“Người dẫn đầu là Thiên Lang ư?” – nếu Thất Tử không xảy ra chuyện gì, Hỉ Ca yên tâm. Lại nói, gặp phải trường hợp bị vây công như thế này, chỉ sợ không có người thứ hai làm được như Thất Tử đi. Có điều, sau khi vụ này chấm dứt, hắn phải mất bao lâu mới tẩy hết hắc danh?! Hỉ Ca thở dài.
“Không phải Thiên Lang. Nhưng toàn bộ bọn họ đều là người của Đoạn Lang Minh. Nghe Cát Tường nói, hình như Thiên Lang đang đi làm nhiệm vụ.” – Sở Tiếu Ca trả lời.
“Ở đâu? Cho ta tọa độ.”
“Chị, không phải chị muốn một mình đi tìm hắn thách đấu đó chứ?”
“Tiểu tử, ngươi còn non lắm.” – Hỉ Ca cười hì hì, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Sở Tiếu Ca.
“Đợi một lát, Cát Tường đang cho người tra xét, có tin tức gì sẽ lập tức báo qua cho chị.”
Cát Tường bố trí quan hệ trong trò chơi thật nghiêm mật, mới vài ngày đã cài được người vào trong đội ngũ của địch rồi.
Khoảng 20 phút sau, Hỉ Ca nhận được tọa độ của Thiên Lang. Sở Tiếu Ca còn nói thêm, Đoạn Lang cũng đang ở chung một chỗ. Hai người đó hình như đang làm một nhiệm vụ ẩn nên không mang theo người.
Cửa khẩu Hắc Hỏa nằm ở phía tây bắc của Xích Hỏa Thành, hai nơi này cách nhau một khoảng khá xa, mà ở giữa là Hắc Hỏa Thành.
Hắc Hỏa Thành là nơi sản sinh quặng mỏ, trong đó có hắc lân thạch cấp 3 và hỏa lân thạch cấp 5. Cho nên những người tới đây phần lớn là ngoạn gia chức nghiệp cuộc sống hoặc là những người muốn kiếm tiền bằng cách bán quặng thạch.
Thiên Lang và Đoạn Lang chính là ở vùng phụ cận của Hắc Hỏa Khẩu.
Hỉ Ca cưỡi ngựa xuyên qua Hắc Hỏa Thành để tới Hắc Hỏa Khẩu. Cô quyết định, lúc trở về, nhất định phải ở lại Hắc Hỏa Thành vài ngày để đào quặng. Mỏ thạch nơi này tốt hơn loại bày bán trong nhà đấu giá nữa.
Hỉ Ca ở Hắc Hỏa Khẩu lượn tới lượn lui tìm kiếm hơn 20 phút, rốt cuộc nhìn thấy mục tiêu.
“Ca, tìm được rồi sao?”
Thiên Lang và Đoạn Lang đang cầm một tấm bản đồ, ở chung quanh dòm ngó, hình như đang tìm vật gì đó.
“Ừ.”
Hỉ Ca đứng ở phía sau, cách khoảng 20 thước âm thầm nghe lén.
Hắc Hỏa Khẩu từng bị dung nham của núi lửa tàn phá qua, về sau lại bị bọn cường đạo chiếm cứ. Lúc trước có lẽ nó cũng là một nơi phồn hoa đô hội, đáng tiếc, hiện tại chỉ còn lại một mảnh hoang vu. Tầng tầng lá khô lượn tròn trong không khí, lớp lớp xương trắng phơi mình trong nắng nóng, gió vi vu thổi qua, cảm giác đúng là có ý vị khủng bố nha. Nơi này rất giống nấm mồ.
Hai người phía trước lấy ra một cây gậy màu vàng, không ngừng dò dò trên mặt đất. Đại khái khoảng 20 phút sau, họ lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, vui mừng ngừng động tác, sau đó nhanh chóng đào đất, lôi lên một cái hòm màu đen. Cái hòm không có hoa văn gì cả, chỉ có hình một bàn tay ấn sâu trên bề mặt. Hẳn là cần một loại chìa khóa đặc thù để mở hòm.
“Mau đưa chìa khóa đây!” – Đoạn Lang ôm cái hòm, vẻ mặt kích động.
Có thể làm cho một hội trưởng kích động thành như vậy, không biết bên trong chứa vật gì đây?! Hỉ Ca sờ cằm, hưng trí chờ đợi. Thiên Lang lôi trong ba lô ra một thanh kim loại tạo hình kỳ quái, vừa đưa đến gần cái hòm liền bị nó hút lấy, hợp với vết lõm trên bề mặt hòm, sau đó cái hòm “tách” một tiếng mở ra. Không có kim quang lòe lòe phát sáng, nhưng nhìn Đoạn Lang ngửa đầu cuồng tiếu, Hỉ Ca cũng thấp thỏm tò mò muốn nhìn.
“Ca, đây là cái gì?”
“Bảo hộ giả chi thuẫn”
Đoạn Lang nói ra lời này, Hỉ Ca đã hiểu ra vì sao hắn lại kích động như vậy. Bảo hộ giả chi thuẫn là kỹ năng cao cấp nhất của kiếm khách. Nghe đồn, khắp thế giới, mỗi tháng chỉ có thể đánh ra 5 quyển. Nếu đem quyển sách này quăng lên sàn bán, nó thuộc vào loại “vô giá”.
Sau khi học kỹ năng này, lúc huyết lượng của kiếm khách rơi xuống dưới 500 điểm, sẽ xuất hiện tình trạng vô địch trong 30 giây, cool down là nửa giờ. Thoạt nhìn nó không khác mấy với thuộc tính “kỳ lân băng thuẫn” trên bộ trang phục của Hỉ Ca đang mặc, nhưng chính mình học kỹ năng và kỹ năng phụ trợ của trang phục là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Nói nào hay, nếu ngày nào đó Hỉ Ca bị người ta giết chết, bạo rớt trang phục, nghĩa là kỳ lân băng thuẫn cũng biến mất, nhưng kỹ năng đã học rồi thì sẽ không bao giờ mất.
“Ca, vậy ngươi mau học đi.”
“Ừ.” – Đoạn Lang gật đầu, vừa định đưa tay chụp lấy cuốn kỹ năng thư, đột nhiên hắn nhận được thông báo: “Bạn bị người chơi Hỉ Ca ác ý công kích. Trong vòng 50 giây, bạn được quyền lựa chọn phản kích.”
Món đồ này là thứ tốt, Hỉ Ca muốn!
Hỉ Ca cấp cho mình một cái băng thuẫn, sau đó trực tiếp công kích Đoạn Lang. Trong thời gian bị công kích, người chơi không thể học kỹ năng. một mình Hỉ Ca đối phó 2 người có chút khó khăn. Nhưng hiện giờ cô đang chiếm tiện nghi. Thứ nhất, người có công kích cao, Đoạn Lang, là kiếm khách, cận chiến chức nghiệp. Cô không sợ bọn cận chiến. Thứ hai, Thiên Lang là viễn công nhưng lực phòng ngự của Hỉ Ca đã tăng lên, hơn nữa cô có thể tự thêm huyết. Cô cũng không sợ hắn.
Nếu đánh gần, kiếm khách chỉ cần quăng một cái mê muội là có thể khiến Hỉ Ca không thể đánh trả, cho nên, đối phó Đoạn Lang, đầu tiên phải làm cho hắn bị chậm lại tốc độ. Trang bị của Thiên Lang quá kém, Hỉ Ca mới quăng tới một cái băng trùy liền phá tan giáp phòng ngự của hắn, còn trực tiếp lấy đi 5000 máu. Có điều Hỉ Ca đã xem nhẹ Đoạn Lang. Lợi dụng lúc cô đang công kích Thiên Lang, hắn dùng đột thứ, kỹ năng rút ngắn khoảng cách, tiến tới cho Hỉ Ca một đao. Băng thuẫn của cô cứ thế mà bị tiêu diệt. Cũng may băng thuẫn của cô cấp bậc cao cho nên cô chỉ bị mất 1000 máu. Hỉ Ca không vì chuyện này mà khẩn trương. Đưa mắt liếc qua Đoạn Lang đang đứng cách đó không xa, Hỉ Ca vung tay trái lên, ném ra một cái bình màu đen, Đoạn Lang liền xuất hiện trạng thái “thất minh”. Độc này mỗi giây lấy đi 1000 máu, liên tục 5 giây.
Đây đúng là bảo bối dùng để giết người a!! Hỉ Ca nhìn Đoạn Lang điên cuồng chạy loạn khắp nơi, cột máu trên đầu không ngừng rớt xuống, tâm tình thật khoái trá. Mặc dù cô biết, vừa quăng ra 2 bình độc dược kia, nếu đổi chúng thành kim tệ có thể khiến người ta hộc máu.
Thừa dịp Đoạn Lang trúng độc, Hỉ Ca liền chuyển công kích sang Thiên Lang. Đầu tiên là quăng cho hắn một cái băng đống thuật, khống chế tốc độ di động của hắn. Sau đó tự thêm huyết cho bản thân. Kế tiếp, điên cuồng phóng băng trùy vào Đoạn Lang.
Vốn công kích của Hỉ Ca đã cao, tốc độ làm lạnh lại nhanh, còn thường xuyên đánh vào điểm yếu hại của đối phương, cho nên không tới 10 giây, Đoạn Lang vừa thoát khỏi trạng thái “thất minh”, còn chưa kịp phản ứng, đã đi đời nhà ma.
Đồ vật cấp bậc càng cao, xác suất bị bạo ra cũng càng cao. Bảo hộ giả chi thuẫn có thể nói là kỹ năng thư cấp cao nhất, cho nên hiện giờ nó đang nằm trên tay của “cái xác” Đoạn Lang.
Không còn Đoạn Lang bên cạnh, Thiên Lang căn bản không phải là đối thủ của Hỉ Ca. Xem như hắn cũng còn chưa bị mù mắt, đến lúc này đã nhận ra Hỉ Ca.
“Là ngươi!!!!!”
“Đúng vậy, là ta. Ngươi cũng to gan nhỉ, còn dám đem bảo thạch của ta đi bán.” – Hỉ Ca rất có tâm tình đứng nói chuyện phiếm với hắn, dù sao xung quanh đây chẳng có ai. Đã dám ra tay giết bang chủ của Đoạn Lang Minh, cô cũng không sợ đắc tội thêm với bọn chúng. Có qua có lại thôi. Bọn hắn không khiến cô dễ chịu, vậy thì bọn hắn cũng đừng mong sống thoải mái.
“Ngươi trả lại kỹ năng thư, ta sẽ cho ngươi 20 vạn kim tệ.” – Thiên Lang nghiến răng vừa nói chuyện vừa phóng kỹ năng lên người Hỉ Ca. Đáng tiếc, cô biết thêm huyết, cho nên hắn đánh làm sao cũng không có công dụng gì.
“Ngươi cảm thấy có thể sao? Bảo hộ giả chi thuẫn, nếu ta quăng ra thị trường, ít nhất bán được 100 vạn kim tệ đó a~”
“Sẽ không ai dám mua. Lang ca sẽ không để ngươi bán được nó.”
Hỉ Ca dùng ánh mắt nhìn “người ngu” để xem hắn. Chẳng lẽ hắn cho rằng Đoạn Lang Minh là vô địch thiên hạ à? Cái này phải trách ca ca của hắn không dạy dỗ tốt. Hơn nữa, hắn còn dám nhắc tới Niếp Lãng!!! Hắn không biết cô là ai sao?
“Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi hăm dọa sao?” – Hỉ Ca nâng tay phóng ra một cái băng trùy, khống chế lực đạo rất chuẩn, làm cho huyết lượng của Thiên Lang còn lại vài trăm điểm.
“Đắc tội Đoạn Lang Minh chúng ta, ngươi về sau đừng hòng ở lại Đông Châu Xích Hỏa!”
“Vậy à? Ta đây mỏi mắt mong chờ a~” – Hỉ Ca mới không tin Đoạn Lang có đủ bản lĩnh để truy nã cô trên phạm vi toàn thế giới. Hơn nữa, cô giống người dễ bị bắt nạt à? Lại quăng thêm một cái băng trùy, nhìn Thiên Lang biến thành xác chết, Hỉ Ca vui vẻ đi qua nhặt kỹ năng thư, sau đó lên ngựa chạy về Hắc Hỏa Thành.
Mà lúc này, ở Xích Hỏa Thành, nhiệt độ đã nóng đến cực điểm. Mọi người không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết Đoạn Lang đưa giá một vạn kim, xuất lệnh truy nã Hỉ Ca toàn diện. Tin tức vừa xuất hiện, Niếp Lãng đã đến tìm Đoạn Lang. Bất quá Đoạn Lang cũng không cấp mặt mũi cho hắn. Bị Hỉ Ca giết chết, mối nhục này, Đoạn Lang không nuốt trôi. Nhất là bản kỹ năng thư kia, tuyệt đối không thể vuột mất. Sợ là mất kỹ năng thư lần này, không biết vài năm nữa bọn hắn có thể đánh ra lại nó hay không.
Sự thật thì, Đoạn Lang cũng là vô tội. Hắn từ đầu không đoán ra vì sao Hỉ Ca giết hắn.
Cái lần Thiên Lang giết Hỉ Ca, cướp đi 4 khối hỏa thạch, Thiên Lang cũng không biết giá cả thị trường gì hết, cho nên hắn chỉ đi dọa Hỉ Ca một câu, bảo chuyện này xem như quên đi. Nhưng sau đó, hắn biết được giá trị của 4 khối hỏa thạch, tâm liền động. Có điều Thiên Lang không chạy đi tìm Đoạn Lang để thương lượng, ngược lại, hắn tới tìm Lang Hôn, nói dối rằng bảo thạch là của bằng hữu tặng cho. Để Hỉ Ca không gây chuyện thị phi, Thiên Lang còn ra lệnh đuổi giết cô, thẳng đến khi cô biến mất khỏi Đông Châu đại lục mới thôi. Hắn cho rằng, đến lúc đó, người cũng đã biến mất, đồ cũng đã bán, tiền đã vào tay, Đoạn Lang sẽ không truy cứu nữa.
Cố tình, Hỉ Ca lại suy đoán đây là ý tứ của bang chủ Đoạn Lang. Thế nên, Đoạn Lang mới gặp xui xẻo. Hơn nữa, người Thiên Lang phái đi, toàn bộ đều bị một tay thích khách cầm chân. Thiên Lang về tới tổng đàn bang hội liền nhận được tin tức. Hơn 30 người dưới trướng đều bị giết chết. Trong đó có hơn 20 người bị rớt một cấp. Theo lời bọn họ báo cáo, đối phương chỉ có một người. Mà bọn hắn ngay cả mặt mũi của người kia trông ra làm sao cũng không thấy được, chỉ biết người đó gọi là Thất Tử thôi.
Đó còn là người sao! Thiên Lang nhịn không được chửi thầm. Tên thích khách này rõ ràng nhận thức Hỉ Ca. Nếu quả thật người ta muốn tới tìm phiền toái, chỉ sợ ca ca hắn cho dù mỗi ngày đều trốn trong tổng đàn cũng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng!