Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 16: Cầu thân bị cự tuyệt




“Cho nên, vẫn còn một chuyện quan trọng khác .” Nam Hoa Vương mỉm cười, nụ cười sáng lạn đến mê người, “Ta hôm nay đến, là vì tới cầu thân .”
Khi Nam Hoa Vương nói những lời này, cũng đồng thời quan sát biểu tình của Bạch Phong Hoa, nhưng mà trên mặt Bạch Phong Hoa không có một tia gợn sóng nào. Đáy mắt một mảnh bình tĩnh. Điều này làm cho trong lòng Nam Hoa Vương lại một mảnh khó hiểu.
“Cầu thân? Ai cầu?” Bạch Phong Hoa tựa vào ghế, tiếp nhận ly trà Tiểu Thúy đưa sang, nhấp một ngụm khẩu cười tủm tỉm hỏi.
Thường Phi nhếch mép cười mỉa, nàng biết rõ còn cố hỏi. Nữ nhân này từ khi nào thì biết lấy lùi để tiến như vậy?
“Đương nhiên là ta đi cầu thân rồi.” Nam Hoa Vương lấy ra một khối ngọc bội trong suốt sáng tinh mỹ đặt ở lòng bàn tay. Khối ngọc bội này đúng là tín vật dành cho chính phi , ngọc bội liền cành. Cái này cùng với ngọc bội trước kia Thường Phi mang đến có hình dáng giống nhau, nhưng tính chất lại hoàn toàn khác biệt. Khối ngọc bội này vừa nhìn đã biết là đồ vô giá.
Bạch Phong Hoa cười nhẹ, nói thẳng vào đề “Vương gia muốn thú ta làm phi? Còn là chính phi?”
“Đúng.” Nam Hoa Vương mỉm cười, “Hôm nay, ta đem tín vật này đưa lên trước. Ngày mai ta sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng, thỉnh người tứ hôn.”
Tiểu Thúy đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng bất mãn không thôi. Đánh chết nàng cũng không tin nam nhân này thành tâm cầu thân đâu!
Mí mắt Bạch Phong Hoa cũng không nâng lên một chút, thản nhiên nói “Vương gia vì sao phải thú ta làm phi?”
“Bạch tiểu thư cứu ta một mạng, tình nghĩa của cô đối với ta làm cho ta cảm động rất nhiều. Ta cho rằng ta chính là phu quân cả đời của Bạch tiểu thư .” Nam Hoa Vương mí mắt cũng không nâng một chút, miệng cũng đã nói ra lời nói dối này. Khi hắn nói ra những lời này, hắn cố ý ngưng thần chú ý phản ứng của Bạch Phong Hoa. Nhưng mà thật để cho hắn lại thất vọng rồi, bộ dáng của Bạch Phong Hoa vẫn như trước, bình tĩnh không sợ hãi .
“Ta cứu ngươi một mạng thì phải gả cho ngươi?” Bạch Phong Hoa giọng điệu mỉa mai cười, thản nhiên nói, “Vương gia thật sự là biết báo ân. Lấy thân báo đáp, ha ha. Vương gia đem chuyện hôn sự xem như trò đùa rồi.” Bạch Phong Hoa như thế nào không biết Nam Hoa Vương hiện tại mở miệng nói bậy mà thôi, cho nên nàng cũng lười lễ phép với hắn.
Sắc mặt Thường Phi trầm xuống, thiếu chút nữa chửi ầm lên lên. Cái gì mà kêu là lấy thân báo đáp? Nàng cư nhiên dám dùng từ ngữ như thế nói với Vương gia!
Trong lòng Thường Phi càng thêm nghi hoặc. Bạch Phong Hoa chẳng lẽ không phải vì không được làm chính phi nên mới thẹn quá thành giận sao? Hôm nay Vương gia đích thân đưa tới ngọc bội liền cành đại biểu cho thân phận chính phi, vì sao nàng ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm?
Nam Hoa Vương cũng không nóng không lạnh mỉm cười hỏi “Như vậy, Bạch tiểu thư muốn hôn sự như thế nào?” Nam Hoa Vương bất động thanh sắc thu hồi ngọc bội, ý tứ cự tuyệt của Bạch Phong Hoa đã thực rõ ràng . Hắn dù sao cũng đường đường là đương kim Vương gia, không cần phải ở chỗ này dây dưa.
“Ta muốn tìm một người mà ta vừa mắt!” Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mày, ánh mắt trầm xuống, gằn từng tiếng lạnh lùng nói ra. Những lời này đã rất bén nhọn. Ngụ ý thực rõ ràng, ngươi, Nam Hoa Vương, khiến cho Bạch Phong Hoa ta thực chướng mắt !
Trên mặt Nam Hoa Vương thủy chung vẫn mỉm cười lễ phép , nhưng là khi nghe những lời này của Bạch Phong Hoa, mặt hắn tuy không đổi sắc, nhưng nội tâm đã hơi hơi dao động.
“Vương gia nếu muốn cảm tạ ta cứu ngươi một mạng, có thể dùng phương thức khác.” Bạch Phong Hoa không muốn nói chuyện cùng Nam Hoa Vương nữa, nàng cũng hiểu được Nam Hoa Vương bất quá là đang thử nàng mà thôi. Nếu thử xong rồi, mà Nam Hoa Vương lại còn tự dâng mỡ lên miệng mào, nàng cũng nên giáo hắn chút đạo lý.
“A, nói thử xem.” Nam Hoa Vương mỉm cười nói.
“Trong phủ Vương gia có dược liệu gì hãy để cho ta tùy ý chọn lựa, còn nữa, trong phủ của Vương gia có cách phối dược nào hãy đưa cho ta hai cái. Đương nhiên, ta không cần loại sơ cấp .” Bạch Phong Hoa biết trong phủ của Nam Hoa Vương cất chứa không ít dược liệu trân quý, nàng lập tức liền như sư tử mở miệng đòi hỏi.
“Thật quá đáng! Vương gia đã cho ngươi một viên Thiên Tâm đan. Ngươi cư nhiên…” Thường Phi nghe Bạch Phong Hoa nói, rốt cục nhịn không được mà bạo phát. Phải biết rằng, phối phương của đan dược trung cấp thật không dễ có, mà còn rất trân quý. Bạch Phong Hoa cư nhiên mở miệng lại đòi hai cái phối phương, hơn nữa dược liệu cư nhiên còn muốn tùy ý chọn lựa! Yêu cầu này quả thực rất quá đáng và thái quá rồi.
“Câm mồm!” Không đợi Nam Hoa Vương nói chuyện, Bạch Phong Hoa đã lớn tiếng quát, “Ngươi là thứ gì vậy, bất quá chỉ là nô tài, chủ nhân ngươi còn chưa mở miệng, ngươi liền hô to gọi nhỏ. Thiên Tâm đan là chủ nhân ngươi đương nhiên phải đưa cho ta, ta đã sớm nói qua rồi! Ta cứu hắn một mạng, hắn cũng không muốn làm người vong ân phụ nghĩa. Ta hiện tại muốn những thứ đó, dù sao đối với vương phủ mà nói bất quá cũng không đáng kể là bao. Hoặc là, ngươi cho rằng mệnh của chủ nhân ngươi chỉ giá trị bằng một viên Thiên Tâm đan?” Đáy mắt Bạch Phong Hoa hiện ra ánh sáng lạnh , Thường Phi này, vẫn như trước, đối với Bạch Phong Hoa hô to gọi nhỏ, chẳng phân biệt được tôn ti. Xem ra lần trước đánh hắn vẫn rất nhẹ, nên hắn vẫn chưa hiểu được giáo huấn!
Sắc mặt Thường Phi như lợn bị chọc tiết, cả người run lên nhè nhẹ, một câu cũng nói không nên lời.
Trong nháy mắt Bạch Phong Hoa quát lên, cái loại khí thế này làm cho Nam Hoa Vương giật mình không thôi. Giờ phút này, Bạch Phong Hoa thoạt nhìn loá mắt, quyến rũ lòng người. Đây, là Bạch Phong Hoa yếu đuối nhu nhược sao!
“Thường Phi, nơi này không tới phiên ngươi nói chuyện, đi xuống.” Nam Hoa Vương rốt cục cũng lạnh giọng mở miệng, hắn lần đầu tiên cảm thấy Thường Phi thật không hiểu chuyện. Ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện, trước kia, Thường Phi đối với Bạch Phong Hoa cũng là loại thái độ này , thậm chí thái độ của hắn càng kém, hắn cũng không cảm thấy gì. Nhưng hôm nay, trong lòng hắn lại có một chút hờn giận. Mấy thứ này tuy rằng đều không phải không đáng kể giống như Bạch Phong Hoa nói, ngược lại là rất trân quý làm cho hắn không nỡ dứt bỏ.
Thường Phi cắn cắn môi, cúi đầu thối lui ra phía sau.
Nam Hoa Vương nhìn Bạch Phong Hoa, mỉm cười “Bạch tiểu thư, thật ngại để cho cô chê cười, là ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm.”
“Vương gia đáp ứng không ?” Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên, Bạch tiểu thư đối với ta ân tình như núi, lòng ta khắc ghi không quên. Phối phương của đan dược trung cấp , quý phủ quả thật có hai cái trung cấp , ta sẽ phái người đưa lên. Mà dược liệu trong dược khố, mời Bạch tiểu thư tùy ý chọn lựa.” Trong lòng Nam Hoa Vương đã hiểu được một việc, Bạch Phong Hoa trước mắt không có một chút tình cảm nào với hắn, ánh mắt Bạch Phong Hoa nhìn hắn đã không còn như trước kia nữa. Trước kia, ánh mắt của nàng tràn ngập tình yêu nồng cháy say đắm, nhưng hiện tại chỉ còn có sự lạnh lùng, thậm chí giọng điệu của nàng còn có chút mỉa mai. Rốt cuộc Bạch Phong Hoa đã xảy ra chuyện gì?
“Đa tạ Vương gia.” Khóe mắt Bạch Phong Hoa mang ý cười, khách khí nói lời cảm tạ .
“Ta sẽ không quấy rầy Bạch tiểu thư nghỉ ngơi nữa.” Nam Hoa Vương đã đạt được mục đích lần này tới đây, tự nhiên sẽ không muốn lưu lại. Về phần Bạch Phong Hoa, vì sao có chuyển biến lớn như vậy, sau này sẽ từ từ kiểm chứng.
“Chiều nay ta sẽ đi vương phủ tuyển dược liệu, quấy rầy Vương gia rồi Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói rõ ràng , “Tiểu Thúy tiễn khách.”
“Được, ta sẽ đợi Bạch tiểu thư sang phủ.” Nam Hoa Vương đứng dậy, mỉm cười nói.
Nam Hoa Vương thủy chung vẫn duy trì phong độ, khách khí như cũ, cùng Bạch Phong Hoa tạm biệt xong, Tiểu Thúy đưa chủ tớ bọn họ hai người ra khỏi Thừa tướng phủ. Đương nhiên, Nam Hoa Vương cũng không có nhắc lại chuyện hỏi cưới Bạch Phong Hoa. Nhưng mục đích Nam Hoa Vương đi vào phủ Thừa tướng hôm nay lại bị truyền ra ngoài. Không đến hai canh giờ, toàn bộ kinh thành đều đã biết tin này .
Mỹ nam thiên tài đệ nhất kinh thành – Nam Hoa Vương vào phủ Thừa tướng cầu thân, lại bị Bạch Phong Hoa quái dị cự tuyệt! Đây là một tin tức vừa nghe vào đã không lọt tai, thật là một chuyện rợn cả người.
Nhưng, sự thật đã diễn ra.
Nam Hoa Vương bị Bạch Phong Hoa – người vẫn luôn thầm thương trộm nhớ hắn – cự hôn !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.