Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 138: Di Thất đại lục




Thật vất vả mới nhìn thấy Phi Khuynh Thành đang ngồi ở góc trái, trên bàn trước mặt có mấy vò rượu rỗng.
“Ở đây.” – Phi Khuynh Thành lên tiếng chào.
“Tâm tình không tốt uống rượu cũng không giải quyết được.” – Hỉ Ca gọi nước trái cây, không cầm ly rượu Phi Khuynh Thành đẩy tới.
“Ta thật nghĩ không ra.”
Tuy nói Phần Thiên là nữ nhân, nhưng chuyện này không trở ngại chuyện Phi Khuynh Thành tiếp tục hâm mộ Phần Thiên như trước. Chẳng qua, hiện giờ, nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, tại sao Phần Thiên phải làm như vậy? Còn Lam Sắc nữa, Phi Khuynh Thành không ngại chuyện bị tước đi vị trí phó bang chủ. Nhưng mà… cách cư xử của Phần Thiên không khỏi khiến người ta lạnh lẽo.
Sau khi Hỉ Ca giải quyết chuyện lần trước, Phần Thiên tự mình đi tìm Phi Khuynh Thành để phân trần. Nói đến nói đi, Phần Thiên vẫn không nghĩ đó là lỗi của Lam Sắc, ngược lại cho rằng những thành viên kích động kia là do Khuynh Thành cô xúi dục. Nực cười! Nhưng cô nhịn. Sau đó, trong bang không có vụ cãi nhau nào nữa, có điều xung đột vẫn tiếp diễn như cũ. Thủ hạ của Lam Sắc mặc kệ bọn họ là người cùng bang hội, thường xuyên chạy đến gây phiền toái. Hơn nữa hết lần này đến lần khác tìm thủ hạ của Phi Khuynh Thành gây phiền toái. Cô ra mặt hòa giải, lần đầu nói là hiểu lầm, lần hai nói là không cẩn thận, rồi lần thứ ba, lần thứ tư..v..v.. sau đó, người ta ngay cả giải thích cũng lười không thèm làm.
Phó bang chủ như cô đây, ngay cả quyền phát biểu cũng không có. Lam Sắc có làm gì, Phần Thiên cũng mặc kệ. Nhưng chỉ cần Phi Khuynh Thành cô nổi giận, ra tay động thủ thì tất cả sai lầm đều là do cô. Thủ hạ thân thuộc rất nhiều người liên tiếp lui bang, chỉ vì không chịu nổi bị người cùng bang đánh lén. Tiếp đó thì có rất nhiều người mới vào bang. Cô dần trở nên xa lạ với thành viên, rất nhiều người thậm chí còn không biết cô là phó bang chủ của Vực Sâu. Tất cả mọi người chỉ biết đến Lam Sắc. Không thể phủ nhận, Lam Sắc rất có thực lực, bất luận là chuyện gì cũng có thể xử lý tốt, ngay cả chuyện không liên quan, cô ta vẫn có thể xử lý tốt như cũ. Rất nhanh, Phi Khuynh Thành phát hiện ra, mình ở trong bang, không thể làm gì hết. Bang phái như vậy, còn là Vực Sâu cô một lòng trả giá không?
“Ngươi cho rằng ta thì nghĩ thông chắc?” – Uống một ngụm nước trái cây màu lam, vị bạc hà. Hỉ Ca nhíu mày, cầm thực đơn lên, lại gọi một chén màu hồng.
“Thật ra thì, ban đầu Phần Thiên muốn để ngươi kìm hãm Lam Sắc.” – Phi Khuynh Thành đột nhiên ngẩng đầu nói.
Hỉ Ca như mặt trời không hiện thân, như núi lửa không lọt nước, thế lực sau lưng của Hỉ Ca, thực lực bản thân của Hỉ Ca, mánh khóe gian trá của Hỉ Ca đều trên cơ Lam Sắc. Cho tới bây giờ, Phi Khuynh Thành mới chân chính hiểu được dụng ý của Phần Thiên. Hỉ Ca gật đầu một cái, không phủ nhận. Có điều, Hỉ Ca vốn không có hứng thú đấu đá với người khác. Cô chưa từng nghĩ đến, chuyện sẽ thành ra như thế này.
“Ngươi bây giờ tính sao?” – Nhấp một ngụm nước trái cây vị đào, Hỉ Ca hỏi. Đã đến nước này, ngay cả cô còn không muốn tiếp tục ở lại Vực Sâu nữa, sợ rằng Phi Khuynh Thành cũng có ý nghĩ như vậy.
“Ta không biết, em trai của ta bảo ta tới Kinh Lôi hội, ta từ chối rồi.”
Lần trước liên thủ với Kinh Lôi Hội diệt Mỹ Nhân Bang, đám người Hắc Diễm rất nhanh đã dung nạp vào Kinh Lôi, hiện tại phát triển rất tốt. Quan hệ giữa Hắc Diễm và Lôi Thương không tồi, vẫn hồ đồ là chấp sự của Kinh Lôi Hội. Chấp sự giống như đường chủ, tương đương với địa vị trưởng lão, khác biệt duy nhất là trưởng lão không quản chuyện hòa hợp, còn chấp sự phải quản lý sự vụ lớn nhỏ của công hội.
“Vậy thì tiếp tục ở lại Vực Sâu đi, dù sao sau khi kiến thành xong, chúng ta vẫn được chia phần.”
Hồi xưa, Phần Thiên đã cam kết, đánh ra kiến thành lệnh, tất cả người chơi ở đội chủ lực trong bang sẽ được chia một phần trăm hoa hồng. Sau khi kiến thành, Phần Thiên sẽ giữ cam kết này. Một phần trăm không nhiều lắm, nhưng nếu thành kinh doanh tốt, cũng đủ tiêu xài. Lợi ích sau khi kiến thành không phải thứ người bình thường có thể tưởng tượng được. Đáng tiếc Cuồng Vũ đã kích động bỏ đi, còn lôi cả Cô Tửu theo, nếu không đợi sau khi kiến thành xong, hai người bọn họ cũng có thể có được một chỗ tốt rồi.
“…… Ngươi còn nhớ chuyện đó hả!!!!” – Phi Khuynh Thành khó tin nhìn chằm chằm Hỉ Ca hồi lâu, thật không biết Hỉ Ca đang suy nghĩ gì trong đầu.
“Không thể trở ra tay trắng a. Nếu Phần Thiên quên, ta sẽ nhắc nhở.”
“Hay là ta nói với Phần Thiên, bỏ luôn chức phó bang, ta cũng là trưởng lão như ngươi nhé?”
“Tùy ngươi, xem ý của Phần Thiên thì làm trưởng lão không có gì là không tốt.” – Thả chén không xuống, giơ tay lên gọi cốc-tai, ai biết đưa rượu đến không phải phục vụ viên mà lại là Thất Tử.
“Sao anh tìm được tới đây?” – Trong trò chơi có thể thông báo tọa độ của mình cho người khác biết, nhưng rất ít người làm vậy, tất cả mọi người đều thích có sự riêng tư. Thất Tử quấy rầy liên tục mới có thể khiến Hỉ Ca đồng ý báo tọa độ, dù sao chuyện này cũng không có gì ghê gớm.
“Theo hướng mùi thơm trên người em mà tìm đến.” – Thất Tử cười híp mắt trả lời, đưa tay lấy ly cốc-tai trước mặt Hỉ Ca, tự mình uống một ngụm lớn, sau đó vẻ mặt trở nên hơi quỷ dị – “Em gọi vị gì vậy?”
“Em đâu biết?” – Hỉ Ca đẩy rượu ra xa, nhìn vẻ mặt của Thất Tử, khẳng định mùi vị chẳng ra gì.
Phi Khuynh Thành thường nghe Hỉ Ca nhắc tới Thất Tử, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt. Sau khi Hỉ Ca giới thiệu xong, họ hàn huyên thêm mấy câu, Phi Khuynh Thành không muốn làm kì đà cản mũi bèn bỏ đi.
Rời khỏi tửu lâu, Thất Tử và Hỉ Ca dắt tay nhau đi tới tiệm vẽ chân dung. Hỉ Ca xem mấy món phục sức xinh đẹp, đưa cho Thất Tử, đáng tiếc, bất kể Hỉ Ca nhõng nhẽo thế nào, Thất Tử vẫn không chịu đeo lên. Đi mấy dặm đường, nhìn thấy không ít mỹ nữ… mặc dù chỉ là quái hồng danh, nhưng đồ thu được không tệ, Hỉ Ca tâm tình liền tốt.
“Còn bao lâu mới tới?” – Trên lưng ngựa, Thất Tử ngồi ở đằng sau, vòng tay ôm lấy thắt lưng của Hỉ Ca. Ngày trước, lúc cùng tọa kỵ, quan hệ còn chưa xác định, đương nhiên hắn phải khiêm tốn một chút. Hiện tại, Thất Tử chỉ thiếu chút nữa là hóa thân thành bạch tuộc, dính sát người vào Hỉ Ca.
“Nói chung…… Sắp rồi……” – Tựa vào người Thất Tử, Hỉ Ca uể oải lên tiếng.
Lại nói, Sở Tiếu Ca bảo, có một nơi hết sức thích hợp để luyện cấp, nơi đó còn có thể bạo ra bạch trân châu. Bây giờ tiểu nữ vương nhà Hỉ Ca thay đổi khẩu vị, nói gì cũng không chịu ăn hắc trân châu nữa, mà lại muốn ăn loại bạch trân châu long nhãn. Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua loại sủng vật nào kén ăn như vậy, không còn cách nào, không cho nó ăn, nó bèn tuyệt thực. Tiểu nữ vương đói bụng đã hai ngày, hệ thống nhắc nhở, nếu như sủng vật bị đói chết, chủ nhân sẽ nhận danh hiệu Ngược đãi sủng vật. Sau khi nhận danh hiệu này, các loại danh vọng, điểm số của Hỉ Ca đều sẽ bị giảm một nửa. Cho nên, cuối cùng Hỉ Ca phải thỏa hiệp đi tìm thức ăn cho sủng vật.
Có điều, lãng phí ba bốn giờ đi đường, chờ tới khi bọn họ đến nơi, mặt trời đã xuống núi rồi.
Hỉ Ca lười biếng ngồi dưới đất nguyền rủa Sở Tiếu Ca, nhìn Thất Tử đang xuyên qua xuyên lại giữa mấy con quái như thoi đưa, cô chống cằm cảm thán, có Thất Tử ở bên cạnh quả thật rất hạnh phúc. Thất Tử giống như một người hoàn toàn mới, không hề mệt mỏi mà giết quái. Mặc dù sau khi bổ sung thể lực sẽ không có cảm giác mệt mỏi, nhưng Hỉ Ca hiện giờ chỉ muốn lười biếng nằm một chỗ, không hề muốn động tay động chân.
Nhìn từng viên từng viên bạch trân châu rơi xuống đất, Hỉ Ca rất không tình nguyện mệt mỏi đứng lên đi nhặt bạch trân châu. Hắc trân châu cần thu thập mới lấy tới được, bạch trân châu thì không cần, đánh quái liền bạo ra. Có điều, Nam Uyên không có bạch trân châu. Nếu không, Hỉ Ca cũng sẽ không chạy đến tận đây. Thất Tử đánh quái hai giờ, Hỉ Ca lượm được gần ba nghìn viên trân châu, vừa định chuẩn bị bảo hắn dừng tay, đột nhiên nhìn thấy ba người từ xa đi tới. Bọn họ chắc tới giết quái, nhìn thấy Hỉ Ca và Thất Tử ở đây, hơi sửng sốt. Không thể trách bọn họ được, xác quái ở đây hơi nhiều hơn mức bọn họ tưởng. Hệ thống mất 5 phút để tái sinh quái mới, bọn họ nhìn qua thi thể đầy trên mặt đất, có hơn một trăm, đây là quái 65 cấp đó, tốc độ giết quái của người này có chút khoa trương rồi.
“Đủ rồi, đủ rồi, đừng giết nữa.” – Nhặt viên trân châu cuối cùng lên, Hỉ Ca gọi Thất Tử quay về. Lúc này Thất Tử mới thu chủy thủ trong tay lại, đồng thời nghiêng đầu nhìn lướt qua ba người vẫn còn đang khiếp sợ đứng bên kia.
“Chúng ta đổi nơi khác sao?” – Trên bản đồ chỉ dẫn, phụ cận có một quỷ bảo, buổi tối mới xuất hiện quái, thuộc hệ công kích linh hồn. Quái nơi đó sẽ rơi ra linh hồn toái phiến. 1000 linh hồn toái phiến có thể hợp thành một linh hồn bảo thạch, gia tăng cảm giác, chính là giác quan thứ sáu trong truyền thuyết.
Đối với người chơi bình thường mà nói, giác quan thứ sáu này không có tác dụng gì. Nhưng với người cấp cao, “cảm giác” là thứ rất quan trọng. Nên biết, muốn phán đoán bên cạnh mình có người ẩn núp hay không, nếu như độ nhạy cảm cao, sẽ nhận ra được. Dĩ nhiên, việc này còn phải xem kỹ thuật của thích khách đi ám toán như thế nào nữa.
“Xin chờ chút.” – kiếm khách dẫn đầu đám người kia thấy Thất Tử và Hỉ Ca chuẩn bị rời đi đột nhiên mở miệng gọi.
“Có chuyện gì?” – Hỉ Ca nghiêng đầu hỏi, vì Thất Tử không thèm nhìn người ta.
“À…… bọn tôi muốn tới quỷ bảo, không biết các bạn có hứng thú đi chung hay không?”
“Quỷ bảo à? Này, anh nói gì đi?” – Hỉ Ca chọc chọc thắt lưng Thất Tử.
“Các ngươi muốn tìm thứ gì ở quỷ bảo?” – Thất Tử trầm ngâm chốc lát, mở miệng hỏi.
“Bọn tôi muốn linh hồn toái phiến, những thứ khác tùy 2 bạn.” – Lần này lên tiếng là thích khách. Đối với thích khách mà nói, linh hồn toái phiến quan trọng hơn, bởi vì bọn họ lo lắng mình bị người cùng chức nghiệp giết chết.
“Không.” – Thất Tử từ chối hết sức dứt khoát, sau đó ôm eo Hỉ Ca bỏ đi.
Nhìn theo hướng họ rời đi, sắc mặt thích khách trở nên cực kỳ khó coi. Hắn nhìn ra được, bọn Hỉ Ca cũng đi quỷ bảo. Ở phía ngoài quỷ bảo, quái bạo ra linh hồn toái phiến cấp thấp nhất là 70, hơn nữa sau khi chết sẽ không ra quái mới. Nếu có người chém hết quái ở vòng ngoài, sẽ chỉ còn lại tinh anh ở bên trong. Mặc dù tinh anh cũng sẽ bạo ra toái phiến, nhưng tinh anh cấp 75 lận đó, chẳng những lãng phí thời gian, tiêu hao lại lớn, đối với đa số người chơi mà nói, đánh tinh anh mất nhiều hơn được. Cho nên, thời gian sau này không còn người đi quỷ bảo đánh quái nữa. Nếu không phải bọn họ nhận được nhiệm vụ cần thích khách có cảm giác trên 25, hắn cũng không chạy tới đây đánh linh hồn toái phiến.
“Đại ca, hình như bọn họ cũng tới quỷ bảo, chúng ta mau mau đi thôi.” – Cô gái duy nhất trong đội ngũ, đẩy cánh tay thích khách một cái.
“Ừ, đi thôi.” – Kiếm khách gật đầu, quay lại liếc nhìn thích khách bên cạnh – “Đừng nghĩ đến chuyện đánh lén người đó.”
“Hắn mới hơn 60 cấp thôi mà.”
“Hắn rất lợi hại.” – Nhìn thi thể trai tinh bị người kia giết, trong mắt kiếm khách lóe lên vẻ kinh dị. Ngang cấp với đám trai tinh kia thôi, nhưng người kia có thể dùng một chiêu giết chết con quái trong nháy mắt. Đây không còn là vấn đề trang bị nữa. Kỹ thuật của người kia phải mạnh lắm mới có thể làm được như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.