Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 210: Ân oán cá nhân




Hỉ Ca đứng ngoài cổng tổng đàn Cẩm Y không bao lâu, Đạp Tuyết từ bên trong đi ra, nhìn thấy Hỉ Ca, hắn liền mĩm cười thân thiện.
“Hỉ Ca, ngươi tới rồi!”
Với người của Cẩm Y, ngoài trừ Niếp Lãng, Hỉ Ca chỉ quen biết Đạp Tuyết. Cho nên, muốn cùng Cẩm Y trao đổi, chỉ có thể thông qua Đạp Tuyết. Tuy nói, Đạp Tuyết hiện tại chỉ là bang chúng bình thường. Nhưng hắn vẫn có thể giúp cô liên hệ với bang chủ của Cẩm Y.
“Quý bang chủ có ở đây không?”
“Có. Bang chủ đang đợi ngươi. Mời vào.”
Đạp Tuyết dẫn Hỉ Ca tiến vào đại sảnh. Nhìn tình hình, Hỉ Ca thầm nghĩ, sự tình tựa hồ không đơn giản nha. Bởi vì trong đại sảnh của Cẩm Y có rất nhiều người quen. Có Cuồng Thần. Có Chư Cát Hầu. Thậm chí có cả Lam Sắc. Còn cô gái xinh đẹp ngồi ở giữa chính tọa kia hẳn là bạn gái trong truyền thuyết của Niếp Lãng, bang chủ Hồng Hoa.
Hỉ Ca vừa xuất hiện, không khí liền trở nên quỷ dị. Cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống này. Không ngờ, cánh tay của Minh Độ Thiên vươn xa hơn cô tưởng. Cô thiếu chút nữa thì quên. Niếp Lãng và Minh Độ Thiên là bạn tốt ở ngoài đời. Nếu Niếp Lãng thực sự rời bỏ trò chơi, thế lực của hắn sao có thể rơi vào tay người khác chứ. Mà Cuồng Thần, vì không thể lăn lộn ở Nam Uyên nên mới đầu quân cho Minh Độ Thiên hay sao? Hỉ Ca chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao Cuồng Thần lại chạy qua Đông Châu Xích Hỏa hội họp với Chư Cát Hầu? Vì sao không ở Nam Uyên gặp thẳng mặt Minh Độ Thiên?
“Ngươi là bang chủ của Long Môn? Mời ngồi.” – Hồng Hoa ngồi trên ghế, hai tay đặt ở hai bên, giọng điệu có phần cao ngạo lại có điểm khinh miệt. Trước khi Hỉ Ca đến, Hồng Hoa nghe những người ở đây nói qua về Hỉ Ca. Ở trong mắt Hồng Hoa thì Hỉ Ca bất quá là một nữ nhân có núi cao để dựa vào mà thôi. Bản thân Hỉ Ca không có tài cán gì, không cần quá lo lắng.
Hỉ Ca nhướng mày, không nói gì, ngồi xuống ghế trống.
“Tìm ta có chuyện gì, nói đi.” – Hồng Hoa không khách khí nói.
Tiểu Cửu đứng sau lưng Hỉ Ca vừa nghe thấy, ánh mắt liền híp lại.
“Gần đây, bang chúng của ta bị người của Cẩm Y giết hại rất nhiều. Có thể cho ta biết lý do không?” – Hỉ Ca bình tĩnh hỏi. Nhìn thái độ của Hồng Hoa liền biết bọn họ không cùng chiến tuyến, không thể thảo luận cái gì. Bất quá, nếu đã đến đây, chuyện cần nói vẫn phải nói cho xong.
“Lý do? Ta không biết phải đưa ra lý do gì đây. Theo ta được biết, đây là ân oán cá nhân.” – Hồng Hoa hừ lạnh, sắc mặt âm trầm trả lời.
“Ân oán cá nhân sao? Nếu vậy thì đội ngũ thích khách của Cẩm Y đúng là đoàn kết nha.” – Hỉ Ca tựa tiếu phi tiếu nói.
“Theo ta biết, bọn họ bởi vì Huyết Sam trái với quy tắc, đã lấy đi trang bị của Cẩm Y, cho nên mới xuống tay đối phó với hắn. Bang chủ Hỉ Ca, Long Môn không nên thu nhận loại tiểu nhân như hắn. Ngươi nên cẩn thận thì hơn.” – Hồng Hoa không hề che giấu vẻ châm chọc trong giọng nói.
“Bang chủ Hồng Hoa, một bước lên mây là chuyện tốt, nhưng cẩn thận coi chừng trèo cao thì sẽ té đau a. Đa tạ nhắc nhở của ngươi. Ta đối với ánh mắt nhìn người của mình vẫn rất tin tưởng.” – Hỉ Ca cười cười, không quan tâm sắc mặt biến đen thui của Hồng Hoa.
Đây xem như nói trúng chỗ đau của Hồng Hoa. Cho dù nhờ vào quan hệ của Niếp Lãng mà Hồng Hoa có thể lên ngồi ở vị trí bang chủ. Nhưng cái ghế này có thể ngồi bao lâu? Có bao nhiêu người trong bang tin phục? Huống hồ, không phải ai cũng có tài lãnh đạo. Một số thứ, không phải chỉ nhìn người ta rồi học theo là được. Nếu không sẽ chẳng có tình huống chó điên cũng có thể cắn chết hổ dữ a~
“Hừ… không cần ngươi lo lắng. Ngươi còn chuyện gì nữa không? Nếu không, mời ngươi đi cho. Về chuyện giết người, ngươi có thể tự tìm đến bọn thích khách kia để nói chuyện, ta sẽ không quản.” – Hồng Hoa càng nói càng bén nhọn. Hỉ Ca nhìn chằm chằm một lúc, không nói gì, đẩy ghế đứng lên.
“Tốt thôi. Xem ra ta chỉ có thể nói chuyện với những người kia thôi. Cáo từ.” – Hỉ Ca đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn cái người vẫn hung tợn nhìn cô từ lúc bước vào tới giờ – “Cuồng Thần, chuyện còn chưa kết thúc đâu.”
Hỉ Ca tự nhận cô không phải là người rộng lượng. Chuyện Cuồng Thần mang người đi vây sát cô, đâu thể nhẹ nhàng mà bỏ qua cho được.
“Khẩu khí thật lớn.” – Cuồng Thần không nói gì, ngược lại Hồng Hoa nhịn không được chen miệng vào.
Chư Cát Hầu và Lam Sắc đều đã từng đụng độ với Hỉ Ca, đã bị cô giáo huấn qua, cho nên hiện tại đều im lặng. Bọn họ đến đây vì vấn đề liên hợp. Bất quá, tính tình của Hồng Hoa thật sự khó xơi, đến bây giờ vẫn chưa đàm phán xong. Trước mắt, bọn họ còn chưa tính là đồng minh, chính vì vậy Chư Cát Hầu không thèm mở miệng nhắc nhở Hồng Hoa về Hỉ Ca. Hơn nữa, Chư Cát Hầu thấy, với tính cách như Hồng Hoa, cho dù có mở miệng nhắc nhở thì cũng bằng thừa.
Hỉ Ca tươi cười rời khỏi đại sảnh. Đạp Tuyết chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy Hỉ Ca liền chạy qua.
“Nhanh như vậy đã đi ra? Bang chủ không làm khó dễ ngươi chứ?”
“Bang chủ của các ngươi không tồi nha. Cẩm Y đúng thật là có tiền đồ như cẩm (vải)” – Hỉ Ca cười mị mị nói một câu, sau đó mang A Li và Tiểu Cửu rời đi.
Đạp Tuyết cười khổ, suy nghĩ nữa ngày, không biết hắn có nên làm theo em trai, đổi bang phái luôn không?
Ra khỏi tổng đàn bang phái của Cẩm Y. Ba người chậm rãi dạo chơi trên đường lớn. Hỉ Ca hưng trí bừng bừng ghé hết cửa hàng này đến cửa hàng kia, giống như toàn bộ chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Hỉ Ca, có muốn ta dạy cho Hồng Hoa kia một bài học không?” – Tiểu Cửu là người lên tiếng đầu tiên. Tiểu Cửu ngoạn trò chơi cho tới bây giờ còn chưa từng gặp qua loại người kiêu căng giống như Hồng Hoa. Trong mắt Tiểu Cửu, Hồng Hoa là loại người bị giết vài lần thì sẽ học ngoan. Bất quá, ý tưởng của Hỉ Ca hoàn toàn bất đồng.
“Ngươi muốn giết cô ta?’ – Hỉ Ca hỏi, nhìn thấy mọi người đang chen chúc đi vào một cửa hàng, Hỉ Ca tò mò liền đi theo.
“Chỉ cần cô ta ra khỏi thành, ta liền có thể giết.” – đây không phải là lời nói khoa trương, mà chính là sự tự tin vào thực lực của bản thân.
Hỉ Ca không nghi ngờ khả năng của Tiểu Cửu, nhưng mà, cô và Tiểu Cửu có suy nghĩ không giống nhau. Giết một người… đối với Hỉ Ca mà nói, là chưa đủ. Hồng Hoa không phải thích chơi đùa sao? Muốn Hỉ Ca đi đàm phán với thành viên của Cẩm Y? Vậy tốt lắm, Hỉ Ca liền chiều theo. Cô sẽ cùng thành viên Cẩm Y hảo hảo trao đổi một phen.
“Tiểu Cửu, chị không cần lo lắng. Đảm bảo Hỉ Ca đang nghĩ tới âm mưu càng nham hiểm hơn.” – A Li ở chung lâu ngày, đương nhiên hiểu biết tác phong làm việc của Hỉ Ca. Người ta giết một mạng trả một mạng, bang chủ nhà cô thì giết một mạng trả một trăm mạng nha. Cho nên, một mạng của Hồng Hoa làm sao đủ nhét kẽ răng?
“A Li, ngươi đang bôi nhọ thanh danh của ta nha~” – Hỉ Ca bất mãn than thở một câu.
“Bang chủ, ngươi mà cũng có thanh danh sao????”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.