Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 160: Nhiệm vụ bảo thạch




Bốn khỏa đan dược bị Hỉ Ca và Cuồng Vũ phân chia, Cô Tửu chỉ có thể đau khổ mặc người cướp bóc. Loại việc này, gặp nhiều sẽ thành thói quen. Cô Tửu chính là như vậy, đã muốn quen.
“Bọn ta đi Di thất đại lục làm nhiệm vụ. Còn ngươi?” – Cuồng Vũ và Cô Tửu còn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ bên kia, có vẻ phần thưởng nhiệm vụ rất hậu hĩnh, bằng không họ sẽ không tốn tiền chạy trở về như thế này.
Hỉ Ca nghĩ nghĩ, tạm thời cô còn chưa muốn rời khỏi Cực Bắc Băng Nguyên. Thất Tử hình như đang làm nhiệm vụ chức nghiệp. Hỉ Ca rất thắc mắc, không hiểu hắn từ đâu lấy được nhiều nhiệm vụ kỳ quái như vậy. Sau khi Thất Tử rời đi, Hỉ Ca không vội thăng cấp, cô quyết định tĩnh dưỡng vài ngày.
Cuồng Vũ và Cô Tửu rời đi. Hỉ Ca chạy một chuyến về Băng Nguyên thành. Cô muốn đến thư viện. Cô đã chạy lên diễn đàn tra xét tư liệu nhưng không phát hiện thông tin gì về con Băng Tuyết Long Vương vừa mới mua. Tư liệu của trò chơi phần lớn đều có thể tra ra ở thư viện. Bất quá ngoạn gia bình thường đều không nghĩ đến chuyện này, ai cũng chạy lên diễn đàn hoặc trang web chủ hỏi thăm. Nếu đến thư viện mà còn không có thông tin, vậy có lẽ con heo của cô là thứ xuất hiện sau khi hệ thống đổi mới.
Thư viện của Băng Nguyên thành có hình dạng giống như một trái cầu bằng tuyết. Ở trước cửa có một ông lão đang quét tuyết, thấy Hỉ Ca đi vào cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn.
Hỉ Ca không nói nhiều, ném ra 10 kim tệ: – “Tư liệu về Băng Tuyết Long Vương”
Ông lão đưa tay chỉ về gian lầu ở mé trái: – “Nơi đó.”
Ở thư viện tra tư liệu không tốn tiền. Bất quá, quy tắc của thế giới thật cũng có thể áp dụng trong trò chơi (quy tắc hối lộ). Hỉ Ca chỉ thắc mắc, không biết NPC lấy kim tệ để làm cái gì nhỉ?
Vừa tiến vào gian lầu 2 tầng xiêu vẹo, Hỉ Ca liền bị một trận gió bụi phủ đầy người. Không biết nơi này đã bao lâu rồi không được quét dọn nữa. Phủi bụi trên người xong, cô nhẹ nhàng nhấc chân đi vào. Ở tầng một tìm tòi khoảng nửa giờ, Hỉ Ca cuối cùng tìm thấy một cuốn kinh thư về long tộc. Một quyển sách vừa to vừa nặng. Nhìn vật thể dài 2 thước rộng 1 thước dính chặc trên tường kia, Hỉ Ca không tự giác run rẩy. Nếu không phải bên ngoài cái vật thể này có khắc 6 chữ “Long Tộc Bách Khoa Toàn Thư”, cô tuyệt đối không tin nó là một cuốn sách.
Mất chừng một giờ đồng hồ vật lộn, rốt cuộc Hỉ Ca lôi được quyển sách xuống đất. Hỉ Ca không ngại đất bẩn gì đó, trực tiếp bẹp mông ngồi xuống, gian nan mở quyển sách ra. Hoàn hảo quyển sách viết bằng ngôn ngữ thông dụng, đỡ cho Hỉ Ca phải tốn thêm một mớ tiền để học long ngữ (ngôn ngữ của loài rồng).
Mở ra trang đầu tiên, bên trên ghi lại tên của 10 chủng loại rồng. Băng Tuyết Long Vương xếp thứ ba. Hỉ Ca gian nan lật đến trang hai trăm mấy, liền nhìn thấy hình vẽ con heo màu xanh lam. Giống y chang con heo của cô. Xem ra, cô đúng là đã bỏ một kim tệ mua về một con rồng a. Mấy chục trang phía sau đều là tư liệu về Băng Tuyết Long Vương. Hình dạng của nó biến hóa nhiều lần. Cuối cùng là hình ảnh một con rồng dài 20 thước, toàn thân vảy bạc, đôi cánh dài khoảng 10 thước, lông vũ trắng tinh. Hỉ Ca nhìn chú thích, đây là hình dáng của Băng Tuyết Long Vương lúc trưởng thành.
Sau khi đọc xong, Hỉ Ca mất một lúc mới bình phục sự kích động trong lòng. Nếu cô có thể nuôi con heo lớn thành như vậy, cưỡi làm tọa kỵ, rất có phong cách nha. Thời kỳ beta, cô từng nhìn thấy rồng. Nhưng mà chưa có ai thành công thuần phục một con rồng để làm tọa kỵ đâu. Hỉ Ca cẩn thận nghiên cứu tư liệu. Một hồi sau, hít một hơi thật sâu, Hỉ Ca khép sách lại. Nếu có thể thành công, 4000 điểm cống hiến tiêu phí thực xứng đáng.
Sách có nói, sau khi người chơi đạt tới cấp 100, có thể đi mở phong ấn một vùng đất ở vùng cực bắc, nơi đó có Băng Tuyết Long. Nhưng mà, muốn thuần phục một con rồng để làm tọa kỵ, xác suất thành công là cực thấp.
Mà Hỉ Ca, dùng một kim tệ liền mua được một con Băng Tuyết Long Vương. Chữ “vương” này biểu hiện rằng con heo của cô có vài phần trăm xác suất tiến hóa thành Long Vương. Sách nói, muốn tọa kỵ tiến hóa, phải cho nó ăn băng hệ bảo thạch. Ăn càng nhiều bảo thạch, xác suất tiến hóa càng cao.
Sách còn nói, phẩm chất thực phẩm thấp nhất của long vương là băng hệ bảo thạch. Là thấp nhất đó!!! Có lầm hay không. Nghĩa là nếu Hỉ Ca muốn con heo của cô tiến hóa, tương lai cô phải tìm ra băng thạch quặng cấp thượng thừa. Tương lai… chính là nói chuyện rất xa về sau. Có tiền là có thể mua được bảo thạch. Có bảo thạch thì con heo sẽ biến hóa thành long vương. Một ngày nào đó, nhất định!!! Hỉ Ca chỉ có thể tự an ủi như vậy. Mặc dù cô cho rằng, đợi đến lúc trò chơi đóng cửa, có lẽ cô còn chưa có được tọa kỵ long tộc này.
Ra khỏi thư viện, Hỉ Ca chạy tới cửa hàng bán đấu giá. Đang ở vùng cực bắc, đương nhiên băng hệ bảo thạch là đồ nóng phỏng tay, ai cũng giành giựt. Hỉ Ca không trông cậy có thể tìm thấy nó trong đây. Quả nhiên, trên trang bảo thạch chỉ đang rao bán 2 viên, đều không phải là băng hệ. Cửa hàng bán đấu giá không có, vậy đi hiệp hội lính đánh thuê thử xem. Hiệp hội lính đánh thuê chính là nơi phát tán nhiệm vụ từ lớn đến nhỏ. Cần mua cần bán gì cũng có thể vào đây tìm. Bên ngoài cửa hiệp hội có rất nhiều người đang đứng. Phần lớn là đội ngũ đang tuyển người.
Nhiệm vụ nơi này thông thường là loại chỉ có đoàn đội mới đảm đương nổi. Người chơi đại gia không muốn tốn sức thì đành tốn tiền mướn người thôi. Bất quá, Hỉ Ca không thích phương thức làm việc này. Cô không có hứng thú theo chân một đội người xa lạ đi làm nhiệm vụ, giao sự sinh tử của mình cho người không quen. Đây chỉ là trò chơi, đúng, nhưng mỗi khi bị giết, cảm giác rất không tốt.
Ở hiệp hội lính đánh thuê nhìn ngó một vòng, Hỉ Ca không ngờ lại nhìn thấy một cái nhiệm vụ băng hệ bảo thạch. Đương nhiên, nhiệm vụ không hề đơn giản. Yêu cầu ngoạn gia vượt qua Băng Xuyên Giáp, đi đến Băng Đàm giết chết một con Tuyết Long Ngạc tinh anh, lấy về một đôi mắt.
Tuyết Long Ngạc tinh anh là quái cấp 80. Hai người tổ đội liền có thể giết chết nó. Bất quá, tuyến đường đi ngang Băng Xuyên Giáp mới là nguy hiểm. Bởi vì đó là khu vực quái cấp 90. Quái 90 cấp toàn bộ đều là loại chủ động công kích. Hơn nữa, quái ở Băng Xuyên Giáp luôn đi theo bầy, một lần có thể gặp tới 50 con, tiến vào đây liền bị bọn chúng tàn sát là không thể nghi ngờ.
Hỉ Ca bần thần nhìn nhiệm vụ một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, vẫn là quên đi, cho dù tiếp nhận cũng chưa chắc tìm được trợ thủ. Chi bằng quay về nhờ bọn Cát Tường đi tìm mấy khỏa băng hệ thạch còn hơn. Lúc này, đột nhiên nhiệm vụ kia biểu hiện có người đã tiếp nhận. Hỉ Ca sửng sốt, không biết là ai có dũng khí như vậy?! Hỉ Ca đảo mắt nhìn một vòng quanh đại sảnh, ánh mắt dừng lại trên người một thích khách 85 cấp. Thích khách kia một mình đứng ở một góc. Tựa hồ phát hiện ra ánh mắt của Hỉ Ca, hắn quay đầu lại nhìn, sau đó không chút biểu tình xoay người đi.
Hỉ Ca nhướng mày, trực giác nói với cô rằng bảo thạch nhiệm vụ nhất định do vị thích khách kia tiếp nhận. Thoạt nhìn hắn là độc hành hiệp khách, không lẽ hắn tính một mình đi đấu tay đôi với Tuyết Long Ngạc tinh anh sao??? Hỉ Ca nhìn bảng nhiệm vụ thêm lần nữa, không có gì hấp dẫn, liền không ngốc ở đây, xoay người bỏ đi. Hỉ Ca mới đi được vài bước, đột nhiên có người vỗ vai cô.
“Tiểu thư, xin hỏi có muốn đi Cực Hàn Đại Tuyết Sơn làm nhiệm vụ không? Mỗi người được trả một ngàn kim.”
Hỉ Ca quay đầu lại nhìn người vừa vỗ vai cô, là một kiếm khách có râu quai nón.
“Không đi.”
Cực Hàn Đại Tuyết Sơn hình như là khu vực quái 85 cấp. Ta nói, đầu năm nay mọi người đều thích khiêu chiến giới hạn của bản thân hay sao a?
“Ai da… đợi chút, tiểu thư, chúng ta có thể thương lượng giá cả.” – Kiếm khách vẫn chưa từ bỏ ý định.
Này cũng không thể trách hắn. Buổi sáng hắn nhìn phần thưởng của nhiệm vụ liền không để ý bấm tiếp nhận, ai biết sau đó mới phát hiện hắn phải đi khu vực quái cấp 80. Tốn nhiều thời gian chiêu dụ mới tìm được 2 người, nếu còn tìm không đủ người để tạo đội ngũ, nhiệm vụ liền không thể hoàn thành. Lúc đó hắn phải bồi thường 100 kim tệ cho người ta.
“Ta không thiếu tiền.” – Hỉ Ca bất đắc dĩ nói. Chẳng lẽ người này không nhìn thấy cô là một thuật sỹ yếu ớt hả? Kêu cô đi tới địa phương nguy hiểm như vậy, chẳng phải là đi tìm chết sao?
“Ta có thể… úi, ngươi làm gì?” – Kiếm khách còn chưa nói xong, một người đột nhiên chen vào giữa.
Hỉ Ca ngẩng đầu liền nhìn thấy vị thích khách vừa gặp trong đại sảnh.
“Nhiệm vụ, ngươi lấy tám mươi, trả ta tiền.”
“… Ai nói với ngươi ta muốn làm nhiệm vụ bảo thạch?” – Hỉ Ca tò mò hỏi.
“Ngươi nhìn nó chằm chằm suốt 15 phút.” – Vị thích khách nói.
Được rồi, Hỉ Ca thú nhận, cô quả thật nhìn nhiệm vụ đó với ánh mắt hơi đói khát…
“Chỉ hai chúng ta?” – cùng một thích khách cấp 85 đi làm nhiệm vụ, nếu thực lực của hắn không quá kém, phần trăm thành công tương đối cao.
“Còn 2 người, cấp 83.”
Vị thích khách này quả thật rất kiệm lời… Hỉ Ca gật đầu. Hiện tại cô cũng gần 80 cấp. Nếu là đội ngũ 4 người đi làm nhiệm vụ, vậy hẳn dễ dàng hơn nhiều.
“Ta muốn bảo thạch, có thể không? Nếu được thì ký hợp đồng đi.”
Trò chơi chính là ưu thế như vậy, ký hợp đồng liền không sợ bị lừa. Phải biết rằng nếu ngươi hủy ước, trừng phạt của hệ thống là điều mà người chơi khó có thể thừa nhận nổi.
“Một vạn năm, mỗi người năm ngàn, bảo thạch cho ngươi.”
Giá tiền xem như hợp lý. Trên thế giới, bảo thạch xuất hiện không phải là ít, đồng dạng, người có tiền cũng không ít, loại người thích khảm bảo thạch vào trang bị lại càng nhiều.
Sau khi tiến vào đội ngũ, Hỉ Ca mới nhìn thấy tên của hắn ta. Bán Thế Âm Huyết. Sao nghe quen thế nhỉ? Cô đã nhìn thấy từ này ở đâu rồi? Hỉ Ca cúi đầu khổ não, đáng tiếc vẫn không nhớ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.