Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 145: Hạnh hội (hân hạnh gặp mặt)




Sở ông nội biết Sở Niệm sao? Người trong cuộc còn mơ hồ nữa là. Kỳ thật, Sở ông nội chỉ biết đến sự tồn tại của đứa cháu trai này mà thôi. Ngày xưa bị đuổi ra khỏi Sở gia, nói không mang oán hận trong lòng là không thể nào. Cho nên, sau khi lớn lên, Sở Niệm từng lén lút sau lưng mẹ tìm cách đối phó Sở ông nội. Hai người có thể tính là kỳ phùng địch thủ. Một lão hồ ly và một tiểu hồ ly, ai cũng không chịu nhường ai, không đem người kia vào mắt, nhưng thật ra càng đấu thì càng hiểu biết nhau.
Mạng lưới tin tức của Sở ông nội không phải đồ bỏ. Không biết từ lúc nào thì ông đã biết Sở Niệm chính là cháu ngoại của mình. Mấy năm nay, mặc dù hai người không lui tới, chính là ngẫu nhiên sẽ có một ít tin tức truyền vào tai. Nói không nhớ đến con gái là giả dối. Nhưng mà, có nhiều chuyện là thân bất do kỷ (vượt ngoài tầm kiểm soát). Vô luận trong lòng có khát khao thế nào, ông phải nhịn đau không thể hỏi tới.
Sở Niệm cùng Sở ông nội nói chuyện thực bình thản. Có điều, cả hai người đều ăn ý mà không một lần đề cập đến người cô đang vắng mặt của Hỉ Ca.
Về phần sự tình liên quan đến vị quản gia của Danh Hoàng, Hỉ Ca hỏi thăm, Sở ông nội mới nói bọn người đó là vì một cái bình hoa cổ mà đến. Đáng tiếc, cái bình hoa cổ ấy đã bị vỡ. Nói tới đây, Sở ông nội còn đưa mắt trừng Sở Niệm một cái. Sở Niệm lại liếc mắt nhìn Hỉ Ca. Hỉ Ca thì nhún vai tỏ vẻ vô tội, một bộ dáng “sự tình không liên quan đến ta”. Cô không nghe, không thấy, không biết gì hết nha~~
Sở ông nội kể, cái bình hoa đó là của bà nội Danh Hoàng, là đồ gia truyền. Về chuyện vì sao món đồ gia truyền quý giá của nhà người ta lại rơi vào tay ông?…Khụ… ông không nhắc tới. Bất quá, nhìn dáng vẻ đắc ý của ông nội, Hỉ Ca có thể phỏng đoán vài phần. Hỉ Ca chỉ không hiểu, cái bình đó đã bị vỡ gần 20 năm trước. Nói sự thật là được rồi, tại sao mọi chuyện đến giờ vẫn phức tạp như vậy? Sở ông nội bảo, căn bản người ta không thèm tin lời ông nói. Cái tên Danh Hoàng kia cứ cách 3 năm lại phái người đến đây làm phiền một lần. Gần đây người tới thường xuyên hơn, phỏng chừng Danh lão bản sắp không xong rồi. Đồ gia truyền của vợ mình lại nằm trong tay tình địch không đội trời chung. Quái không được Danh gia muốn bỏ tiền mua lại. Phỏng chừng Danh lão bản mỗi ngày đều ngủ không được yên giấc.
Về phần Sở gia cùng Danh gia có thâm cừu đại hận gì? Sở ông nội không nói tới. Hỉ Ca cũng không hỏi nữa. Dù sao, muốn tìm hiểu chuyện này có rất nhiều biện pháp, không nhất định phải nghe từ miệng ông nội.
Lần này, bọn người kia bị Sở Niệm dọa một trận, có lẽ thật lâu sẽ không dám mò tới nữa.
Sở bà nội đi chơi cùng bạn bè, đến giờ vẫn chưa về. Vốn tưởng Sở Niệm ít nhất sẽ ở lại đợi đến lúc bà nội về, không ngờ anh chỉ ngồi chơi chưa tới một giờ liền đứng dậy muốn đi. Sở ông nội không mở miệng lưu người lại, đích thân đưa họ ra tận cổng lớn, nhìn bóng của họ biến mất trên con đường núi, ông trở vào nhà lăn lộn ở phòng khách hết nửa ngày.
Người già rồi, tình cảm hội trở nên mềm yếu, hay nghĩ vẩn vơ, kiểu như lo lắng không biết mình còn sống nổi qua ngày hôm nay hay không. Dù sao, lưng bàn tay là thịt, lòng bàn tay cũng là thịt (ý nói cháu nội cháu ngoại gì cũng là cháu ruột). Chính là, đôi khi có những chuyện thật lực bất tòng tâm. Sở ông nội thở dài trong lòng. Nha đầu Hỉ Ca kia, được mình nuôi dạy tốt lắm, nhưng dường như một số việc căn bản đã vượt khỏi tầm tay rồi. Sở Niệm không phải vì ông mới trở về, điểm này Sở ông nội rất rõ ràng. Nếu thật muốn gặp ông, Sở Niệm đã trở lại từ lâu rồi. Những người xuất hiện bên cạnh Hỉ Ca đều có thân phận đặc thù. Giống như cô bé tên Tiểu Cửu kia, cho dù rất thân với Hỉ Ca nhưng trước đây đều không đến trụ trong nhà của Hỉ Ca, lần này, nhất định là có liên quan đến A Thất.
Nhớ tới người kia, Sở ông nội không nhịn được thở dài. Lúc trước là Sở Diễn, bây giờ là A Thất. Vì sao con gái Sở gia đều không thể lưu lại trong nhà? Năm đó, Sở Diễn đứng trước mặt ông, cả người cao thấp đều tỏa ra hơi thở lạnh băng, không hề có dáng vẻ của một người bình thường. Ông thật không thể nào hiểu nổi, con gái bảo bối của mình vì sao lại thương một tên nam nhân như thế cơ chứ? Cái tên A Thất kia, chỉ có hơn chứ không kém Sở Diễn. Nha đầu Hỉ Ca, hy vọng nó có thể tự lo liệu cho bản thân. Nếu có một ngày, Hỉ Ca lựa chọn bước đi trên con đường như con gái ông, vậy thì nha đầu đó cũng phải rời khỏi Sở gia, vĩnh viễn không thể trở về.
Đối với chuyện Sở Niệm không muốn gặp bà nội, Hỉ Ca nghĩ cô hiểu lý do. Nếu để bà nội nhìn thấy Sở Niệm, mà trong lòng lại biết rõ không thể lưu lại cháu trai của mình, bà nội nhất định sẽ bi thương.
“Anh họ à, ông nội liếc mắt một cái anh liền muốn chạy à?” – ngồi trên xe, nhìn cảnh vật lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, Hỉ Ca mở miệng hỏi.
“Không, tạm thời còn chưa tính toán sẽ rời đi.”
Hội trưởng lão tuy rất khó giải quyết nhưng cũng không cần anh xuất đầu lộ diện tự thân ra tay. Mấy năm nay, anh cơ bản đã lui về sau màn. Bất quá, tên hỗn đản A Thất kia dám tuyên bố sẽ đến thành phố này. Hừ… lá gan thật lớn. Anh muốn nhìn xem tên kia có bao nhiêu mạng để chơi đùa!!!!! Hơn nữa, A Thất biết đến sự tồn tại của Hỉ Ca, là do sai lầm của anh. Cho nên, chuyện này chính anh phải tự tay xử lý. Mặc dù bọn họ là đối thủ không đội trời chung nhưng anh không hề ghét bỏ gì A Thất. À, điều này cũng không đại biểu anh đồng ý cho tên kia ở cùng một chỗ với Hỉ Ca. Đầu tiên, tên kia phải bước qua cửa của anh trước rồi hãy nói.
“Vậy anh ở đâu?”
“Khách sạn.”
“À… nếu không, anh cũng đến nhà em đi?” – Hỉ Ca thề, đây là lời nói khách sáo theo lễ phép thôi. Cô thực không nghĩ tới anh họ lại gật đầu đồng ý. Sau khi Sở Niệm đáp ứng xong, Hỉ Ca liền thấy hối hận. Cô tổng cảm thấy, hình như cô vừa đào hầm chôn chính mình.
Sở Tiếu Ca dường như đã quen với chuyện Hỉ Ca đem con trai về nhà. Nhìn thấy Sở Niệm, trừ bỏ nhướng mày một cái, còn thì biểu tình đều bình thường. Về phần Tiểu Cửu, ngược lại rất nhiệt tình chào đón Sở Niệm, cũng mở miệng gọi một tiếng “nhị ca”. Haiz… xem ra Tiểu Cửu quen biết Sở Niệm.
Trên bàn cơm, Sở Tiếu Ca một bên nhai nhóp nhép một bên trộm ngắm vị anh họ xa lạ. Không có biện pháp, lúc cô cô rời khỏi Sở gia, cậu còn chưa sinh ra đời. Cho nên đối với vị anh họ này, cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì. Đối với hành vi rình rập một cách quang minh chính đại của Sở Tiếu Ca, Sở Niệm chẳng tỏ thái độ bất mãn gì. Anh bình đạm ăn cơm, tùy ý Sở Tiếu Ca đưa mắt quan sát đánh giá mình.
Cơm nước xong, thừa dịp Sở Niệm ở trong bếp phụ Tiểu Cửu rửa bát, Sở Tiếu Ca lập tức lôi Hỉ Ca ra ngoài phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: – “Chị hai, người này là thật?”
Lần trước Sở Anh đã để lại một bóng ma tâm lý trong lòng Sở Tiếu Ca. Nếu không nhờ Tiểu Cửu, nói không chừng hiện giờ cậu đã trở thành một tên ngu ngốc nằm liệt trên giường rồi.
“… Ông nội tự thân nghiệm chứng.”
“Anh họ làm nghề gì?” – Sở Tiếu Ca đã biết Tiểu Cửu không phải con gái bình thường. Người mà Tiểu Cửu nhận thức, chắc chắn cũng không bình thường.
Sở Tiếu Ca vừa nói xong, một bàn tay xuất hiện ngay sườn mặt hắn. Một bàn tay thon dài rất đẹp, hai ngón tay kẹp theo một cái danh thiếp. Sở Tiếu Ca ngây ngốc cầm danh thiếp, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu nửa ngày, sau đó trịnh trọng đem danh thiếp bỏ vào túi, xoay người đi lên lầu.
“Biểu đệ hình như bị kinh hách rồi?” – Sở Niệm nhìn phản ứng của Sở Tiếu Ca, có chút buồn cười.
“Em thì nghĩ… tên nhóc đó đang suy nghĩ nên nhờ anh mua mấy vật phẩm nguy hiểm nào thôi.” – Hỉ Ca nhún vai, cô tin tưởng lực thừa nhận của Sở Tiếu Ca không phải bình thường.
Cũng may trong nhà Hỉ Ca thiếu thứ gì chứ không thiếu phòng ngủ. Hành lý tùy thân của Sở Niệm chỉ có một cái vali nhỏ, rất nhanh mọi thứ liền thu xếp xong. Lúc giúp Sở Niệm dọn phòng, Hỉ Ca thấy anh lôi ra một cái mũ giáp trò chơi.
“Dùng để giết thời gian.” – Sở Niệm quăng cái mũ lên giường.
Buổi tối, cuối cùng Hỉ Ca đã có thể tiến vào trò chơi. Hiện giờ thì tốt rồi, Sở Nhị ở ngay phòng kế bên. Tốt nhất không nên nói cho Thất Tử biết chuyện này. Vốn hai người không thể nào hữu hảo ở chung. Nếu A Thất biết Sở Nhị ở đây, không lập tức chạy trở về mới là lạ.
Lúc Hỉ Ca thượng tuyến, tên của Thất Tử trong khung bạn tốt vẫn xám xịt. Ngay sau đó, Sở Nhị cũng lên tuyến. Sở Nhị hạ tuyến ở Thương Lan Công Hội tổng đàn, hiện giờ xuất hiện dĩ nhiên cũng ở tổng đàn bang phái. Đối với chuyện kiến thành, mọi người đều phấn khích, ai cũng sớm chờ ở tổng đàn, đợi Sở Nhị xuất hiện, phân công công tác. Về phần Hỉ Ca, dù sao là lần đầu tiên đến Băng Nguyên Thành, không có chuyện gì quan trọng để làm nên liền một mình đi dạo phố.
Băng Nguyên Thành trừ bỏ hơi rét lạnh, những thứ khác đều rất được. Toàn bộ kiến trúc đều là băng khối tạo thành. Là một băng hệ thuật sĩ, Hỉ Ca thực thích nơi này. Mặc dù cô không phải là người của Cực Bắc Băng Nguyên nhưng hiện giờ băng hệ công kích của cô vẫn đề cao không ít. Cô chỉ muốn đi dạo phố mà thôi, chính là có người không nghĩ buông tha cho cô. Đại khái là vận cẩu thí (cứt chó) đi, cô vậy mà đụng phải người của bang Liệp Sát.
Liệp Sát Bang phần lớn đều là nam nhân, hơn nữa mỗi lần xuất môn đều đi thành đoàn đội. Chuyện này cũng bình thường. Không bình thường là trong đám người đó lại có người nhận ra Hỉ Ca. Nói thật, Hỉ Ca chẳng nhớ tên đó là ai luôn. Lúc bắt đầu, Hỉ Ca không chú ý đến bọn họ lắm. Dần dần, cô tổng cảm giác phía sau có người cứ cố tình vừa đụng vừa đẩy cô. Mỗi lần cô dừng lại ở một hàng quán nào đó, liền có người chen tới đẩy cô sang một bên. Một lần hai lần còn không tính, đến lần thứ năm bị người ta đẩy vai, Hỉ Ca không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được. Tên kiếm khách vừa đẩy vai cô đang cúi đầu lựa chọn đồ vật này nọ trên quầy hàng. Hắn vẫn nghĩ Hỉ Ca sẽ lập tức bỏ đi như những lần trước, không ngờ chờ nửa ngày, Hỉ Ca còn đứng ở một bên nhìn chằm chằm. Kết quả, hắn là người không thể nhịn trước.
“Tiểu thư! Ngươi còn nhìn chằm chằm vào ta như vậy, ta sẽ nghĩ ngươi để ý ta a~”
“Yên tâm, ánh mắt của ta không kém đến vậy.” – Hỉ Ca cười cười, nhìn huy hiệu trên ngực hắn, có điểm quen thuộc, vẻ mặt thật tự nhiên nói – “Hóa ra là người của bang Liệp Sát à, hạnh hội.”
Vốn dĩ xung quanh có không ít người chơi, ai cũng nhìn thấy chuyện Hỉ Ca bị người ta cố tình huých đẩy vài lần, thế nên mọi người liền hưng trí bừng bừng vây quanh chờ xem kịch vui. Con gái bình thường nếu gặp phải sự tình này đều sẽ lựa chọn quay đầu bỏ đi, không biết nữ nhân này sẽ có hành động gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.