Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 26: Mỹ nữ, xin chào, ta gọi là A Thất!




Trời vừa tảng sáng, Hỉ Ca đã chuẩn bị rời giường. Hiện tại mặc dù cô là một con sâu rượu nhàn tản, nhưng thói quen của cô vẫn không thay đổi, sáng sớm 5 giờ sẽ rời giường luyện công. Đây là Sở ông nội đặt ra quy củ. Từ trên xuống dưới, toàn bộ Sở gia không người nào dám phản kháng. Liền ngay cả Sở lão cha cũng phải tuân thủ. Bất quá, Hỉ Ca nghĩ lão cha sở dĩ siêng năng rèn luyện như vậy không phải vì bản thân ông, điều này chắc chỉ có lão mẹ mới tinh tường hiểu biết mà thôi.
Sau khi mặc vào trang phục luyện công, Hỉ Ca đi ra khỏi phòng, sau đó đứng trước cửa phòng em trai, thập phần ôn nhu gõ 2 tiếng.
“Em ra ngay.” – Nghe thấy tiếng đập cửa, tiếng nói hoàn toàn thanh tỉnh của Sở Tiếu Ca lập tức vang lên.
Trước kia, Sở Tiếu Ca là ông trời con. Ngay cả Sở lão cha cũng không có biện pháp kêu cậu rời giường. Kết quả, có một lần ông đem nhiệm vụ gian nan này giao cho Hỉ Ca, cô không nói 2 lời, trực tiếp mở cửa phòng lạnh đem Tiếu Ca quăng vào, để mặc cho cậu tiếp tục ngủ liên tục 12 tiếng đồng hồ không hề mở cửa.
Phòng lạnh dùng để trữ đồ không phải hầm băng, nhưng nhiệt độ trong đó người bình thường khó mà chịu nổi. Sở Tiếu Ca nửa chừng thức giấc liền tìm cách đi ra, lại bị chị hai của cậu dùng một phương thức cực kỳ tàn khốc đạp đích cậu trở vô. Kể từ ngày đó, Sở Tiếu Ca mỗi sáng sớm, trước 5 giờ liền tỉnh giấc, ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi Hỉ Ca đến gõ cửa gọi cậu rời giường, chưa từng dám mở miệng than vãn qua.
Tiềm lực của con người là vô hạn, chỉ cần ngươi biết cách áp bức cho nó bộc phát ra. Hỉ Ca luôn tin tưởng lời nói của vĩ nhân. Sở Tiếu Ca cũng thực tin tưởng. Bởi vì cậu chính là minh chứng cụ thể.
Đến phòng luyện công, Hỉ Ca trông thấy Quan Tả thế nhưng cũng đến. Quan Tả đã trụ ở nhà cô hơn một tuần rồi. Hỉ Ca nghe em trai nói Quan gia chuẩn bị khánh thành công ty mới, mà người chủ trì chính là Quan Tả. Sở mụ mụ nhất định không chịu để cho Quan Tả đi ra ngoài mướn khách sạn. Thế là từ việc ở nhờ vài ngày, hiện giờ thì tốt rồi, Sở gia lại nhiều thêm một thường trú nhân.
“Anh họ, sớm.” (Anh họ, chào buổi sáng!) – Hỉ Ca nhìn Quan Tả gật đầu cười cười.
Quan Tả cũng gật đầu, khuôn mặt chợt nhu hòa, đại khái là đang mĩm cười đi. Sở Tiếu Ca trông thấy Quan Tả liền giống như ruồi thấy thịt, trực tiếp bay qua xoắn xít, nói cái gì phải cùng anh họ luận bàn võ thuật.
Kết quả, lúc Hỉ Ca đang duỗi chân khởi động thì thấy Sở Tiếu Ca bị Quan Tả một quyền đánh ngay sống mũi. Đến lúc cô luyện Thái Cực Quyền thì thấy em trai đã đầy mình thương tích đang quỳ rạp trên mặt đất.
“Tiếp tục cố gắng.” – Hơn một giờ sau, Quan Tả cười cười vỗ đầu Sở Tiếu Ca, vẻ mặt thông cảm, sau đó nhặt áo lên đi mất, chỉ còn lại Sở Tiếu Ca vẫn nằm dài cuộn người rên rỉ.
Sau khi dùng qua điểm tâm, Hỉ Ca nhận được điện thoại của Sở ông nội. Hỉ Ca quên mất đã sắp đến ngày tế tổ, khẳng định là ông nội không nhịn được nhớ cô.
“Ông nội, người có khỏe không?” – Cầm lên tai nghe, đầu bên kia chưa lên tiếng mà chỉ nghe một chuỗi ho khan, Hỉ Ca bất đắc dĩ chống cằm chờ đợi, chuẩn bị đấu trí cùng ông nội.
Ông nội a, mặc dù đã gần 70 tuổi, thân thể mạnh khỏe còn hơn đám thanh niên 20 tuổi, vậy mà lúc nào cũng cố tình tỏ ra yếu đuối.
“Ai da da… già cả rồi, cháu gái cũng không ở bên cạnh.” – Lúc trước Sở lão cha sợ phụ thân của mình tịch mịch nên đã nói sẽ giao công ty cho Sở Tiếu Ca, sau đó về nhà phụng bồi hai ông bà lão. Ai ngờ ông bị Sở ông nội một cước đạp ra khỏi cửa, còn chửi ông là đứa con bất hiếu.
“Ông nội à, không phải là con sợ quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của ông nội và bà nội sao.”
Vốn định ở một bên nghe lén, Sở Tiếu Ca vừa nghe thấy hai chữ “ông nội” liền không nói 2 lời trực tiếp cầm chìa khóa xe dông mất. Trong lòng cậu, chỉ có chị hai mới có thể thu phục được ông lão biến thái kia mà thôi. Về điểm này, cả nhà trên dưới đều thập phần kính nể Hỉ Ca.
Một nhỏ một lớn ở trên điện thoại tám chuyện hơn một giờ đồng hồ, sau rốt Sở ông nội mới nói đến chính sự, buộc Hỉ Ca cuối tuần phải trở về một chuyến, thuận tiện ở chơi vài ngày với ông bà.
Mặc dù tuổi tác cách nhau gần 4 con giáp (12 x 4 = 48 năm) nhưng hai ông cháu bọn họ không có khúc mắc gì. Ông nội nhìn thì như người lỗi thời nhưng sự thật tư tưởng rất tiến bộ. Hỉ Ca rất thích đến chơi nhà ông bà nội. Hơn nữa, bà nội là người phụ nữ ôn nhu, tài nấu ăn thì khỏi chê, không phải là trù nghệ thượng đẳng nhưng mà món nào món nấy đều là khoái khẩu của Hỉ Ca.
Gác điện thoại rồi Hỉ Ca mới tiện tay dở lịch định đánh dấu ngày, kết quả nhìn thấy một con số màu đỏ bự chảng, nó nói với cô, hôm nay chính là thứ sáu. Ông nội quả nhiên có dự mưu! Hỉ Ca cảm thán trong lòng, bất đắc dĩ phải đi lên lầu thu thập quần áo. Đã hứa cuối tuần đến chơi, không thể nửa đường liền nói ngược được.
Ông nội hiện giờ ngụ ở nhà tổ, đi đến đó mất hơn nửa ngày đường. Ngôi nhà cổ này không biết xây từ năm nào tháng nào, chỉ biết mỗi đại gia chủ của Sở gia, lúc về già sẽ đến đó sống. Thật ra hoàn cảnh nơi đó rất tốt, chỉ là giao thông hơi bất tiện một chút, căn bản không có đường cho xe ô tô chạy vào, chỉ có thể đi bộ men theo đường núi, hơn nữa là lộ trình 2 giờ đường núi. Cũng may Sở gia người nào người nấy đều là con nhà võ, cho nên cũng không ai để ý đến 2 giờ cuốc bộ đường núi.
Sau khi thu thập xong, Hỉ Ca gửi cho Sở Tiếu Ca một cái tin nhắn, thông báo một tiếng, rồi cô quảy ba lô lên đường.
8 giờ tối, trên con đường gập ghềnh của hẻm núi, chỉ có một mình Hỉ Ca đang chậm rãi đi tới. Cô còn phải leo qua một ngọn núi nữa thì mới tới nhà. Hỉ Ca tìm một tảng đá ngồi xuống nghỉ chân. Không ngờ lúc này đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Vừa rồi cô căn bản không có cảm giác có người đi đằng sau a. Hỉ Ca đối với thần kinh mẫn cảm của mình rất tin tưởng, vậy mà cô không hề phát hiện có người đi ở đằng sau!!! Chỉ có một khả năng duy nhất mà thôi. Người đó đi theo đúng nhịp độ bước chân của cô. Hơn nữa, đặt chân sâu cạn cũng hoàn toàn trùng khớp. Thậm chí tiếng hô hấp cũng được khống chế trong phạm vi mà Hỉ Ca không thể phát giác ra. Người như thế, Hỉ Ca chỉ có thể đưa ra một kiểu đánh giá mà thôi: cực kỳ nguy hiểm!!!!
“Là ai?” – Hỉ Ca lên tiếng hỏi. Âm thanh không lớn nhưng ở giữa núi rừng yên tĩnh thì có cảm giác nó được phóng đại ra.
“Người cùng đường.” – tiếng nam nhân vọng lại từ cách đó không xa. Vừa đúng lúc áng mây che khuất ánh trăng bị gió thổi đi, làm cho Hỉ Ca trông thấy rõ ràng hình dáng của người đó.
Đó là một nam nhân thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, xấp xỉ 30, khuôn mặt dài dài trông như búp bê, ánh mắt như đang cười, cong cong hình loan đao, nếu không phải hắn ta cao hơn một mét 8, Hỉ Ca thiếu chút nữa nghĩ đó là một cậu nhóc 5 tuổi. Trên người nam nhân, địa phương khiến người ta chú mục nhất chính là 7 viên kim cương đính ở lỗ tai. Chúng phát sáng dưới ánh trăng, trông như thất tinh bắc đẩu.
Thời điểm Hỉ Ca quan sát đánh giá người trước mặt, hắn cũng đồng dạng đánh giá Hỉ Ca. Mặc dù cô đứng quay lưng về phía ánh trăng nhưng cũng không gây trở ngại gì, ánh mắt nam nhân không chút che giấu lộ vẻ tán thưởng. Sau khi nhìn xong, nam nhân còn chậc lưỡi tỏ vẻ vừa lòng.
Nếu không phải cô nhìn không thấu người trước mặt, Hỉ Ca thiếu chút nữa đã đạp một cước cho hắn lăn quay xuống núi. Cũng may cô còn lý trí, biết người đi trên con đường này đều là khách đến bái phỏng ông nội. Nói làm sao cũng là khách nhân nhà mình. Huống hồ, cô thật không xác định mình có thể hay không đánh thắng người nam nhân này.
“Mỹ nữ, ngươi cũng đến bái phỏng Sở lão nhân sao?” – Thấy Hỉ Ca ngồi trên tảng đá, nam nhân nhìn quanh cũng không thấy tảng đá nào khác, liền không khách khí, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không phải.” – Hỉ Ca lắc đầu. Cô mới không có ý đến thăm ông lão biến thái ấy nha. Cô chính là đi thăm bà nội thôi. Bất quá từ “cũng” này nghĩa là hắn quả thật đến tìm ông nội. Có điều nghe cách xưng hô tựa hồ thực tùy tiện. Chính vì tác phong tùy tiện kia làm cho Hỉ Ca sờ không tới rốt cuộc hắn đến gặp ông nội vì nguyên nhân gì.
Sở ông nội hiện giờ tuy không quản chuyện trong nhà, bất quá vị trí gia chủ kia vẫn còn tồn tại. Hơn nữa, trừ bỏ vài người có bối phận tương đương, ai dám kêu ông là “lão nhân” đây. Trừ phi người đó không muốn sống nữa. Ai cũng biết Sở ông nội chính là lòng dạ hẹp hòi. Ai gọi ông ấy như vậy, đảm bảo ông sẽ chỉnh chết người đó.
“Ồ, dù sao vẫn là đến Sở gia đi.” – Nhìn thấy mỹ nữ không có hứng thú cùng mình nói chuyện phiếm, nam nhân vẫn như trước, hưng trí bừng bừng tiếp tục mở miệng.
“Phải.”
“Thật trùng hợp, ta cũng đi Sở gia.” – âm thanh 10 phần hưng phấn.
“Ừ.” – Hỉ Ca cũng không tức giận, chỉ liếc hắn một cái. Ngu ngốc, nhìn cũng biết ngươi muốn đi Sở gia a.
“Mỹ nữ, xin chào, ta gọi là A Thất.” – nam nhân lộ ra hàm răng trắng bóng, rất vui vẻ giơ tay, muốn cùng Hỉ Ca nhận thức.
“Sở Hỉ Ca.” – có thể không cần dùng tên thật, nhưng cô ngại phép tắc lễ giáo này nọ, nên vẫn đem tên thật nói ra. Thuận tiện giơ ra một ngón tay, miễn cưỡng cùng A Thất nắm.
“Hỉ Ca… tên rất hay.” – A Thất nghe thấy tên của Hỉ Ca liền có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh vẻ kinh ngạc đã bị nụ cười xán lạn che dấu.
Một hẻm núi u tĩnh, bởi vì nhiều thêm một tên A Thất mà Hỉ Ca cảm giác như mình đang đi giữa phố chợ ồn ào. Mà phải nói là mấy bà hàng chợ cũng không nói nhiều như tên A Thất này a.
“Hỉ Ca a, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“23”
“Hỉ Ca a, ngươi đã có bạn trai chưa?”
“Chưa.”
“Hỉ Ca a…”
“…”
“Hỉ Ca a…”
“Hỉ Ca a…”
“Hỉ Ca a…”
……
Lúc ban đầu Hỉ Ca còn miễn cưỡng trả lời hai câu, về sau cô phát hiện cho dù cô không trả lời, hắn thế nhưng vẫn tiếp tục vui vẻ hỏi tới tấp đủ loại vấn đề. Hỉ Ca chỉ có thể ôm một bụng oán khí, nhẫn nhịn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến Sở gia.
Đang đứng trước cửa chờ cháu gái đến, Sở ông nội vừa nhìn thấy Hỉ Ca liền tràn ra tươi cười, nhưng đến khi nhìn thấy nam nhân đi bên cạnh cô, trong mắt bỗng chốc hiện lên một tia sợ hãi khó che giấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.