Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 192: Cô phụ, hảo! (Dượng, xin chào!)




Đội ngũ đầu tiên thành công chuyển chức được hệ thống thưởng cho cực kỳ phong hậu. Hơn nữa, đội ngũ đầu tiên thành công nghĩa là những người đi sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Cho nên, lúc hệ thống vừa phát tin, mọi người trên thế giới đều không thèm chú ý xem hệ thống đang ban thưởng cho bọn họ cái gì, cả một đám 89 cấp ngoạn gia đều chực chỉ chạy tới chức nghiệp liên minh, chen chúc đi vào nhận nhiệm vụ chuyển chức.
Căn cứ quy định của hệ thống, đội ngũ đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức sẽ được thưởng rất hậu. Chín đội ngũ kế tiếp cũng sẽ được thưởng rất khá. Rồi tới 100 đội ngũ kế tiếp cũng có chút phần thưởng. Về phần bên ngoài danh sách 100 này, xin lỗi, đều không có thưởng. Kỳ thật, trong trò chơi, công bằng chỉ mang một ý nghĩa tương đối. Bất kỳ ai từng đùa trò chơi đều rõ ràng điểm này. Có trả giá liền có hồi báo. Đây là sự thật.
Hỉ Ca thật vất vả mới có thể từ cấp 89 leo lên cấp 90, tâm tình đúng là đang rất tốt. Trong ba lựa chọn phần thưởng mà hệ thống đưa ra, Hỉ Ca chọn trang bị. Hệ thống lần này không xảo trá, thật sự cấp cho cô một truyền kỳ thuật sĩ bộ trang.
Minh Độ Thiên chọn kinh nghiệm, cho nên hiện tại anh ta trở thành ngoạn gia có cấp bậc cao nhất thế giới, 91 cấp. Hỉ Ca tin tưởng, dựa theo biểu hiện điên cuồng muốn thăng cấp của người này, anh ta sẽ rất nhanh bay lên cấp 92. Trong khi đó, người xếp hạng ba hiện giờ là cô, rất nhanh sẽ rơi rụng khỏi BXH.
Tư Văn chọn phần thưởng “tùy ý” (hệ thống tự quyết định), sau khi nhận lấy, hắn không lấy ra khoe nên không ai biết rốt cuộc hắn được tới cái gì. Hơn nữa, biểu tình trên mặt hắn nhìn không ra đang vui hay đang buồn, không ai đoán được hắn được thưởng tới là đồ cao cấp hay là đồ cấp thấp. Hỉ Ca lại không nôn nóng, dù sao chốc lát trở về Tư Văn khẳng định sẽ nói với cô.
Từ bản sao đi ra, chưa tới 2 phút liền nhận được tin nhắn của Cuồng Vũ, đọc xong, đầu của Hỉ Ca muốn banh luôn. Nhìn thấy Minh Độ Thiên còn chưa rời đi, cô muốn đi qua nói chuyện.
“Hỉ Ca, chúng ta đi thôi.” – Tư Văn vốn muốn kéo Hỉ Ca đi giao nhiệm vụ, lại bất ngờ phát hiện cô không có ý rời đi.
“Minh bang chủ, xem ra chúng ta cần phải ngồi xuống hảo hảo nói chuyện rồi.” – Hỉ Ca bước tới trước mặt Minh Độ Thiên nói.
Trên kênh thế giới hiện giờ vẫn còn nhìn thấy những câu mắng chửi rất khó nghe của người Khổ Độ. Sự vũ nhục này, Hỉ Ca không thể nào làm ngơ như không thấy được. Cho dù không phải vì chính bản thân cô thì cũng phải vì bang phái mà đòi công đạo. Minh Độ Thiên đương nhiên nghe được tin tức hồi báo từ thuộc hạ. Có điều từ đầu tới cuối anh ta đều không nói gì, không ai nhìn ra được anh ta đang nghĩ gì trong đầu.
“Chỉ là một câu nói mà thôi, Hỉ Ca vì sao phải giận dữ như vậy?!” – Minh Độ Thiên nhìn Hỉ Ca, ánh mắt đen thẳm, khóe miệng hơi nhếch. Không thể phủ nhận, nam nhân này rất biết biểu tình nào của bản thân là tối mê hoặc lòng người. Hỉ Ca phải thừa nhận, khuôn mặt của người trước mặt này quả thật đẹp trai đến độ làm cho người ta mê mẩn. Nhưng dù sao thì chuyện của Long Môn mới là trọng yếu.
“Lời của Quý đường chủ phát trên kênh thế giới, Minh bang chủ có cần ta lặp lại một lần cho ngài nghe không?” – Hỉ Ca cười cười.
Lại nói, cũng xem như tên Quý đường chủ này dụng tâm lương khổ. Ở trên kênh thế giới lôi chuyện của cô và Minh Độ Thiên ra nói. Bảo cái gì mà Hỉ Ca là người mặt dày, bị người ta đá rồi vẫn vô sỉ bám lấy Minh Độ Thiên, ngay cả chuyện Long Môn đối địch với Khổ Độ cũng chỉ là một trò quyến rũ vô sỉ của Hỉ Ca. Hỉ Ca cô là người không có nhân phẩm như vậy? Hỉ Ca cảm thấy cô làm người có chút thất bại. Hình như người chửi cô là nữ nhân. Chửi cô như vậy, đây là ghen tị hay hâm mộ a?
Minh Độ Thiên không nói gì. Anh nhìn chằm chằm vào Hỉ Ca, muốn nhìn ra trong mắt cô là phẫn nộ hay là cảm xúc gì khác. Đáng tiếc, anh thất bại. Ánh mắt của Hỉ Ca vẫn luôn bình tĩnh. Tựa hồ, cô không quan tâm đến chuyện bị người ta sỉ nhục, ngay cả mấy lời đồn đãi gì đó đều không ảnh hưởng đến cô.
“Em nghĩ anh nên xử lý như thế nào mới phải?” – biểu tình trên mặt Minh Độ Thiên lóe lên một chút mất mát, nhưng rất nhanh liền trở lại vẻ mặt nghiêm túc của lãnh đạo.
“Vậy phải xem ý tứ của Minh bang chủ là như nào. Tôi còn phải phụ trách bang hội của mình, không rảnh để ý đến tâm tình của ngài.” – Hỉ Ca nửa cười nửa không đáp lại.
“Vậy được rồi, chuyện này để anh xử lý.” – Minh Độ Thiên hạ tầm mắt, sau đó mang người rời khỏi. Vừa xoay người, thái độ liền khôi phục băng lãnh.
Hỉ Ca lúc này mới quay đầu cười với Tư Văn: – “Đi thôi, chúng ta đi giao nhiệm vụ.”
Đối với chuyện có thể trở thành đội ngũ đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức, Hỉ Ca dị thường phấn khích. Rất muốn tìm ai đó để cùng chia sẻ niềm khoái hoạt. Đáng tiếc, người kia đến nay vẫn không có chút tin tức nào. Lúc này, Hỉ Ca chợt nhớ tới biểu tình ai oán của A Thất trước khi rời đi… không thì cùng nhau bỏ trốn. Nghĩ đến đây, Hỉ Ca nhịn không được đưa tay cốc đầu một cái. Xong đời, cô bị A Thất triệt để phá hư rồi. Hỉ Ca không quan tâm Minh Độ Thiên sẽ xử lý chuyện này thế nào. Bất quá, cô biết cái người lên tiếng ở thế giới kia nhất định có kết cục rất thảm. Minh Độ Thiên ghét nhất là bị người ta lôi chuyện cá nhân ra nói. Xem như anh ta thay cô báo thù đi.
Sau khi giao nhiệm vụ, Hỉ Ca được thưởng một cái danh hiệu màu vàng, Kẻ hủy diệt. Chỉ duy nhất đội ngũ đầu tiên mới nhận được danh hiệu màu vàng. Với danh hiệu này, lúc học tập kỹ năng ở chức nghiệp liên minh sẽ được giảm giá 50%. Nghe thì tốt đó, nhưng đối với Hỉ Ca thì thực là vô dụng. Bởi vì sau khi có người đột phá qua cấp 130 thì hệ thống mới mở ra bảng kỹ năng mới. Hiện tại, không có kỹ năng nào để học.
Giao nhiệm vụ xong, có điểm hơi mệt nhưng Hỉ Ca vẫn về tổng đàn bang hội xử lý vụ việc. Chuyện mới phát sinh nếu xử lý không khéo có thể làm sĩ khí của bang phái rơi xuống. Cô không muốn vì một chuyện cỏn con mà bị Khổ Độ đè ép.
Hỉ Ca trở về không bao lâu, Cuồng Vũ liền nhận được tin tức. Minh Độ Thiên đã trục xuất tất cả những người lên tiếng chửi rủa trên kênh thế giới, bao gồm cả vị đường chủ kia. Kết quả này nằm trong dự kiến của Hỉ Ca. Phàm là người không làm theo chủ ý của Minh Độ Thiên, gây phiền toái cho anh ta, bất kể là ai, anh ta đều không buông tha. Đây cũng coi như Minh Độ Thiên cấp cho cô một cái giao đãi (nể mặt). Có lẽ là lần cuối cùng không biết chừng. Hỉ Ca có dự cảm, bắt đầu từ bây giờ, cô cùng Minh Độ Thiên sẽ hoàn toàn trở mặt. Bất quá, không sao cả.
Cuồng Vũ đưa tin lên kênh bang phái, thảo luận một chút, đại bộ phận thành viên của Long Môn đều thực vừa lòng. Nhưng vẫn còn vài người không chịu từ bỏ ý định muốn tổ đội đi giết người Khổ Độ cho hả dạ. Hỉ Ca không ngăn trở họ. Cô hiện giờ đang bận rộn ngồi ở tổng đàn bang phái thuật lại quá trình 10 tiếng đồng hồ làm nhiệm vụ chuyển chức vừa qua. Mặc dù không biết nhiệm vụ của người khác thì sẽ thế nào, nhưng tổng thể vẫn có một ít chi tiết không khác biệt cho lắm.
Hỉ Ca nói xong, nhìn thời gian, quyết định hạ tuyến, chuẩn bị đi ngủ.
Hiện tại đã gần cuối năm, ngoài phố buôn bán rất tấp nập, người người đi lại ai cũng có vẻ mặt vui vẻ hớn hở. Hỉ Ca và Sở Tiếu Ca đang nằm ườn ra ngủ thì bị Tiểu Cửu dựng đầu lôi cổ bắt đi dạo phố mua lễ vật. Từ trước tới nay, vào dịp năm mới, hai chị em sẽ về nhà tổ của Sở gia. Nếu không có gì bất ngờ thì hai chị em sẽ ngốc ở đó đến hết tháng ba. Năm nay… cũng vậy.
Tiểu Cửu thì khác. Cô được Sở ông nội đích thân mở miệng mời ghé qua nhà tổ, trong lòng không khỏi có chút hẩn trương. Thế nào cũng muốn mua chút lễ vật cho Sở ông nội, Sở bà nội.
Tuy nói Tiểu Cửu cùng A Thất không có quan hệ gì cả, hơn nữa, cô cũng không phải là loại người muốn kết giao với Sở gia. Nhưng cô quả thật giúp đỡ Hỉ Ca không ít chuyện. Huống hồ, thời gian qua, Tiểu Cửu cơ bản đã trở thành quản gia của hai chị em Hỉ Ca, nấu cơm pha trà, lau chùi dọn dẹp, chuyện gì cũng làm. Cho nên, Sở ông nội không tình nguyện cũng không thể không mời Tiểu Cửu ghé nhà mừng năm mới. Chẳng lẽ bắt người ta ở lại trông nhà một mình hay sao?
Ở cửa hàng bách hóa đi dạo nửa ngày, bọn họ vẫn không biết nên mua cái gì làm lễ vật mới tốt. Hỉ Ca trước giờ chưa từng mua lễ vật mừng năm mới cho ai. Bởi vì cô chỉ biết thu lễ vật mà thôi. Về phần Sở Tiếu Ca, cậu quen biết bạn gái, trước giờ chỉ biết mua hoa, mua nhẫn, mua vòng cổ gì gì đó. Mua lễ vật tặng cho người già? Bó tay toàn tập.
Ba người đi tới đi lui nửa ngày, mệt đến rã rời, rốt cuộc Hỉ Ca nhớ ra cô còn có một vị anh họ tài năng. Anh họ nhất định có biện pháp! Hỉ Ca cực kỳ tin tưởng vào nhận định của mình. Lôi điện thoại, gọi điện cho Sở Niệm. Bất quá, người tiếp điện thoại không phải là Sở Niệm, mà là cô cô.
Cách biệt nhiều năm, lúc này nghe được giọng nói của cô cô, Hỉ Ca thật kích động. Đầu bên kia, cô cô cũng nghẹn ngào, âm thanh đứt quãng kèm với tiếng nức nở. Hỉ Ca không vội, cô im lặng chờ. Bất quá, còn chưa kịp đợi cho cô cô bình tĩnh lại, Hỉ Ca đã nghe một tiếng chửi bậy của nam nhân ở đầu bên kia truyền qua. Hỉ Ca khẳng định, kiểu nói chuyện không chút văn nhã như thế này tuyệt đối không thể nào phát ra từ miệng của anh họ . Kia, như vậy, là dượng sao??
“Ui, ngươi là ai?” – điện thoại truyền ra tiếng nói không kiên nhẫn, âm thanh trầm thấp, biểu lộ sự tức giận.
Sở Diễn đang nóng đầu, ông thật muốn biết tên hỗn đàn nào dám chọc cho vợ của ông khóc tức tưởi như vậy.
“Cô phụ, hảo! Cháu là Hỉ Ca.” – Hỉ Ca tin tưởng, cho dù chưa từng gặp mặt, dượng hẳn là có biết tên của cô.
“… à, là Hỉ Ca sao? Cháu khỏe không?” – Sở Diễn rốt cuộc thu liễm, âm thanh nhẹ xuống. Người ta đã mở miệng gọi ông là “dượng”, ông chẳng lẽ đi sinh khí hay sao. Đây chính là bi ai của bậc trưởng bối. Cho dù bực tức muốn chửi bậy, trước mặt hậu bối, vẫn phải nghẹn bụng ép xuống. Haiz ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.