Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 115: Đấu giá truyền kỳ vũ khí




Vực Sâu ở Đông Châu Xích Hỏa bành trướng rầm rộ, trừ bỏ Đoạn Lang Minh thì người bất mãn nhất chính là Sánh Cùng Phong Nguyệt. Từ lúc Niếp Lãng chính thức tuyên bố hắn thích Hỉ Ca, cơ bản mỗi ngày Sánh Cùng Phong Nguyệt sẽ kiếm chuyện gây hấn với Hỉ Ca, như nước với lửa vậy.
Hỉ Ca mặc kệ, chẳng tỏ thái độ gì. Cũng may, Niếp Lãng luôn ở giữa điều (hòa) giải (quyết) mọi rắc rối. Có điều, mấy hôm nay tựa hồ Niếp Lãng bận việc đi đâu đó. Không có mặt hắn, Sánh Cùng Phong Nguyệt thiếu điều chỉ còn chưa cầm đao lao vào tổng đàn công hội Vực Sâu để chém cho Hỉ Ca hai nhát mà thôi.
“Ngươi thực sự để mặc cô ta ở sau lưng ngươi chém giết hả?” – Cô Tửu vừa nói chuyện vừa lục lọi ba lô, sau đó ném qua cho Hỉ Ca một cái bình ngọc – “Sản phẩm mới nhất. Giảm 100% lực phòng ngự, liên tục 3 giây.”
Hỉ Ca ngả người tựa vào lưng ghế, híp mắt quơ quơ bình dược trong tay: – “Cô ta không có nhiều thời gian để quậy phá đâu. Sói Xám Ăn Cừu rất nhanh sẽ trở lại.”
Hỉ Ca mới lười để ý đến chuyện bị chó điên đuổi theo cắn nha.
“Cho nên?” – Cô Tửu không hiểu.
“Cho nên, ngươi bế quan 2 ngày để luyện dược, rất nhanh sẽ có chỗ hữu dụng.” – Hỉ Ca nhếch mép cười, thuận tay bỏ bình dược vào ba lô.
Không chỉ Cô Tửu cảm thấy phiền, mà Hỉ Ca cũng bắt đầu thấy phiền rồi. Sánh Cùng Phong Nguyệt quậy đến mức đã ảnh hưởng đến đại đa số ngoạn gia của Vực Sâu. Mặc dù Hỉ Ca không có lòng dạ nhúng tay vô chuyện huấn luyện đội tinh anh, nhưng vô luận làm sao cô cũng là phó bang chủ, tâm lý muốn bảo hộ bang phái của mình là phải có.
“Chỉ cần ngươi muốn làm là được. Đi thôi, đi Thiên hỏa bình nguyên giúp ta hái thảo dược.” – Cô Tửu không hỏi thêm gì nữa, mạnh tay lôi kéo Hỉ Ca rời khỏi tổng đàn.
Hai người vừa ra khỏi cửa, một thích khách đứng ở bên ngoài cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái ẩn thân, xa xa đi theo đuôi hai người.
Tổng đàn bang hội của Vực Sâu ở vị trí không mấy tốt. Bởi vì lúc bọn họ kiến hội, không ai trong đám cao tầng có giá trị tôn kính ở Xích Hỏa Thành cả. Thế nên, sau khi kiến hội thành công, hệ thống phân bố bọn họ đến một nơi cực kỳ xa xôi hẻo lánh. Ở xa chủ thành cũng có điểm lợi, đó là thành viên bang hội hễ bước chân ra khỏi cửa sẽ gặp ngay quái vật… vĩnh viễn không cần lo lắng đến tình trạng tìm không ra địa phương xoát quái.
Tổng đàn cách Thiên Hỏa bình nguyên không xa cho lắm. Dọc theo đường đi có rất nhiều thảo dược. Phàm là nơi Cô Tửu đặt chân qua, cơ bản không chừa lại một cọng cỏ nào luôn.
Ở Thiên Hỏa bình nguyên không còn nhiều ngoạn gia tụ tập như trước. Hỉ Ca cùng Cô Tửu ăn Tị hỏa đan, sau đó tiến vào bình nguyên. Thích khách vẫn đi sau lưng họ thì ngừng lại bên bìa rừng. Bước vào Thiên hỏa bình nguyên sẽ trúng phải trạng thái giảm máu liên tục, nghĩa là thích khách không thể duy trì kỹ năng ẩn thân. Thích khách nghĩ nghĩ liền xoay người rời đi.
Cô Tửu vào đến bên trong liền trực tiếp bỏ rơi Hỉ Ca, lăn xăn chạy đi hái hoa hái lá của hắn. Hỉ Ca bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi cũng tìm địa phương tốt tốt, triệu hồi tiểu nữ vương, bắt đầu xoát quái.
Hiện tại, xác suất triệu hồi nữ vương là 50% thành công. Chuyện này ngốn của Hỉ Ca hết 2 tháng thời gian. Chính là tiểu nữ vương vẫn không có dấu hiệu lớn lên. Tiểu nữ vương đã ăn hết một vạn kim tệ tiền mua hắc trân châu của Hỉ Ca, nhưng vẫn không thấy có dấu hiệu biến hình. Hỉ Ca quá chán nản, không còn đặt hy vọng nữa, chỉ cần tiểu nữ vương có thể dẫn quái là tốt lắm rồi.
Ở Thiên Hỏa bình nguyên, quái trên 60 cấp là loại chủ động công kích. Tiểu nữ vương đi ra ngoài một vòng có thể dẫn về 10 con quái điểu. Hỉ Ca đứng tại chỗ, nhìn đám quái tiến vào phạm vi công kích liền bắt đầu phóng băng vũ. Sau một trận mưa băng, toàn bộ quái điểu đều nằm la liệt cách cô 6 thước.
Một lát sau, xung quanh Hỉ Ca toàn là xác điểu. Tiểu nữ vương ăn 2 lần trân châu bổ sung thể lực, cuối cùng trực tiếp bãi công, chui vào không gian sủng vật trốn mất. Hỉ Ca mở ra nhìn, thấy tiểu nữ vương đã biến trở về tiểu giọt nước, chỉ còn cách ngửa mặt lên trời thở dài. Người khác dưỡng sủng vật, cô chính là số khổ nha, dưỡng ra tiểu đại gia. Mỗi ngày làm việc không tới 3 giờ, liền yêu cầu 2 bữa cơm. Đúng là mệnh bạc mà~~
Sau cấp 60, mỗi lần thăng cấp cần rất nhiều điểm kinh nghiệm. Mặc dù Hỉ Ca đã muốn vượt cấp xoát quái nhưng để lên đến cấp 66 chắc còn cần một khoảng thời gian nữa. Tiểu nữ vương không dẫn quái, Hỉ Ca cũng không muốn tiếp tục. Cô nhàm chán mở BXH cấp bậc ra nhìn nhìn. Sở Tiếu Ca vậy mà xếp hạng 3, không biết nó làm thế nào thăng cấp nhanh như vậy nữa, đã lên đến 70 cấp rồi. Hỉ Ca đang lò dò tìm xem cấp bậc của Thất Tử thì nghe tiếng của Cô Tửu trên kênh đội ngũ.
“Hỉ Ca, ngươi ở đâu?”
“Chỗ hỏa điểu, ngươi xong rồi?” – Hỉ Ca ngẩng đầu, vẫn còn sớm chán. Bình thường Cô Tửu hái thảo dược không hái đến lúc u linh quái xuất hiện liền không chịu về, hôm nay thế nào lại biến tính rồi?
“Không phải. Có phiền toái. Ta vừa giết 2 người. Đoán chừng ngươi rất nhanh cũng gặp.” – Cô Tửu nhàn nhã nói.
Lời phía sau Hỉ Ca còn chưa kịp nghe, bởi vì người đến gây phiền toái đã xuất hiện rồi.
Đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, Hỉ Ca liền nghiêng người né tránh. Sau đó quăng ra một cái băng vũ trên phạm vi rộng. Những mũi tên băng giáng xuống tên thích khách. Một đám con số màu đỏ nhấp nháy bay lên -5403 -4574 – 4824
Hiện tại, một kiếm khách bình thường có khoảng 4 vạn điểm huyết lượng. Mặc dù lực công kích của Hỉ Ca rất cao nhưng chỉ có thể miễn cưỡng phá đi giáp phòng ngự của kiếm khách mà thôi. Hơn nữa, kiếm khách đã ở sát ngay bên. Giả sử chỉ có một người, Hỉ Ca còn miễn cưỡng đối phó nổi. Nhưng phía sau tên này còn có một tên dược sư. Thật là khi dễ người quá đáng.
Băng thuẫn cấp 5 của Hỉ Ca bị kiếm khách đánh nát, sau đó vẫy một chiêu, cô liền mất hơn phân nửa máu. Còn chưa kịp hồi huyết, trên cổ chợt lạnh. Quanh năm đánh rắn rốt cuộc bị rắn cắn trả. Sống lại trong tổng đàn bang hội, Hỉ Ca còn chưa ngẩn người được bao lâu đã thấy Cô Tửu cũng xuất hiện.
“Ngươi cũng bị người đuổi về à?”
“Hừ… thực ti bỉ, cư nhiên còn có mai phục.”
“Ngươi bạo rớt cái gì sao?” – Hỉ Ca nhìn vẻ mặt xanh mét của Cô Tửu, phỏng chừng hắn đã bị chiếu cố hơi kỹ. Hơn nữa, nếu không phải bị bạo rớt đồ vật gì đó rất tốt thì hắn cũng sẽ không có vẻ mặt này.
“Luyện dược đỉnh (lò). Đó chính là ám kim đỉnh aaaaaa!!!!” – Cô Tửu nghiến răng nói.
Mặc dù đám ngoạn gia có tiền không thiếu trong trò chơi, nhưng người có đủ tiền để chơi hàng độc thì không nhiều. Nhất là những ngoạn gia lựa chọn chức nghiệp cuộc sống lại càng ít. Cô Tửu mua cái ám kim đỉnh đó tốn hơn 5 vạn kim tệ, hơn nữa còn khảm rất nhiều cực phẩm bảo thạch. Hắn không phải tiếc tiền. Mấu chốt là, thị trường hiện giờ tìm không ra dược đỉnh nào tốt hơn cái đó của hắn. Không còn ám kim đỉnh, đường đi tới tông sư chế dược sư của hắn sẽ bị chậm lại.
“Xem ra lần này ta phải cùng Sánh Cùng Phong Nguyệt hảo hảo nói chuyện mới được.”
Mất 5 ngày mới lên tới cấp 65, bị giết một cái, rớt xuống 64 cấp. Biểu tình trên mặt Hỉ Ca vẫn thực bình tĩnh nhưng ánh mắt đã muốn nổi bão. Cô là nể mặt mũi Niếp Lãng cho nên vẫn thường ngó lơ, xem như không thấy mấy chuyện phát sinh. Không lẽ người khác nghĩ rằng cô nhường nhịn là dễ bị hiếp đáp sao?!
“Ngươi một mình đi?” – Cô Tửu đuổi theo sau lưng Hỉ Ca.
“Ngươi cho rằng ta là tên ngốc hả?” – Hỉ Ca trợn mắt đáp. Sau đó hướng vào truyền tống trận, đồng thời mở ra thông tấn khí.
Hai giờ sau, Hỉ Ca ngồi ở sàn đấu giá của Xích Hỏa Thành, Cô Tửu và Cuồng Vũ ngồi hai bên.
“Ngươi xác định muốn làm như vậy hả?” – Cuồng Vũ đưa đầu ra khỏi lan can của bao gian (phòng được bao trọn), rướn cổ nhìn xuống tầng dưới đầy người náo nhiệt.
Sau khi sàn đấu giá thăng cấp, nơi này càng lúc càng giống sàn đấu giá của đời thực. Giữa giờ nghỉ giải lao còn có ca vũ giúp vui. Bất quá mục đích của Hỉ Ca không phải đến xem vũ nữ nhảy múa. Cô đến, mục đích là để bán đấu giá một vật.
Hỉ Ca không biết địa vị ở sàn đấu giá được phân chia thế nào. Cô chỉ biết sau lần quăng chủy thủ lên sàn đấu giá, cô liền được hưởng nguyên một bao gian. Đương nhiên chủy thủ bán lần đó giúp cô kiếm lời hơn 7 vạn kim tệ. Sàn đấu giá ăn 5% chiết khấu trên mỗi giao dịch, nên hẳn lần đó cũng kiếm được kha khá. Một lần giao dịch đó không đủ để Hỉ Ca có trọn một bao gian này. Hỉ Ca nghĩ, hẳn là do sự nhìn xa trông rộng của một thương nhân, chủ nhà đấu giá có thể nhìn ra tiềm năng từ Hỉ Ca.
Giống như lần này, Hỉ Ca trở lại, liền quăng lên đơn thủ cự kiếm cấp bậc truyền kỳ. Còn chưa biết thanh cự kiếm này có thể bán ra với giá bao nhiêu tiền, riêng chuyện sàn đấu giá của họ có thể trưng ra truyền kỳ vũ khí đã đủ giúp họ nổi danh khắp tứ đại lục rồi. Bởi vì chưa có sàn đấu giá nào trên tứ đại lục trưng ra truyền kỳ vũ khí hết. Do yếu tố thời gian, chuyện xảy ra quá gấp, nên người mua lần này phần lớn là ngoạn gia đến từ Đông Châu Xích Hỏa. Cho dù vậy, hiện tại dưới lầu cũng đã chật ních người. Thế mà bên ngoài vẫn còn người đang chen chân muốn vào.
Là kiếm khách đứng hàng thứ hai của Đông Châu Xích Hỏa, Sánh Cùng Phong Nguyệt chắc chắn sẽ không bỏ qua kỳ đấu giá này. Truyền kỳ vũ khí, trừ bỏ cửa hàng vũ khí ở Nam Uyên đại lục đang trưng bày một thanh, căn bản đến giờ cũng chưa có ai thấy cái thứ hai xuất hiện. Là lão bản thần bí của cửa hàng vũ khí ở Nam Uyên, Hỉ Ca cảm thấy, kỳ thực muốn thăng đến cấp tông sư thợ rèn cũng không phải quá khó khăn như tưởng tượng.
Nửa tháng trước, Thứ tổ đội tiến vào bản đồ 80 cấp, đem Long Vương giết chết liền lấy đến bản vẽ truyền kỳ cự kiếm. Đó là bản vẽ tàn phiến, xác suất thành công chỉ có 5%, nhưng việc ấy làm sao có thể làm khó Hỉ Ca đây. Sau khi giao cho Mặc Phi 2 thanh truyền kỳ cự kiếm, mà theo hắn nói thì một thanh dùng để chém người, còn một thanh dùng để chém quái, Hỉ Ca liền được trả công bằng bản vẽ đó luôn. Vốn thanh kiếm này cũng chuẩn bị đem đến sàn đấu giá. Sẵn tiện bị người ta xử một lần, Hỉ Ca liền nhân cơ hội tính kế một chút.
Buổi đấu giá rốt cuộc bắt đầu. Để kết hợp với thanh cự kiếm, chủ nhân sàn đấu giá cố gắng xuất ra không ít thứ tốt cho xôm tụ. Nhưng nhìn chung không có gì so sánh được với truyền kỳ vũ khí. Một giờ sau, thanh cự kiếm màu đen kia cuối cùng xuất hiện trước mắt mọi người.
Giá khởi điểm, 10 vạn kim tệ.
“15 vạn.” – Sánh Cùng Phong Nguyệt còn chưa đợi người chủ trì giới thiệu hết thuộc tính cơ bản của thanh kiếm đã mở miệng nâng giá. Hơn nữa còn trực tiếp tăng thêm 5 vạn kim. Mặc dù đại gia trong trò chơi rất nhiều, nhưng nghe cô ta kêu giá, nhất thời không một ai dám mở miệng. Cũng không phải vì giá tiền, mà còn bởi vì tên tuổi của cô ta.
Không giống với Niếp Lãng, ở Đông Châu này, Sánh Cùng Phong Nguyệt rất có tiếng tăm. Có thể gọi là thần tượng của đa số ngoạn gia, cho nên mọi người sẽ nguyện ý cho cô ta chút mặt mũi.
“20 vạn.” – đúng 30 giây sau, Cuồng Vũ từ trong bao gian nói vọng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.