Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 24: Cho ngươi biết đánh lén là như thế nào!




Tan học, ngoài cổng học viện Đông Mộc nhốn nháo ồn ào, các đệ tử đều tự về nhà. Những đệ tử con nhà quyền quý đã sớm có xe ngựa chờ ở cửa, chật đến không nhúc nhích được. Đủ loại xe ngựa kiểu dáng xa hoa khiến cho mọi người nhìn không kịp mà hoa cả mắt. Phía sau là những đệ tử quyền quý đang đi ra, lại bắt đầu mở miệng khoe khoang nhà ai đẹp hơn, phu xa nhà ai mạnh hơn, tùy tùng nhà ai nhiều hơn. Mỗi ngày đều là như thế, những người này cứ nói về những chuyện này không biết mệt. Lòng người chính là như thế, luôn đen tối…
“Tỷ, đi, về nhà thôi.” Bạch Tử Mặc chờ Bạch Phong Hoa cùng nhau về nhà.
Bạch Phong Hoa chỉ mỉm cười “Đệ về nhà trước, ta còn có chút việc.”
“Chuyện gì? Đánh người sao? Có phải đánh con tiện nhân Lương Vi Ni không? Đệ sẽ dụ ca ca của nàng rời đi, tỷ cứ yên tâm mà đánh nàng là được.” Bạch Tử Mặc vừa nghe Bạch Phong Hoa nói liền lập tức suy đoán, nóng lòng muốn làm ngay.
Bạch Phong Hoa cười hắc hắc, vươn tay dùng sức xoa xoa đầu Bạch Tử Mặc “Không phải, ta muốn đi dược điếm để mua dược liệu.”
“A? Vậy đệ đi cùng tỷ!” Bạch Tử Mặc lập tức sửa miệng.
“Vậy, đệ đi mua thuốc giúp ta, ta đi mua đồ ăn.” Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ, nói ra, dù sao nàng trước tiên cũng phải tách ra khỏi Bạch Tử Mặc. Bạch Tử Mặc vừa nghe xong lại muốn nói gì, nhưng Bạch Phong Hoa đã lấy túi tiền ra, để ở trước mặt Bạch Tử Mặc quơ quơ, nghe tiếng tiền vang leng keng bên trong, nói “Đi mua thuốc cho ta, còn dư lại thì cho đệ.” Bạch Phong Hoa từ bên trong lấy ra một khối bạc vụn, đem túi tiền đưa cho Bạch Tử Mặc.
Hai mắt Bạch Tử Mặc tỏa sáng, đoạt luôn cái túi từ trên tay Phong Hoa mà ôm chặt vào lòng, mặt mày hớn hở, như cún con nhe răng nói “Đa tạ đại nhân ban thưởng.”
“Mau đi đi, ta muốn mua Ngưu Hoàng, Tam Thất ( các loại thuốc đông y ) cùng cánh Hoa Hồng.” Bạch Phong Hoa phân phó.
“A, mấy cái này toàn là dược liệu thường gặp mà?” Bạch Tử Mặc có chút nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì bình thường hay gặp, nên lần trước khi chuyển dược liệu về phủ không có mấy thứ đó. Đệ đi mua một ít cho ta, dùng hết lại đi mua thêm là được.” Bạch Phong Hoa giải thích.
“À.” Bạch Tử Mặc giật mình, tiếp theo lại có chút lo lắng nói, “Vậy tỷ tỷ đi xe ngựa về nhà cho nhanh. Mắc công lại gặp được bọn ngu ngốc nào đó nữa.” Bạch Tử Mặc lo lắng Bạch Phong Hoa sẽ bị người khác khi dễ.
“Biết rồi, không sao đâu, đệ mau đi đi.” Bạch Phong Hoa thúc giục Bạch Tử Mặc. Bạch Tử Mặc gật gật đầu, dặn dò một hồi mới tự mình đi trước.
Bạch Phong Hoa chờ bọn đệ tử đi hết, mới lặng yên không một tiếng động hướng phía sau học viện mà đi tới.
Rừng cây phía sau học viện, u tĩnh thanh lịch, tuy rằng rừng cây không lớn, nhưng tán cây xanh mọc cao che trời, làm cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái. Phía sau, Triêu Dương công chúa đã sớm nóng lòng chờ ở nơi đó.
“Bạch Phong Hoa, ngươi đúng là con tiện nhân quái dị. Xấu như vậy, còn không tự mình hiểu lấy, nước da đen như than, còn muốn nhị ca của ta chú ý, ngươi mơ cái gì chứ! Xem ta lát nữa thu thập ngươi như thế nào!” Triêu Dương công chúa không ngừng hung hăng mắng, vươn chân đá vào cây đại thụ bên người. Cú đá này, khiến cây đại thụ chấn động kịch liệt, lay động liên hồi, lá rụng bay tán loạn. Chiến khí của Triêu Dương công chúa đã đạt tới cấp bốn, đây cũng là nguyên nhân nàng tự tin không mang theo một tên tùy tùng nào. Nàng có chiến khí cấp bốn, nên cho rằng Bạch Phong Hoa chỉ có chiến khí cấp hai dù cố như thế nào cũng không phải là đối thủ của nàng.
“Tại sao còn chưa tới? Chẳng lẽ sợ đến chạy trốn rồi?” Triêu Dương công chúa nhíu mày phán đoán, tiếp theo lại lắc đầu phủ định, “Không có khả năng, nữ nhân nhát gan kia căn bản không dám làm vậy!”
Ngay tại lúc Triêu Dương công chúa phiền chán chờ đợi, bỗng nhiên, trên đầu truyền đến một động tĩnh rất nhỏ. Triêu Dương công chúa cảnh giác lập tức ngẩng đầu nhìn phía trước, một cái túi thật lớn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai từ trên trời giáng xuống nàng, gắt gao chụp từ đầu nàng tới thắt lưng. Triêu Dương công chúa chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đen thui, không nhìn rõ được cái gì. Nàng vừa định giãy giụa, trên đầu liền trúng một cú, kế tiếp, sau đầu gối bị người nào đá mạnh một cái, cả người mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Lúc này mới thật sự bắt đầu, đòn hiểm tới rồi! Nàng chỉ cảm thấy quyền cước rơi trên người mình như bão tố, đau, đau quá, toàn thân đều đau muốn chết rồi!
“Tên hỗn đản nào cư nhiên dám đánh ta? Ta đường đường là đương kim công chúa...” Vừa nói câu này xong, Triêu Dương công chúa đã không có cơ hội nói câu tiếp theo, đầu nàng bị cái túi hình chữ nhật ép chặt, chỉ có thể phát ra những thanh âm rên rỉ rất nhỏ, nhưng hoàn toàn nghe không rõ lắm nàng đang nói cái gì. Nàng muốn thi triển chiến khí, nhưng là vừa ngưng thần, ngực đã bị người ta đạp một cước thật mạnh!
Hỗn đản, a a a a ~ cư nhiên dám đạp ngực của bản công chúa! Trong lòng Triêu Dương công chúa điên cuồng chửi mắng, ngoài miệng chỉ rống giận, nhưng vừa mở miệng, ngực bên kia lại bị đạp! “Ô ô” Tiếng kêu thảm thiết đứt quãng từ trong túi truyền ra, nhưng người bên ngoài không chút nào để ý tới, đánh, đánh, đạp... đạp... Sau đó, Triêu Dương công chúa liền rên rỉ “ A nha a nha, a a, đau quá đau quá”…
Triêu Dương công chúa sắc mặt độc ác vừa rồi, giờ phút này bị đánh đến đầu óc choáng váng, hoàn toàn mơ màng. Nàng thậm chí còn muốn xin khoan dung, vứt bỏ tôn nghiêm hoàng gia mà cầu xin tha thứ, nhưng đối phương căn bản không cho nàng cơ hội cầu xin tha thứ. Một quyền đánh ngay cằm nàng, trực tiếp đem cằm nàng đánh đến trật khớp. Lúc này, không cần nói mắng chửi người, ngay cả kêu thảm thiết nàng cũng không làm được.
Cuối cùng, Triêu Dương công chúa oán giận ngất đi, ở những giây cuối cùng trước khi ngất, nàng cũng không biết rốt cuộc là ai đánh nàng!
“Đáng đời!” Bạch Phong Hoa vỗ vỗ tay, phủi phủi tro bụi trên người, vươn mũi chân đá đá Triêu Dương công chúa ngất xỉu nằm trên mặt đất , khinh thường bĩu môi, “Hôm nay ta cho ngươi biết đánh lén là như thế nào!”
Ở cách đó không xa, hai thân thể vắt ngang một khối đá, hai nam tử thân vẫn hắc y im lặng nằm im, y như đang ngủ. Hai hắc y nhân này là ám vệ của Triêu Dương công chúa, là do Hoàng Thượng phái tới âm thầm bảo hộ Triêu Dương công chúa. Vừa rồi, bị Bạch Phong Hoa thoải mái từ tốn mà giải quyết. Hai ám vệ này bị đánh đến choáng váng, thậm chí cũng không biết là ai ra tay.
Bạch Phong Hoa ưỡn thắt lưng, ngáp dài, vặn vẹo cánh tay, thích ý híp mắt, chuẩn bị rời đi. Lúc nãy đánh thật thích, cuối cùng cũng rửa được mối hận cánh gà lúc trưa!
Bạch Phong Hoa quay người lại, liền thấy được một đôi mắt trong suốt xinh đẹp, đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng, trong con ngươi màu đen tựa hồ còn có một màu xanh biếc, tản ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy làm cho người ta run sợ, nhưng lại không thể dời mắt khỏi người này. Mà người có đôi mắt này, là một nam nhân, hơn nữa là một nam nhân tuấn mỹ đến kỳ cục! Khuôn mặt góc cạnh, đôi môi gợi cảm mỏng manh, lông mi thon dài, toàn thân hắn tản ra một cỗ ánh sáng thần thánh trong trẻo nhưng lạnh lùng. Mái tóc đen dài được tùy ý vấn cao bằng một cây trâm ngọc xanh biếc, y phục trắng toát, bên hông dắt đai lưng làm bằng tơ vàng, bên trên treo một cây sáo xanh biếc. Một nam tử, phong hoa tuyệt đại như vậy, thần thái như vậy, chỉ sợ là tuyệt thế vô song ( trên đời không có người thứ hai). Nam Hoa Vương cùng Đồng Hòa Vương tuấn mỹ bao nhiêu, đem so với người này, chắc chắn sẽ thất sắc kinh hoàng. Hắn cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó không nói gì, nhưng lại có khí thế bài sơn đảo hải, ngay sau đó, lại yên bình tựa hồ như một đóa lan tỏa hương ngào ngạt.
Trong lòng Bạch Phong Hoa không khỏi tán dương, thật là một nam tử mang một vẻ đẹp xuất sắc!
Nam tử nhàn nhạt nhìn vào mắt Bạch Phong Hoa, ngay sau đó, bỗng nhiên biến mất ở trước mắt Bạch Phong Hoa. Tựa hồ, hắn chỉ là một người qua đường.
Bạch Phong Hoa nhíu mày, quay đầu nhìn về phía rừng cây, nam nhân này, là ai? Nàng chưa từng nghe nói qua Đông Mộc quốc có một nam tử xuất sắc như vậy, hơn nữa tu vi của hắn, đã muốn đăng phong tạo cực ( đạt tới đỉnh cao)! Bạch Phong Hoa hoàn toàn không cảm giác được thực lực của đối phương. Người của hoàng gia sao? Không có khả năng! Nếu vậy, hắn không có khả năng trơ mắt nhìn mình đánh lén Triêu Dương công chúa. Bạch Phong Hoa nghi hoặc nhíu mày, người này…
Chẳng lẽ thật sự chỉ là đi ngang qua ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.