Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 7:




Các vị Hoàng tử hoàn toàn không biết nhóc tỳ này, "các vị" này cũng bao gồm cả phụ thân A Cẩn. Mọi người buồn bực nghĩ Hoàng Đế ôm nhóc tỳ này ở đâu tới, tuy trong cung cũng có mấy đứa nhóc, nhưng hình như không có ai tên A Cẩn nha!
Một tia sáng lóe lên, chỉ thấy đứa bé A Cẩn bò tới chỗ mọi người với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai trộm chuông. Nàng lướt qua một người, lại lướt qua người nữa, chính xác ôm lấy "Trâu mộng đen" ca ca, ngẩng đầu cười y a một tiếng, níu lấy bắp chân vị này, lắc lư ung dung muốn đứng lên. "Trâu mộng đen" quỳ ở đó, hoàn toàn không dám cử động.
Hoàng Đế không nói chuyện, ông nhìn động tác của A Cẩn, chỉ thấy nàng đặt mông ngồi dưới đất, mếu máo nhưng không khóc, lại tiếp tục níu lấy lão nhị. Nhị Hoàng tử thật sự không biết nhóc tỳ này từ đâu đến, nhưng thấy dáng vẻ trông mong nhìn mình của nàng thì cảm thấy có vài phần kỳ lạ. Ông không có con gái riêng mà? Mà các Hoàng tử khác lại nghĩ là, con gái riêng nuôi ở bên ngoài của lão nhị bị phụ hoàng phát hiện à? Thật là… quá tốt rồi!
Mông A Cẩn lại đập xuống, nàng không xem ra gì, vẫn tiếp tục động tác. Không biết ngã bao nhiêu lần, cuối cùng nàng cũng níu Nhị Hoàng tử rồi đứng lên, nắm chặt quần áo Nhị Hoàng tử, nàng cười hì hì: "A… Ô!" Đây là tiếng rống của vua sư tử. Nàng đứng được rồi!
Hoàng Đế thấy nàng kiên nhẫn, cuối cùng cũng đứng lên thì mỉm cười theo. Mọi người thấy Hoàng Thượng mỉm cười lại càng không dám thở mạnh. Đây là kiểu gì đấy?
"Chụt!" A Cẩn hôn một cái thật vang lên mặt "Trâu mộng đen", sau đó tay nhỏ nắm chặt y phục của ông, dựa vào trong ngực. Thái độ rõ ràng chỉ có thể giải thích bằng ba chữ, đó chính là: Cầu! Ôm! Ôm!
Hành động của A Cẩn khiến mọi người hóa đá, một lúc lâu sau, Hoàng Đế mới kịp phản ứng đầu tiên: "Đứng lên đi! Lão nhị, con ôm con bé đi, nhóc tỳ này thích con đấy!"
Nhị Hoàng tử thận trọng ôm lấy A Cẩn, thấy nàng cười "khanh khách", ông yên lặng chà xát gương mặt bị nàng làm cho dính toàn nước bọt của mình. Chỉ là, nhóc tỳ này là con nhà ai thế? Ông chưa từng gặp.
Ngũ Hoàng tử cười hỏi: "Nhị ca, đây là hài tử nhà ai thế?" Không phải là con gái riêng của ngươi đấy chứ?
Nhị Hoàng tử móc khăn ra lau mặt cho tiểu nha đầu, thấy nàng cười "vô sỉ" thì trả lời: "Ngũ đệ nên hỏi phụ hoàng mới đúng."
Nếu như A Cẩn đọc được nội tâm đang hoạt động của ông, có lẽ sẽ kháng nghị. Người ta có răng, còn có hẳn hai cái đó, tuy rằng hơi nhỏ nhưng ông không thể nói không có đúng không?
Hoàng Đế nhìn dáng vẻ thỏa mãn, vui mừng hớn hở của A Cẩn khi được lão nhị ôm vào lòng, lập tức cảm thấy hơi mất mát. Ông đưa tay đòi hài tử: "A Cẩn đến đây nào, hoàng gia gia ôm con."
A Cẩn lắc đầu từ chối, nắm cổ áo "Trâu mộng đen" thật chặt. Mặt nàng chôn sâu trong cổ ông.
Hoàng gia gia? Đám người sốt ruột nhìn chằm chằm Nhị Hoàng tử, quả nhiên là nữ nhi của ngươi!
"A Cẩn đến đây nào!" Lão nhân gia lại nói. A Cẩn nghe giọng điệu của ông có vài phần mong đợi, chần chừ ngẩng đầu thì thấy Hoàng Đế mỉm cười: "Đến đây nào, hoàng gia gia ôm A Cẩn."
A Cẩn giật mình nghĩ danh tự này của mình là người ta đặt cho, đặt rất tốt, hơn nữa… đây là một cái đùi. Nghĩ đến đây, nàng quả quyết từ bỏ "sắc đẹp", lập tức ngã về phía sau, muốn để lão Hoàng đế đón nàng. Nhị Hoàng tử bị động tác của nàng làm giật mình, vội vàng cẩn thận từng li từng tí đặt nàng vào trong ngực phụ hoàng, đoán đây là hài tử nhà ai? Có khả năng nhất, tuổi lại xấp xỉ… Ông nhìn về phía lão lục, lão lục đang bày ra nụ cười xấu xa dò xét ông. Tuy không nói lời nào, nhưng ông cũng biết ý nghĩa sâu xa trong nụ cười đó. Chẳng lẽ không phải hài tử nhà lão lục?
"A Cẩn thích nhị bá của con? Có mắt nhìn thật. Con nói hoàng gia gia nghe xem, vì sao con lại thích nhị bá?" Hoàng Đế nói đùa.
"Đẹp!" A Cẩn thế mà nói chuẩn chữ này, sau khi nói ra ngay cả bản thân nàng cũng bị kinh ngạc. Má ơi, nàng biết nói chuyện rồi! Hơn nữa, chữ thứ nhất nàng nói lại là đẹp!
Hoàng Đế trầm ngâm nhìn nàng, nhìn một lúc rồi lại quan sát nhi tử: "Thì ra con bé nhìn trúng vẻ đẹp trai của con!"
Mặt Nhị Hoàng tử đỏ lên đáng ngờ, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên: "Nhi thần thế mà không biết mình còn có thể được đánh giá như vậy."
Hoàng Đế liếc ông: "Được tiện nghi mà còn khoe mẽ! Lão lục, cái tên ngu xuẩn nhà con còn chưa nhìn ra à? Đây là hài tử nhà con, làm phụ thân lại không nhận ra nữ nhi của mình, quả nhiên là khiến người ta chê cười. Con nhìn xem, nhiều người như vậy, A Cẩn lại bò thẳng đến chỗ lão nhị nói hắn đẹp trai, con không ráng nghĩ lại bản thân mình sao?"
Đây là giận chó đánh mèo. Mọi người đều nhìn ra, Hoàng Thượng đang giận chó đánh mèo nha! Chỉ là… khuê nữ nhà lão lục? Lão lục ngu như vậy, làm sao sinh ra được khuê nữ lanh lợi thế này? Lục Vương phi cũng không phải người lanh lợi gì mà? Mềm yếu, dễ bắt nạt!
Lục Vương gia ngây dại. Ông ta hoàn toàn không ngờ, đứa bé lắc lư phóng tới chỗ lão nhị lại là khuê nữ nhà ông ta. Trong chốc lát, ông ta quả thật không nghĩ ra.
"Đây là lần đầu tiên tiểu nha đầu nói rõ ràng. Có thể thấy nhị bá nhà ngươi được thích thế nào." Hoàng Đế chua chua nói.
A Cẩn cảm thấy hình như đùi muốn bỏ nàng, nàng nhất định phải kiếm cách để cứu vãn. Hu, ai ngờ vậy mà nói được ra miệng, chuyện này gay rồi đây.
Nàng gian nan: "Ưm… Ya, ya!" Sao lại không nói được hai chữ gia gia chứ?
Nhị Hoàng tử thấy dường như nàng muốn nói gì đó, hướng dẫn: "A Cẩn muốn nói gì thế? Là gia gia à?"
A Cẩn vội vã gật đầu, thế mà có người hiểu. Nàng thở ra một hơi, tiếp tục: "Ya.."
Tuy thấy nàng chưa nói ra, nhưng cái gật đầu rõ ràng kia khiến Hoàng Đế vui vẻ: "A Cẩn có đói bụng không? Người đâu, mau đi chuẩn bị chút sữa bò."
A Cẩn chẹp miệng, là sữa bò thơm ngon đúng không?
Nhìn dáng vẻ thèm thuồng của nàng, Hoàng Đế thoải mái: "A Cẩn còn muốn ăn gì không? Táo, được chứ?" Ông thuận tay cầm lấy quả táo trên bàn bỏ vào lòng nàng, A Cẩn cảm động, lão gia tử đối với nàng quá tốt rồi, hu hu! Ai bảo Hoàng Đế nghiêm túc, ai bảo Hoàng Đế giết người như ngóe, ai bảo Hoàng Đế không dễ sống chung… Đều là đồ lừa đảo!
Có thể đối xử với đứa bé dịu dàng như vậy, chắc chắn là lão nhân gia tốt nhất!
"Ya… Gia gia!" Cuối cùng A Cẩn cũng nói thành công!
Hoàng Đế ngây người, sau khi hoàn hồn thì hôn lên mặt nàng một cái: "Thật đúng là cháu gái ngoan mà!" Nói rồi, ông dương dương đắc ý nhìn Lục Vương gia: "Lão lục, A Cẩn nhà con có từng gọi con chưa?"
Lúc này cuối cùng Lục Vương gia cũng hoàn hồn, ông ta trông mong nhìn Hoàng Đế, mất mát nói: "Không có!"
"A Cẩn, con gọi phụ thân. Gọi phụ vương!" Lục Vương gia nhích đến gần.
A Cẩn quay người, quay mông nhỏ vào mặt ông ta! Ai thèm để ý đến ông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.