi, y cũng sống không nổi nữa.
Tu Trạch bóp mạnh khớp hàm của Nhan Thứ bắt y phải há miệng ra, nội đan bên trong nhanh chóng bị Tuyết Hồn Châu hấp dẫn hòa lại làm một.
Đôi mắt đẫm lệ tuôi rơi không ngừng, trong lúc nhất thời, Nhan Thứ cảm thấy như trời long đất lở, chẳng lẽ đây mới là thiên kiếp của y sao, người bình thường tu luyện mất đi nội đan cũng chỉ là mất đi mấy trăm năm tu luyện, còn y chính là hồn phi phách tán quay lại hình dạng cũ.
Tu Trạch lập tức nuốt Tuyết Hồn Châu và nội đan của Nhan Thứ vào bụng, Nhan Thứ thấy thế không khỏi gào lên: “Thật quá đáng! Ngươi ăn nội đan của ta luôn rồi. Ta sẽ chết mất! Hết rồi! Trời ạ! Hết thật rồi!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.