Thịnh Thế Mưu Thần

Chương 6: Cố viện Lan Chỉ




Hiển nhiên Vương Trịnh thị không nghĩ tới Tứ tiểu thư luôn nhu nhược nói tức giận là tức giận, hơn nữa còn muốn nháo tới chỗ lão phu nhân.
Mặc dù những năm này, Tứ tiểu thư bị người trong phủ chèn ép, lão phu nhân cũng là nhắm một con mắt, mở một con mắt, nhưng đó cũng là vì Tứ tiểu thư không có tỏ vẻ biểu thị, một khi Tứ tiểu thật sự cáo trạng tới chỗ lão phu nhân, lão phu nhân sẽ vì mặt mũi phủ Túc Thành Hầu tuyệt đối sẽ không nghiêng về phía các nàng.
Chẳng qua bà ta chỉ sửng sốt một chút, Mộc Thanh Y đã ra khỏi phòng khách. Vương Trịnh thị phục hồi lại tinh thần, dậm chân vội vàng đuổi theo: “Ai nha, Tứ tiểu thư….Tứ tiểu thư, ngài đừng nóng giận….”
Mộc Thanh Y quay đầu lại lạnh lùng nhìn bà ta, cười một tiếng: “Vương quản sự muốn nói cái gì?”
Vương Trịnh thị cắn răng, cứng rắn nói: “Tứ tiểu thư, chuyện này….Phu nhân đã bẩm báo với hầu gia. Hầu gia cũng nói Giáng Tuyết Hiên rất tốt…..”
Nghe bà ta nói vậy, rõ ràng là đang uy hiếp nàng. Năm đó, gia quy Cố gia nghiêm khắc, bây giờ thấy một kẻ hạ nhân lại dám lấn chủ, không có nghĩa gì mà nàng không dọn dẹp được điêu nô (*hạ nhân/người làm gian xảo – Nuy). Bất quá, hôm nay nàng không có ý định xử lý bà ta, nàng muốn thu thập chủ tử của bà ta.
Không để ý tới Vương Trịnh thị, Mộc Thanh Y mang theo Châu Nhi đi tới viện An Đức của lão phu nhân, thuận miệng phân phó nha đầu đứng bên cạnh: “Đến thư phòng mời phụ thân ta tới viện An Đức, nói Thanh Y có chuyện muốn thỉnh giáo phụ thân.”
Nhìn Mộc Thanh Y rời đi, sắc mặt Vương Trịnh thị khó coi, trợn mắt nhìn nha đầu đi theo, nói: “Còn không mau đi bẩm báo với phu nhân!”
Đem Tứ tiểu thư an bài ở Giáng Tuyết Hiên chính là ý tứ của phu nhân, buổi sáng phu nhân bị Tứ tiểu thư đánh vào mặt ở trong vườn, nếu không dạy dỗ Tứ tiểu thư một chút, chẳng phải sẽ làm cho người ta coi thường phu nhân sao? Bà ta là người của phu nhân, dĩ nhiên là phu nhân nói thế nào thì là thế đó. Chẳng qua không nghĩ tới, sau khi bệnh qua một hồi, Tứ tiểu thư không còn dễ dàng đối phó như lúc trước. Mới vừa chống lại Tứ tiểu thư, nhưng lại làm cho bà ta không tự chủ nhớ lại cố phu nhân (*) năm xưa.
(*) cố phu nhân: phu nhân đã mất – Nuy
Mộc Thanh Y đi cũng không nhanh, đợi đến lúc nàng tới viện An Đức cầu gặp lão phu nhân, lại đợi thêm một chút mới thấy Tôn phu nhân và Mộc Trường Minh chạy tới. Đi theo còn có Mộc Linh và Mộc Sâm, Mộc Sâm thân thiện cười cười với Mộc Thanh Y, mà Mộc Linh lại mờ mịt trợn mắt nhìn nàng một cái.
Mộc lão phu nhân quét mọi người một cái, cau mày hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì? Thế nào lại chạy tới đây?”
Mộc Thanh Y tiến lên, nói: “Bẩm tổ mẫu, là Thanh Y thỉnh phụ thân tới. Quấy rầy tổ mẫu nghỉ ngơi, xin tổ mẫu trách phạt.”
Mộc lão phu nhân như có điều suy nghĩ nhìn Mộc Thanh Y, cười nói: “Bình thường bà già ta cũng nhàn rỗi, quấy rầy cái gì? Ngược lại là phụ thân cháu bề bộn công vụ, nếu có chuyện gì, chẳng lẽ tổ mẫu còn không làm chủ được cho cháu?” Ngụ ý, Mộc Thanh Y lấy chuyện hậu viện ra làm cho Mộc Trường Minh có chút bất mãn.
Mộc Thanh Y làm như nghe không hiểu, cúi đầu, thấp giọng nói: “Tất nhiên là tổ mẫu thương yêu tôn nữ, bất quá chuyện này Vương quản sự có nói là phụ thân đã đồng ý. Tôn nữ….Tôn nữ rất ủy khuất, liền muốn ở ngay trước mặt tổ mẫu hỏi phụ thân một chút, nếu thấy Thanh Y chướng mắt, Thanh Y nguyện ý đến am (*) ngoài thành giữ đạo hiếu cho mẫu thân….”
(*) am: một căn nhà nhỏ thờ Phật – Nuy
“Hồ nháo!” Mộc lão phu nhân trầm giọng nói, nhìn thấy Mộc Thanh Y cúi đầu, vạn phần ủy khuất, Mộc lão phu nhân thở dài: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?  Hảo hảo nói ra là được, thế nào lại nói tới am cái gì chứ? Đây là chuyện nữ nhi gia nên nói sao?”
Tôn thị ngồi bên cạnh Mộc Trường Minh thấy không xong, vội vàng cười nói: “Mẫu thân, chuyện này là tức phụ (*con dâu – Nuy) xử lý không thích đáng. Trước đó lão gia nói muốn thay sân viện cho Tứ tiểu thư, mà tức phụ xử lý không chu đáo, Tứ tiểu thư không thích sân viện mới mà thôi.”
Mộc lão phu nhân thản nhiên nhìn nàng một cái, Tôn thị chỉ thấy tâm chợt lạnh, chỉ đành dùng nụ cười miễn cưỡng chống đỡ.
Mộc Trường Minh nhíu mày: “Thanh Y, rốt cuộc là chuyện gì? Viện không tốt đổi lại là được, thế nào còn đến tai tổ mẫu con? Tuổi của con cũng không còn nhỏ, như thế nào lại không biết nặng nhẹ.”
Mộc Thanh Y ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ửng, đôi môi cắn lại có chút trắng, run giọng nói: “Sân viện hiện tại nữ nhi đang ở, vốn là chỗ của Lý di nương ở, Lý di nương bị trục xuất ra phủ rồi, nữ nhi cũng không có nói gì. Nhưng bây giờ phụ thân lại đưa Giáng Tuyết Hiên cho nữ nhi. Giáng Tuyết Hiên….Vốn Giáng Tuyết Hiên là chỗ Tiết di nương chết không minh bạch….Phụ thân làm như vậy….Có lẽ nữ nhi không nên tỉnh lại sẽ tốt hơn một chút!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Mộc Trường Minh và Mộc lão phu nhân cũng có chút cổ quái. Đem một sân viện của di nương cho nữ nhi gia chưa xuất giá đã là không ra thể thống gì. Chỉ là bởi vì có một chút nguyên nhân nên bọn họ xem như không thấy. Nhưng Giáng Tuyết Hiên kia nhiều năm đã không có ai ở, ban đầu có một di nương, nhưng sau lại tự tử mà chết. Chỗ này mà để cho đích nữ Hầu phủ ở, nếu người bên ngoài biết được thì… Quan trọng hơn là, như vậy có thể thấy được Tôn thị dụng tâm như thế nào!
Quả thật Mộc lão phu nhân không muốn gặp Mộc Thanh Y, nhưng cũng không có nói bà thích Tôn thị. Bà có thể lạnh nhạt không để ý Mộc Thanh Y, nhưng cũng không có nghĩa là Tôn thị có thể quang minh chính đại lấn áp đích nữ phủ Túc Thành Hầu, quan trọng hơn là, vạn nhất truyền ra ngoài, phủ Túc Thành Hầu cũng không cần thể diện nữa.
“Tôn thị!” Mộc lão phu nhân tức giận tới tím mặt.
Tôn thị sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy, hèn yếu nói: “Lão….Lão phu nhân….”
“Ngươi làm chuyện tốt! Chính là lão thân bớt tham gia chuyện trong phủ, ngươi liền làm ra loại chuyện này. May mắn lão thân không có giao phủ Túc Thành Hầu vào tay ngươi, nếu không ngươi còn không đánh mất hết mặt mũi của phủ Túc Thành Hầu sao? Nhiều năm như vậy….Vẫn là một đứa không lên được mặt bàn!” Mộc lão phu nhân khiển trách Tôn thị không chút giữ lại mặt mũi, Tôn thị nghe xong, sắc mặt trắng bệt.
Ngược lại, Túc Thành Hầu không khỏi có chút đau lòng, nói: “Mẫu thân, Điệp nhi cũng là nhất thời sơ sót…..”
Nghe được hai chữ ‘Điệp nhi’, khóe miệng Mộc lão phu nhân rút rút, ánh mắt tối sầm, phất tay nói: “Đủ rồi! Ta không muốn nghe con nói mấy lời này, trước tiên nói một chút về…việc an bài sân viện cho Y nhi đi.”
Mộc Trường Minh nhíu mày, có chút bất mãn với nữ nhi sau khi tỉnh lại liên tiếp gây ra chuyện, lơ đễnh nói: “Mẫu thân an bài là được.”
Mộc lão phu nhân liếc Tôn thị một cái, lắc đầu nói: “Thôi, ta thấy hôm nay thân thể của Y nhi cũng đã khá hơn nhiều rồi, vậy thì trở lại viện trước kia đi.”
“Mẫu thân?” Mộc Trường Minh cau mày, sân viện trước kia của Mộc Thanh Y là sân viện tốt nhất ở phủ Túc Thành Hầu, trừ bỏ viện An Đức và chủ viện, tên là viện Lan Chỉ. Sau khi vong thê Trương thị qua đời, Mộc Thanh Y liền bệnh liệt giường, sau đó đạo sĩ nói viện Lan Chỉ và Mộc Thanh Y tương khắc nên mới dời tới sân viện hiện giờ ở, quan trọng nhất là, ông ta đã đáp ứng với Vân Dung, đem viện Lan Chỉ cho nàng chờ tới lúc xuất giá.
Mộc lão phu nhân thở dài, có chút mệt mỏi lắc đầu, nói: “Câm miệng! Tôn ti đích thứ khác nhau, mẫu thân của Thanh Y là Tần Quốc phu nhân, nàng cũng chính là cô nương tôn quý nhất của phủ Túc Thành Hầu chúng ta! Con nghe rõ không?” Mặc dù lời này là nói Mộc Trường Minh nghe, nhưng ánh mắt Mộc lão phu nhân lại bắn thẳng vào Tôn thị.
Tôn thị không nhịn được rùng mình một cái, trong lòng càng dâng lên cảm giác sỉ nhục, hận ý đối với Mộc Thanh Y càng sâu hơn một tầng. Bà ta biết, so với xuất thân thế gia vọng tộc của Trương thị năm đó, Mộc lão phu nhân càng ghét bà hơn. Cho dù Hầu gia có sủng ái bà hơn nữa, bà còn có thể sinh ra con trai, con gái, nhưng cũng không thay đổi được sự thật thân phận nha đầu của bà. Mộc lão phu nhân cả đời tâm cao khí ngạo, tại sao có thể dễ dàng tha thứ cho một đứa con dâu là một nha đầu. Bất quá chỉ vì có sủng ái của Hầu gia, còn có Nhu phi trong cung, Vân Dung lại sắp gả vào phủ Ninh Vương, và Linh nhi được Hầu gia coi trọng nhất, nên mới không động vào bà. Thay vì nói Mộc lão phu nhân đang giúp Mộc Thanh Y, không bằng nói là cảnh cáo và chèn ép bà đi. Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thay đổi được sự sỉ nhục này là bởi vì Mộc Thanh Y mà có!
Mộc Trường Minh có chút áy náy nhìn Tôn thị một cái, khẽ thở dài, nói: “Được rồi, vậy nghe theo mẫu thân đi.”
Lúc này Mộc lão phu nhân mới hài lòng gật đầu, nói với Mộc Thanh Y: “Y nhi đi dọn dẹp một chút, rồi dời tới viện Lan Chỉ đi. Còn có Vương Trịnh thị, trừng phạt nặng, đánh hai mươi gậy.”
Mộc Thanh Y nhu thuận gật đầu, nhẹ nhàng thi lễ, nói: “Thanh Y cám ơn tổ mẫu thương yêu. Thanh Y xin cáo từ.”
Nhìn bóng lưng Mộc Thanh Y đi ra, Mộc lão phu nhân thản nhiên nói: “Lần này Thanh Y tỉnh lại, ngược lại hiểu chuyện rất nhiều.”
Ở cửa, ánh mắt Mộc Thanh Y lóe lên, chân không dừng lại, đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.