Mặc dù trong lòng Thanh Lam rất kìm nén, nhưng không thể không nói, cùng những người này ở chung một chỗ mà hắn không cảm thấy gì mới là lạ. Bọn Cát Tường Như Ý coi như bình thường, chỉ hơi nóng mắt với hắn một tí, có thái độ của Sở Tiếu Ca là hơi thái quá. Trên thực tế, Hỉ Ca phát hiện, chỉ cần bên cạnh cô xuất hiện nam nhân, Sở Tiếu Ca liền sẽ kích động. Cũng không biết rốt cuộc Sở Tiếu Ca hưng phấn cái gì, sợ cô ế chổng mông vì không ai thèm sao?!
“Vực Sâu ở Đông Châu Xích Hỏa vẫn tốt chứ? Gần đây ta nghe nói bên kia có động tĩnh không nhỏ a!” – Tư Văn ngồi cạnh Hỉ Ca, chiếc đũa trong tay không ngừng vun vẩy cùng Sở Tiếu Ca giành thức ăn, quay đầu nói chuyện phiếm với Hỉ Ca.
“Tạm được, cũng không có chuyện gì quá lớn.”
Sở Tiếu Ca nhanh tay chộp miếng lam sắc hải tinh cuối cùng bỏ vào trong chén, sau đó lại bị Hỉ Ca trộm mất. Vì phòng ngừa Sở Tiếu Ca giành lại, Hỉ Ca nhe răng cắn một miếng, khiến cho Sở Tiếu Ca hoàn toàn chết tâm.
“Ta nghe nói Sánh Cùng Phong Nguyệt đang gọi người về. Hiện tại Sói Xám Ăn Cừu không có mặt, sợ rằng cô ta sẽ ra tay đối phó với các ngươi.” – Tư Văn liếc nhìn miếng hải tinh trong bát Hỉ Ca, vẻ mặt tiếc hận.
Hải tinh là nguyên liệu quý hiếm, nếu không phải có Hỉ Ca ở đây, trên căn bản nhà bếp sẽ không lấy ra chế biến. Một tuần mới có thể hái đến một quả, sau khi được đầu bếp cấp tông sư nấu qua, ngoạn gia ăn vào sẽ có được một tầng lá chắn, phòng ngự +5000, hiệu lực một tuần.
Lời của Tư Văn không khiến Hỉ Ca kinh ngạc. Trước kia Cuồng Vũ từng nói, tin tức của Thứ tuyệt đối không chậm hơn so với Thiên Nhãn. Lần trước, bọn họ mua tin tức boss Hoàng Kim Mỹ Nhân Ngư thống lĩnh từ Cuồng Vũ, cũng chỉ vì muốn tỏ rõ lập trường với Minh Độ Thiên mà thôi.
Thành viên của Thứ chủ yếu là chức nghiệp thích khách. Mà từ trước đến nay, nhiệm vụ tìm hiểu tin tức đều do thích khách đảm nhiệm. Mặc dù tới bây giờ Hỉ Ca chưa từng gặp qua người của Thứ ở Đông Châu Xích Hỏa, nhưng điều này không chứng tỏ bọn họ không tồn tại ở Đông Châu.
“Chuyện nhỏ mà, Phần Thiên sẽ giải quyết.” – Hỉ Ca không quá quan tâm. Niếp Lãng đi công tác đã về, rất nhanh sẽ vào trò chơi. Sánh Cùng Phong Nguyệt nếu muốn động thủ thì phải thừa dịp hai ngày này mà ra tay. Gần đây Phần Thiên đang đem tinh anh của Vực Sâu điều về, nếu thật phải đánh nhau, đó mới là chuyện thú vị.
Bề ngoài, thành viên Vực Sâu không yếu. Đó là nói bề ngoài. Thế lực ẩn tàn của Vực Sâu, những tinh anh núp ở tứ đại lục, vốn ít khi lộ diện. Để đối phó với Thương Lan công hội thì chưa được, nhưng đối phó với Long Tộc, cũng chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi. Quan trọng là, những việc này không liên quan đến Hỉ Ca. Ai bảo Phần Thiên với Phi Khuynh Thành biến mất một thời gian dài, nên bây giờ hai người đó lo mà xử lí mọi chuyện lớn nhỏ trong bang đi.
“Như vậy, lần này vì sao ngươi lại tới đây? Nếu là chuyện nhỏ như trong lời nói, e rằng ngươi cũng sẽ không tự một mình đi chuyến này.” – Tư Văn hạ mắt.
Nói chuyện với người thông minh không cần phải quanh co, Hỉ Ca không khách sáo, nói thẳng: – “Ta muốn Mặc Phi!”
Mặc Phi đang vùi đầu ăn đột nhiên phát hiện không khí xung quanh có gì đó không đúng, ngẩng đầu, vẻ mặt mê mang nhìn mọi người.
“Ngươi muốn Mặc Phi?”
Lời này quá kích thích, không biết chừng có thể khiến ai đó chết thảm nha~
“Khụ khụ… chị hai, sao chị lại muốn Mặc Phi ca?”
“… Ta chỉ muốn mượn hắn dùng một chút thôi, bảo đảm xong chuyện sẽ trả lại…” – Hỉ Ca đầu đầy hắc tuyến, bọn họ làm sao lại có vẻ mặt quỷ dị như vậy chứ?!
“Nhanh như vậy?” – Cát Tường Như Ý không cùng mọi người nháo, rất nhanh hiểu được ý tứ của Hỉ Ca. Hỉ Ca chạy tới mượn kiếm khách, chỉ có thể vì Boss thống lĩnh cấp 70.
“Ừm… ta cùng Phần Thiên ra điều kiện, nếu bạo ra trang bị kiếm khách sẽ ưu tiên cho các ngươi một món, sau đó mới nói tới đãi ngộ.” – Hỉ Ca hiểu, nếu tới cầu người, phải ra giá lớn, bằng không sẽ không thể khiến người ta xuất toàn lực được. Huống chi, thực lực của Mặc Phi xứng đáng với cái giá đó.
Mặc Phi vừa nghe thấy, ánh mắt lóe lục quang, ưu tiên a, nếu có thể bạo ra được sử thi trang bị không phải có nghĩa là… hắc hắc…
“Ta đi!” – Không đợi người khác lên tiếng, Mặc Phi đã vọt đến trước mặt Hỉ Ca, thâm tình nắm tay Hỉ Ca lắc lắc – “Hỉ Ca~~ ta biết ngươi tốt nhất ~~ có chuyện tốt sẽ nhớ tới ta.”
Boss thống lĩnh kia, Thứ không phải không thể đánh. Mấu chốt là bọn họ không cần. Nếu không có người bỏ tiền muốn mua vật phẩm đặc thù, bọn họ căn bản sẽ không có chủ ý đánh nó. Bởi vì tiêu hao và lợi nhuận không xê xích bao nhiêu. Lý do ư? Thứ phát triển rất lệch pha. Thành viên bên trong hơn một nửa là thích khách. Hậu quả của việc phát triển lệch pha này là lúc đi đánh đại boss, sẽ dễ xảy ra tình trạng bị quần công, thích khách đều tử trận ráo trọi. Nhưng điểm lợi thế của sự lệch pha này là nếu bọn họ PK trên quy mô lớn, đối thủ của họ nhất định sẽ có kết cục rất thảm.
“Vực Sâu muốn đánh boss thống lĩnh?” – Thanh Lam không nhịn được hỏi một câu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thương Lan công hội còn đang tìm thông tin, chưa có kết quả. Không nghĩ tới động tác của Vực Sâu lại nhanh như vậy. Đáng tiếc là, Vực Sâu không có kiếm khách dũng mãnh, nếu không cũng sẽ không chạy tới đây tìm người. Lại nói, có thể mời đến kiếm khách thứ bậc này cũng tính là một loại thực lực đi. Người bình thường, mời được Mặc Phi sao?! Hoặc là, ở trong mắt Hỉ Ca, người như Mặc Phi cũng không có gì đặc biệt, cũng hai mắt, cái mũi, cái miệng như ai. Còn trong mắt người khác, Mặc Phi chính là hạng cao thủ không thể với tới, một nhân vật thần thánh. Mấy người ở đây, trừ bỏ Hỉ Ca không có mặt trên BXH, người nào cũng là loại “không dễ trêu chọc”.
Về lý thuyết, so với thuật sĩ đứng đầu BXH, lực công kích của Hỉ Ca cao hơn đến 2 lần. Nhưng ai bảo trang bị của cô lại quá kém như vậy. Hiện tại đã hơn 60 cấp mà còn mặc sáo trang cấp 38. Mặc dù bộ sáo trang này có thuộc tính nghịch thiên nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật là nó chỉ có 38 cấp a!
“Ừ, đại khái khoảng 2 ngày sau thì mọi người sẽ trở lại gần hết.” – Hỉ Ca cũng không sợ đem chuyện này nói với Thanh Lam.
Dù cho Vực Sâu có “vô tình” đối địch với Thương Lan công hội, nhưng xem ý tứ, Thanh Lam lại không có ý gây chuyện bất lợi cho cô. Hơn nữa, hai ngày sau, chuyện này cũng sẽ không còn là bí mật. Sau khi đánh boss xong, nhất định Vực Sâu sẽ công khai video. Đến lúc đó, thế lực của Vực Sâu lớn mạnh bao nhiêu, đại thể là mọi người trên thế giới đều sẽ biết. Khi đó, BXH bát đại công hội nhất định phát sinh biến hóa lớn.
“….cho ta đi theo có được không?” – Thanh Lam suy nghĩ một chút, ngượng ngùng nói. Mặc dù hắn là kiếm khách cực phẩm, nhưng hắn là người của Thương Lan, yêu cầu như vậy sẽ khiến người ngoài có ý kiến.
Hỉ Ca kinh ngạc nhìn Thanh Lam chằm chằm, khiến cho mặt hắn đỏ ửng lên.
“Ta nghĩ đi xem xem… Thương Lan công hội rất nhanh cũng sẽ đánh thống lĩnh… ta muốn biết các số liệu… ừm… nếu không được thì thôi vậy…”
“Không thành vấn đề!!! Dĩ nhiên là không thành vấn đề.” – chủ tank* và phó tank đều có đủ, lại là hạng cao thủ hạng nhất nữa, có vấn đề cái quỷ ấy. **tank = người đứng chịu đòn (công kích) chủ chốt của đoàn đội.**
Nếu Hỉ Ca có thể mang 2 cao thủ kiếm khách trở về, bọn Phần Thiên còn không mừng đến chết đi a~ Hơn nữa, Hỉ Ca trong bụng cười trộm, có hai tên này miễn phí quảng cáo, chỉ cần video vừa tung ra, sợ rằng cả thế giới sẽ nổ tung luôn… haha…
“Về thù lao, bang chủ của chúng ta sẽ bàn với ngươi sau.”
“Không cần, không cần tiền, ta chỉ đi theo xem một chút, cũng coi như được thêm kiến thức.” – Thanh Lam nhìn bề ngoài hơi lãnh khốc, nhưng sau khi chân chính tiếp xúc mới biết hắn loại người dễ mắc cỡ.
“Đây là quy củ.” – Hỉ Ca nhún nhún vai, nếu Mặc Phi không lấy tiền, cô có thể làm chủ. Còn Thanh Lam, mặc dù hắn tự nguyện đi, nhưng thân phận của người ta như thế, coi như hắn không quan tâm đến số tiền kia, nhưng có một số thủ tục không thể không làm.
“Ta nói này Hỉ Ca, ngươi cho hắn một thanh kiếm không phải tốt rồi sao?!Truyền kỳ cự kiếm cũng có thể so với sử thi trang bị đi!” – Mặc Phi che miệng nói.
“…Ta vừa mới mua một thanh rồi…” – Thanh Lam đầu đầy mồ hôi, sớm biết, hắn còn bỏ nhiều tiền như vậy để mua kiếm làm gì a! Coi như hắn là người có tiền, nhưng một lần lấy ra 20 vạn, cũng không phải con số nhỏ đâu.
Không phải ai cũng như Hỉ Ca, bán một thanh vũ khí, qua tay liền kiếm lời hơn 10 vạn kim tệ.
“Phốc ~” – Sở Tiếu Ca đem toàn bộ nước trái cây trong miệng phun ra, nhìn Thanh Lam một cách kỳ quái – “Không phải chứ! Ngươi chính là người mua thanh kiếm đó?!”
Khi cậu từ trong miệng Hỉ Ca biết được để chế tạo một thanh truyền kỳ cự kiếm cần tốn bao nhiêu tiền, Sở Tiếu Ca liền hết sức tò mò, rốt cuộc người nào tiêu tiền như rác, đem 20 vạn kim tệ mua vũ khí đó về. Hôm nay, đã có dịp nhìn thấy đại gia chân chính!!!
Hỉ Ca quay đầu nhìn Thanh Lam: – “Cũng được. Khi trở về, ta sẽ bảo Phần Thiên trả ngươi 20 vạn kim tệ. Sau đó sẽ rèn cho ngươi một thanh kiếm, vậy có được không?”
Thù lao này không tính là cao. Nhưng Thanh Lam là nhân tài hiếm có, việc này đáng giá. Dĩ nhiên, Hỉ Ca hoàn toàn có thể không cần trả thêm thanh kiếm. Có điều, cô nghĩ kỹ rồi, một thanh kiếm đổi lấy một cái nhân tình, vì sao lại không làm chứ?
“Ngươi biết rèn kiếm?” – Thanh Lam choáng, ngu ngốc toàn tập. Hắn vẫn nghĩ rèn đúc gì gì đó là chuyện cực kỳ khó khăn.
Hỉ Ca chỉ cười chứ không trả lời. Mặc Phi trực tiếp lấy ra 2 cây truyền kỳ cự kiếm, tay phải cầm một cây, tay trái cầm một cây. Thanh Lam nhìn thấy, thiếu chút nữa hộc máu.
Nhiệm vụ hoàn thành, nhưng so với thời gian dự tính sớm hơn 2 ngày, Hỉ Ca không muốn trở về nhanh như vậy. Nếu đã gặp mặt bọn Cát Tường, lời vẫn giấu trong lòng không dám hỏi, cô có chút nhịn không nổi rồi.
Sau khi ăn tối xong, Thanh Lam bị Sở Tiếu Ca cùng Mặc Phi kéo ra ngoài. Tư Văn chào Hỉ Ca xong cũng lui xuống xử lý công việc. Trong gian phòng còn lại Hỉ Ca và Cát Tường.
“Vẫn khỏe chứ?”
Nghe Cát Tường đột nhiên mở miệng hỏi câu này, Hỉ Ca ngẩn người. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hỉ Ca, Cát Tường cười cười nói tiếp.
“Lão đại nhờ ta hỏi giùm…”