Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 51: Người chết ta sống (hạ)




Ba hướng kia đều đã lao vào đánh, chỉ có hướng đông vẫn còn bình chân như vại, không ai chịu động thủ trước.
Minh Độ Thiên mặc trên người một áo bào màu bạc, trong tay cầm cây hồn thương tử phẩm tốn 7 ngàn kim tệ mua về từ hội đấu giá. Hỉ Ca đánh giá qua trang bị của anh ta, ngoại trừ mấy thứ trang sức màu mè không phải cực phẩm, toàn bộ trang bị khác đều là hàng tử phẩm. Những người trong đội ngũ của anh ta cũng đều trang bị tận răng. Xem ra vì lần tấn công này, Khổ Độ tốn kém không ít.
Bên này, Thất Tử đưa mắt nhìn Minh Độ Thiên rồi nghiêng đầu xem biểu tình trên mặt Hỉ Ca.
“Ta muốn biết, lúc trước là ai đã giết ta?” – Minh Độ Thiên cầm cây hồn thương, đứng trước cửa đông, sắc mặt bình tĩnh hỏi.
Hỉ Ca nghe lời anh ta nói xong liền nhíu mi. Cô bỗng nhiên nhớ tới video tuyên truyền trò chơi. Minh Độ Thiên nói “lúc trước”, không lẽ muốn nói tới thời kỳ beta, trận quốc chiến kia? Hỉ Ca quay đầu nhìn Thất Tử. Kết quả thấy Thất Tử nhe răng giả mặt quỷ trêu cô. Nếu thích khách áo trắng quả thật là người của Thứ, chỉ sợ trừ bỏ Thất Tử, không còn ai khác.
“Làm sao, muốn tìm ta báo thù?” – thanh âm miễn cưỡng của Thất Tử vang lên. Bộ dáng lười nhác, tựa hồ hắn căn bản không xem Minh Độ Thiên vào mắt.
“Là ngươi?” – Minh Độ Thiên chợt nhớ lần trước đã gặp người này ở Hải hoàng cung. Bất quá lúc ấy anh chỉ để ý đến Hỉ Ca, chưa từng liếc mắt nhìn người khác – “Có hứng thú đấu một trận không? Ta thua, người của ta sẽ rời đi. Ngươi thua, người của ngươi phải rút lui.”
Thất Tử chính là đối thủ của Minh Độ Thiên, vô luận là ở ngoài đời hay ở trong trò chơi.
Minh Độ Thiên cho tới bây giờ chưa từng có đối thủ ngang tầm. Sự xuất hiện của Thất Tử làm anh phản ứng không kịp. Tử vong lần đó, đối với anh mà nói, là một đả kích nhưng cũng là một chờ mong. Rốt cuộc, đã có người đủ sức chơi đùa cùng anh.
“Ngươi có chắc chắn không?” – Hỉ Ca hỏi trên kênh đội ngũ. Cô hiểu Minh Độ Thiên, nếu không nắm chắc 10 phần, anh ta sẽ không tùy ý động thủ. Mặc dù cô luôn tin tưởng thực lực của Thất Tử, vẫn không kìm được lo lắng hỏi một câu.
“Nói thật hả? Không có.” – Thất Tử nhướng mày – “Bất quá, hắn nhất định sẽ chết.”
“Ta nghe nói dược sư đứng ở vị trí thứ nhất trên BXH là người của Khổ Độ. Không bằng chúng ta 2 đấu 2 đi.” – Thất Tử cười như tỏa nắng.
“… Được.” – Không riêng gì Thất Tử, Minh Độ Thiên cũng đồng dạng không đủ tin tưởng. Bọn họ hai người nếu so sánh tổng lực cá nhân mà nói, thua kém là rất khó đoán. Bất quá nếu cộng thêm dược sư, anh chiếm ưu thế hơn. Minh Độ Thiên không rõ vì sao Thất Tử lại đưa ra một đề nghị ưu đãi cho mình như vậy, dù sao anh vẫn đáp ứng.
Khi đưa ra đề nghị 1 vs 1, Minh Độ Thiên vốn muốn đánh bạc (cá cược), thành công 50-50. Hiện tại, anh nắm chắc 80%. Minh Độ Thiên lại không biết, Thất Tử bây giờ đã thắng chắc 100%.
“Hỉ Ca, ngươi sẽ không thừa dịp ta đang lâm nạn mà chạy trốn chứ?” – Thất Tử kéo Hỉ Ca đi ra cửa phía đông, vẻ mặt u oán hỏi.
“Thời khắc mấu chốt, ta sẽ.” – Hỉ Ca trả lời không chút lưu tình, đâm cho Thất Tử một dao.
“Ngươi không mang theo dược sư?” – Minh Độ Thiên vốn nghĩ Thất Tử sẽ mang theo Tư Văn, không ngờ Thất Tử lại kéo Hỉ Ca. Mặc dù Ngũ Linh được công nhận là dược sư đứng đầu trên BXH, nhưng Minh Độ Thiên biết Thứ có một nam dược sư mà thực lực còn mạnh hơn cô ta.
“Dẫn theo nam nhân rất phá hoại không khí à.” – Thất Tử cùng Hỉ Ca dừng lại ở khoảng cách 20 thước so với vị trí Minh Độ Thiên đang đứng.
Thời kỳ beta, Thất Tử là một kích giây sát Minh Độ Thiên. Hai người không phải đối đầu trực diện cho nên cũng không biết thực lực chân chính của đối phương ra làm sao nếu chính diện PK.
Hỉ Ca thừa dịp quan sát vị nữ dược sư đứng ở phía sau Minh Độ Thiên. Sắc mặt cô ta rất bình tĩnh, bàn tay nắm chặt thanh dược sừ màu tím. Dược sư mạnh nhất Thịnh Thế, Hỉ Ca có nghe nói qua, chính là không ngờ cô ta quen biết Minh Độ Thiên.
“Chuẩn bị xong rồi, vậy bắt đầu đi.” – Cát Tường đứng ở cổng ngoài, trên mặt mang theo ý cười. Sự thật thì từ lúc Thất Tử kéo Hỉ Ca đi ra ngoài, bọn hắn đã hoàn toàn yên tâm. Không phải bọn hắn tin tưởng Thất Tử, mà là bọn hắn tin tưởng Hỉ Ca.
Đừng cho Hỉ Ca là nữ nhân mà lầm, khi cùng người ta đánh nhau, hành vi của Hỉ Ca còn đáng khinh bỉ hơn Thất Tử. Hỉ Ca có thể đúng lý hợp tình quăng dược sư của đội ngũ ra ngăn trở công kích của kiếm khách. Bọn họ khi cùng nhau tổ đội đánh quái, Tư Văn cho tới bây giờ cũng không dám đứng gần Hỉ Ca, bởi vì hắn sợ không cẩn thận một chút liền bị Hỉ Ca quăng ra làm tấm lá chắn.
Dĩ nhiên Hỉ Ca không phải không có đạo nghĩa, cô nắm giữ thời gian phóng kỹ năng rất chuẩn, tuyệt đối sẽ không khiến đồng đội tử vong. Trải qua thời gian dài ma luyện, kỹ thuật thêm huyết của Hỉ Ca mặc dù còn thua Tư Văn nhưng cũng không kém bao nhiêu. Cảnh giới cao nhất của dược sư là trong nháy mắt có thể hồi huyết cho đội hữu đang bị thương. Cái này phải bồi dưỡng trong một thời gian dài mới tìm ra cảm giác “thời điểm đúng” được. Vì đào tạo kỹ thuật này, bọn Thất Tử ăn không ít khổ sở.
Sau khi Cát Tường hô “bắt đầu”, Thất Tử liền ẩn thân. Hỉ Ca cầm pháp trượng, chầm chậm lui về phía sau. Kiếm khách có một kỹ năng gọi là đâm sâu, phạm vi 15 thước, nháy mắt vọt tới bên người địch nhân, kéo dài trong 2 giây. Hỉ Ca là sợ Minh Độ Thiên đối với cô ra tay, anh ta chỉ cần vẫy một cái, mạng nhỏ của cô liền tiêu đời. Ngũ Linh vẫn đứng gần Minh Độ Thiên. Hiện tại 30 cấp dược sư không có công kích kỹ năng nào lợi hại, cho nên Ngũ Linh chỉ cần để ý thêm huyết cho Minh Độ Thiên là được. Dù sao một mình Minh Độ Thiên cũng đủ sức đối phó với 2 người.
Bang! một tiếng va chạm. Thân ảnh của Thất Tử xuất hiện sau lưng Minh Độ Thiên. Chủy thủ của hắn chỉ cách cần cổ Minh Độ Thiên 2cm bởi vì đã bị thanh cự kiếm của Minh Độ Thiên chặn rớt. Hai người hướng đối phương nhe răng cười, sau đó không chút lưu tình bắt đầu công kích lẫn nhau. Phạm vi công kích của cả hai đều rất nhỏ. Vài lần Hỉ Ca muốn động thủ nhưng sợ làm rối loạn tiết tấu của Thất Tử nên lại thôi. Hơn nữa, Hỉ Ca nhìn ra, Thất Tử tựa hồ chơi rất vui.
Đứng ở bên kia, Ngũ Linh cũng đồng dạng không động thủ. Hai người con gái đều có chung một ý tưởng. Ngay cả khi huyết lượng của Minh Độ Thiên giảm còn một nửa, Ngũ Linh vẫn chưa có ý định muốn ra tay.
Hai tên nam nhân thì liên tục ra chiêu, người chết ta sống, Minh Độ Thiên chém cho Thất Tử một kiếm thì Thất Tử cũng đâm trả một đao. Khi Thất Tử đánh ra một cái bạo kích, huyết lượng của Minh Độ Thiên cuối cùng rớt xuống còn 2700. Đương nhiên tình trạng Thất Tử cũng không khá hơn là mấy.
Lúc này, Ngũ Linh rốt cuộc động thủ. Khi Ngũ Linh huy động dược sừ muốn cấp Minh Độ Thiên thêm huyết, một cái băng tiễn màu lam đã ở ngay trước mắt. Ngũ Linh đành thu tay về để tự hồi huyết cho bản thân, sau đó mới thêm huyết cho Minh Độ Thiên. Thuật sĩ cho dù công kích cao, cũng không thể trong vài chiêu liền lấy được mạng người, Ngũ Linh căn bản không xem công kích của Hỉ Ca vào mắt. Minh Độ Thiên nhìn thấy Hỉ Ca công kích Ngũ Linh, bất quá hắn không rãnh tay để xử lý cô, phải giải quyết xong Thất Tử thì mới có thời gian đối phó Hỉ Ca.
Đây chính là sai lầm của Minh Độ Thiên. Quá xem nhẹ Hỉ Ca. Quá xem nhẹ công kích của cô.
Hỉ Ca đeo lên danh hiệu Hắc Hải Thẩm Phán Giả, trong vòng 2 giây phóng liền 2 cái băng trùy, lần thứ hai còn ra bạo kích, trực tiếp lấy đi 3000 huyết lượng của Ngũ Linh. Mặc dù Ngũ Linh có hơn một vạn huyết lượng, nhưng bị Hỉ Ca liên tục công kích, căn bản không kịp hồi huyết.
“Linh, thêm huyết cho ta.” – Minh Độ Thiên cùng Thất Tử giao đấu đã muốn đến giai đoạn mấu chốt, huyết lượng của cả hai đều gần cạn đáy. Lúc này, Minh Độ Thiên buộc phải lên tiếng hối thúc Ngũ Linh.
Ngũ Linh liền buông tha cho chuyện tự hồi huyết, tập trung toàn bộ kỹ năng hướng vào Minh Độ Thiên. Trong vòng 3 giây, huyết lượng của Minh Độ Thiên hồi phục hơn phân nửa, mà huyết lượng của Ngũ Linh thì cạn đáy, thi thể cô đơn nằm cách Hỉ Ca chừng 10 thước.
Hỉ Ca nắm chặt pháp trượng trong tay, ánh mắt có chút phức tạp nhìn vào trận đấu trước mặt. Hận một người, có phải dễ dàng như vậy hay sao, không màng đến chuyện người đó từng là mối tình đầu của mình?!
Thời điểm huyết lượng của Thất Tử chỉ còn 500, hắn vẫn tỉnh như không, chẳng lên tiếng thúc giục Hỉ Ca thêm huyết, mà thừa dịp lúc công kích còn liếc Hỉ Ca, nháy mắt cười một cái.
Hỉ Ca nhìn thấy nụ cười của Thất Tử, trên mặt bất giác cũng mĩm cười, phất phất tay, huyết lượng của Thất Tử nháy mắt phục
“Thất Tử…”- Hỉ Ca nhẹ giọng gọi một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Minh Độ Thiên. Có một số việc, chung quy phải chấm dứt thôi. Nếu đã hiểu ra vì sao lúc trước Minh Độ Thiên cấp cho cô vị trí kia, vậy thì bây giờ cô còn tâm tâm niệm niệm cái gì nữa.
Thất Tử sửng sốt, dừng tay, sau đó hắn thấy Hỉ Ca ném ra 2 cái băng trùy hướng ngay ngực Minh Độ Thiên. Hai con số đỏ chói xuất hiện trước mắt mọi người -2490 -3014
Minh Độ Thiên ngã xuống, trên mặt vẫn là biểu tình “không thể tin”. Cho dù Thất Tử là một thích khách có lực công kích cực cao, nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy đi của hắn khoảng 2000 huyết lượng mà thôi. Không ngờ công kích của Hỉ Ca còn muốn cao hơn?!
“Cát Tường, đánh đi.” – Hỉ Ca quay đầu hướng Cát Tường mĩm cười. Minh Độ Thiên đã chết. Nếu còn không giết đám người Khổ Độ thì thực xin lỗi với chính mình à. Về phần giao ước mới nãy, Hỉ Ca rất tự giác… quên đi.
“Ra tay giết ta, cần phải trả một giá rất đắt.” – Sở Tiếu Ca cầm chủy thủ dính đầy máu, mĩm cười nhìn thi thể dưới chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.