Giết người xong, Hỉ Ca vẫn như trước, cực kỳ trấn định đi ở cuối cùng. Lúc nãy, mọi người còn vừa đi vừa nói chuyện phiếm, hiện tại, ai cũng im như thóc. Lẳng lặng đi thêm 20 phút, địa điểm làm nhiệm vụ của Cô Tửu xuất hiện trước mắt. Bách luyện xà vương toàn thân đều là vảy bạc, cuộn người thành một cái vòng tròn thật lớn, thành thật ngốc ở trong hang ổ của nó. Hỉ Ca đoán chừng, nếu xà vương duỗi người ra, nó ít nhất dài hơn 30 mét.
Nếu đã đáp ứng giúp đỡ, Minh Độ Thiên liền không chậm trễ. Hơn 20 người một lòng tiến lên. Còn chưa biết độc xà lợi hại thế nào, nó chỉ cần mở miệng, phun một bãi nước miếng liền độc chết một đám người. Kỳ thật, Bách luyện xà vương ngoại trừ có chất độc lợi hại thì công kích lẫn phòng ngự đều yếu. Đoàn đội không phí nhiều sức lắm, đã tiêu diệt xong.
Cô Tửu điên cuồng chạy lên nhặt lấy độc hoàn vừa bạo ra từ xà vương, lại không biết hắn dùng kỹ năng thu thập loại gì, đem nước miếng, da rắn, thịt rắn, máu rắn toàn bộ đều thu vào balô, lúc này mới xem như xong việc.
“Thật cảm ơn các ngươi đã hỗ trợ. Ta cùng Hỉ Ca đây đi trước. Về sau, nếu cần dược gì, có thể tìm ta để mua. Ta sẽ giảm giá 5% cho mọi người.” – Cô Tửu cảm kích nói với Minh Độ Thiên. Chiết khấu của hắn… thật sự đủ lớn nha!
Đại khái Minh Độ Thiên cũng bị 5% chiết khấu làm cho ngay đơ một chút, anh cứng ngắc gật đầu xem như đã hiểu, sau đó đưa mắt nhìn Cô Tửu và Hỉ Ca rời khỏi đoàn đội.
Hai người Hỉ Ca tự sát trở lại Xích Hỏa Thành. Cô Tửu đi giao nhiệm vụ, rốt cuộc nhận được phương thuốc cấp đại sư. Hắn vừa nhìn thấy phương thuốc, trong mắt không còn thấy ai nữa. Nhìn bộ dáng điên cuồng muốn đi chế dược của hắn, Hỉ Ca quyết định tự mình đi hội đấu giá, dù sao hiện giờ cô cũng rảnh rỗi, đi nhìn xem có thể mua được hắc bảo thạch hay không, thuận tiện mua một ít quặng thạch.
Dạo một vòng hội đấu giá, Hỉ Ca không nhìn thấy vật muốn mua. Quặng thạch thì có nhưng giá quá cao. Quặng cấp 3 có giá một kim/một khối. Cô muốn chế tạo một thanh ám kim dược sừ, tốn ít nhất 500 khối quặng cấp 3. Cô là người làm ăn, tình hình này không hợp với tính toán của cô.
Bỏ qua quặng mỏ, Hỉ Ca đi nhìn khu bán bảo thạch. Hiện tại ngoạn gia có rất nhiều người đánh ra bảo thạch nhưng phần lớn đều giữ lại tự mình dùng. Nguyên một nhà bán đấu giá, vậy mà chỉ bày bán có 2 khối bảo thạch, một là thổ hệ bỏa thạch, hai là mộc hệ bảo thạch. Chẳng có cái nào Hỉ Ca có thể dùng, hơn nữa, giá tiền cũng cao quá đáng. Có vẻ người bán đang cần tiền, vậy mà kêu giá 10 vạn kim / một khối.
Lại ngó nghiêng một vòng, vẫn không thấy có cái gì mua được, Hỉ Ca thất vọng lắc đầu. Vừa định rời đi, Hỉ Ca bất ngờ trông thấy có người quăng lên một khối bảo thạch, lại là hắc bảo thạch, đúng thứ cô đang cần.
Người ta làm nhiệm vụ, quý hiếm nhất cũng chỉ cần vài kim tệ thôi. Cô thì tốt rồi, mới mấy bước đầu của nhiệm vụ đã phải tốn mấy vạn kim tệ!
Người bán hắc bảo thạch xem như có lương tâm, đưa giá một vạn kim mà thôi. Hỉ Ca cảm thấy có chút cao giá nhưng dù sao thị trường bảo thạch vốn đã rất ít ỏi, đặc biệt là hắc bảo thạch càng khó kiếm. Cho nên, Hỉ Ca không chút do dự, đấu giá thêm 100 kim.
Đây là quy củ. Đấu giá mỗi lần phải thêm 100 kim là ít nhất. Tiền của cô a~
Dựa theo luật lệ, nếu có người đấu giá, trong vòng 15 phút, nếu không ai tăng giá, đồ vật sẽ vào tay người ra giá cuối cùng. Hỉ Ca đợi hơn 8 phút, đột nhiên có người bỏ thêm một ngàn kim.
Một ngàn kim… hơi nhiều, nhưng còn trong phạm vi thừa nhận của cô. Thế là, Hỉ Ca lại bỏ thêm một trăm kim. Đối phương dừng lại. Đợi thêm 8 phút, đối phương bỏ thêm một ngàn.
Cứ như vậy một hồi, đấu giá của khối hắc bảo thạch đã lên đến 2 vạn kim. Nhìn màn hình hiển thị giá tiền, Hỉ Ca do dự nửa ngày. Vì một cái nhiệm vụ không biết đi về đâu mà tốn 2 vạn kim, đợi về sau mới biết tiền bỏ ra hôm nay có đáng giá hay không, vấn đề này thật làm cô đau đầu.
Cuối cùng, Hỉ Ca cắn răng, đóng màn hình, quyết định buông tha. Đợi về sau lại đi tìm, cô mới không tin vận khí của mình kém như vậy, ngay cả một khối bảo thạch cũng đánh không ra.
Cô vừa đóng màn hình, chợt nghe cách đó không xa có tiếng người cãi vả. Là một nam một nữ. Nghe câu chuyện của họ xong, Hỉ Ca chợt thấy lòng sung sướng.
Hai người này chính là chủ nhân của khối hắc bảo thạch, cũng chính là người vừa nãy cùng cô nâng giá tiền. Bạn nữ lúc đầu ra giá một vạn kim. Nhưng bạn nam nói như vậy quá thấp, lại thấy có người chịu đấu giá mua bảo thạch, thế là hắn bắt đầu tăng giá, không nghĩ tới người kia cũng tăng giá.
Hắn liền dũng cảm tiếp tục tăng. Kết quả, lúc bảo thạch nâng đến giá 2 vạn kim, Hỉ Ca lại buông tay. Hai người cứ như vậy bỏ ra 2 vạn kim để mua bảo thạch của chính mình. Hơn nữa, họ còn phải đóng 5% phí tổn cho hội đấu giá. Tính tới tính lui, họ không những không kiếm được tiền, ngược lại còn mất toi một ngàn kim.
“Đều tại ngươi. Giờ thì tốt rồi. Bảo thạch không thể bán, còn mất một ngàn kim!” – nữ vũ giả trong trang phục màu xanh lam u oán nói.
Nam nhân đứng kế bên xấu hổ gãi đầu: – “Nếu không chúng ta lại đem bảo thạch treo lên?”
“Quên đi. Ngươi vừa rồi tăng giá độc ác như vậy, người kia còn muốn mua sao?”
Hỉ Ca nghe họ nói, lúc này mới bước ra, đi tới trước mặt họ, nói: – “Ta mua bảo thạch của ngươi, một vạn kim.”
Nghe Hỉ Ca nói như vậy, nữ vũ giả liền trợn mắt, nhưng còn chưa đợi cô ta phản ứng, nam nhân bên cạnh đã kéo mạnh tay: – “Không được, giá quá thấp. Ít nhất cũng phải 1 vạn 5.”
Hỉ Ca nhướng mày, tên này đúng là còn chưa học khôn: -“Vậy các ngươi chính mình lưu lại mà dùng.”
Hỉ Ca đi 2 bước, xong quay đầu liếc mắt nói thêm một câu: – “Mà, trước 70 cấp, sẽ không có người cần đến hắc bảo thạch đâu.”
Sau 70 cấp, ngoạn gia sẽ tiến hành chuyển chức lần thứ 2. Ngoạn gia lúc đó có thể tìm NPC bất đồng với chức nghiệp của mình để học tập kỹ năng, có thể học thêm 3 chủng kỹ năng. Lúc đó, hắc ám hệ kỹ năng mới xuất hiện, nhưng cho dù là vậy, thị trường của hắc bảo thạch vẫn không có biến động gì lớn.
Bởi vì hắc ám hệ kỹ năng mặc dù uy lực rất lớn, nhưng ngoạn gia được NPC dạy cho loại kỹ năng này rất hiếm hoi, cho nên người sử dụng hắc ám kỹ năng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“A… chờ một chút. Một vạn kim. Ta bán cho ngươi.” – nữ vũ giả phản ứng rất nhanh. Đồ vật này tuy quý hiếm nhưng người mua chẳng có ai. Cho dù có quăng lên sàn đấu giá, chưa chắc có người mua đến. Nếu đúng như Hỉ Ca nói, phải đợi đến 70 cấp mới có người chịu mua, không phải bọn họ sẽ ôm hận khóc ròng sao.
“Tiểu Vũ, đừng nghe cô ta. Cô ta khẳng định là lừa gạt. Nếu nó vô dụng, cô ta cần tới làm gì?”
Hỉ Ca bất đắc dĩ quơ quơ ngón tay: – “Bằng hữu này, rốt cuộc là bán hay không bán. Ta còn bận việc.”
“Bán. Ta bán. Nhưng ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi mua bảo thạch làm gì không?” – nữ ngoạn gia sau khi giao dịch xong, tò mò hỏi một câu.
Hỉ Ca xoay xoay khối bảo thạch trong tay: – “Làm nhiệm vụ.”
Hỉ Ca mở ra bảng nhiệm vụ, nhìn “Thất lạc quyền trượng” xuất hiện nút bấm “Hoàn thành”. Hỉ Ca thở dài bấm vào. Sau đó khối bảo thạch cô vừa bỏ một vạn kim ra mua cứ như vậy biến mất.
Một vạn kim a~~~
Bảng nhiệm vụ xuất hiện thêm một bước, nhưng yêu cầu phải đến 45 cấp mới làm được. Cấp bậc của cô hiện giờ không đủ.
Có tổng cộng 99 bước, Hỉ Ca mới làm đến bước thứ 5 liền như thế này. Cô rất hoài nghi, không biết đến lúc trò chơi hoàn toàn đóng cửa, nhiệm vụ của cô có thể hoàn thành hay không đây? Thôi quên đi, cứ xem nó như một loại khiêu chiến cũng tốt.
Nhìn thấy một đạo hào quang hiện lên, khối bảo thạch liền biến mất, 2 người kia có chút sững sờ. Đây đúng là tình cảnh khi hệ thống thu hồi vật phẩm nhiệm vụ. Chẳng qua, họ không ngờ có người ngu xuẩn đến nỗi bỏ ra một vạn kim để làm một cái nhiệm vụ a~ Cho dù là nhiệm vụ cấp sử thi chắc cũng không biến thái như vậy đi.
Dưới cái nhìn kinh ngạc của 2 người kia, Hỉ Ca rời khỏi hội đấu giá. Đứng ở giữa đường, cô không biết nên làm gì tiếp theo. Cuối cùng quyết định đi xoát quái, dù sao cũng gần lên 40 cấp rồi. Sau khi lên 40 cấp, cô có thể học thêm một cái kỹ năng quần công là băng thuật.
Dò xét trên bản đồ, Hỉ Ca chọn một địa điểm, sau đó lên ngựa chậm rãi ra khỏi thành. Lúc này, Hỉ Ca nhận được thông tấn khí từ Sở Tiếu Ca.
“Chị còn ở Xích Hỏa Thành sao?” – âm thanh bên kia hơi hỗn tạp, có tiếng rống, có tiếng la hét, rất ồn ào nên tiếng của Sở Tiếu Ca hơi mơ hồ.
“Phải. Làm sao vậy? Em đang ở đâu?”
“Mọi người đang đánh boss. Ngày mai sẽ trở về. Có muốn em mang đặc sản gì về hay không? ”
“Đặc sản em gửi qua còn ít sao?” – Hỉ Ca bĩu môi.
Ở bên kia, bọn Thất Tử gặp đại boss, giết một con lại một con, sau đó Sở Tiếu Ca gửi qua cho cô một đống thứ, không phải là thịt của boss thì là trang bị rơi ra từ boss. Cô thật ra cũng thấy rất phiền a.
“Khuynh Thành, tấn công.”
Hỉ Ca còn chưa nói gì nhiều đã nghe có người gọi Sở Tiếu Ca, là tiếng của Thất Tử. Lâu như vậy không nghe thấy thanh âm của Thất Tử. Thật là hoài niệm… Thật là…
Hỉ Ca thở dài: – “Chờ em đánh xong lại gọi cho chị đi.” Sau đó cắt thông tấn khí.
Phía bên kia, Sở Tiếu Ca còn chưa kịp nghe Hỉ Ca nói cái gì, phía sau lưng đã xuất hiện một con sa hạt vương, chuẩn bị xơi tái cậu.
“Em là muốn báo cho chị biết… bọn em chuẩn bị đi Xích Hỏa Thành… chị không nghe thấy, không thể trách em à…” – Sở Tiếu Ca thì thầm tự nói. Sau đó quay đầu chạy trối chết, một bên la hét chói tai – “Ăn thịt người…. cứu mạng…. ăn thịt người…. cứu mạng a…”
Đáng tiếc, 4 người khác trong đội ngũ đều đang đối phó sa hạt vương, không ai rảnh tay đi cứu cậu.
“Em nói Tư Văn, anh tốt xấu gì cũng nên cấp cho em một ngụm máu a!” – bị sa hạt vương cắn một phát, Sở Tiếu Ca liền xuất hiện một trạng thái mất máu liên tục. Cậu vừa chạy vừa ai oán nói.
“Không được. Nếu thêm huyết cho em, cừu hận sẽ quay sang anh. Em vẫn nên chống chọi đi. Hạt Tử Vương sắp chết rồi. Cùng lắm, anh sẽ cứu sống em…”
Đây gọi là dược sư có ý thức trách nhiệm sao????????