Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 177: Chương 177




Phó Thời Hàn kiên quyết không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.Tuy rằng bản thân hắn đã hiểu rõ bên này có chuyện gì, nhưng hắn còn chưa đợi Hoàng Thượng nói gì thêm, đã phải một câu không muốn, trái một câu hoàn toàn không muốn, kiên quyết không muốn dính dáng vào chuyện này, điệu bộ như vậy, khiến Hoàng Thượng không còn gì để nói.
Nhưng lời của Phó Thời Hàn cũng không phải không có lý, hắn thuộc phe của Nhị Vương gia, cho dù lão Tứ có làm cái gì, Thời Hàn dù xử lý theo lẽ công bằng, nghĩ đến vẫn sẽ có người nói ra nói vào, nếu đã như vậy, ngược lại không bằng đừng để nó tham gia nhiều thì hơn.
Nghĩ như vậy, Hoàng Thượng bất lực xua tay: “Đi đi! Chuyện ở đây, không cần con lo, con quay về sửa sang nhà cửa của con đi.”
Thời Hàn vui mừng hớn hở rời đi, hắn còn lâu mới đồng ý đi điều tra mấy chuyện lung tung lộn xộn đó. Chỉ là vừa đi đến cửa, Thời Hàn đột nhiên quay đầu lại, hắn nhìn mấy người trong phòng, nói: “Nếu như không tra ra được cái, đương nhiên là rất tốt. Nhưng nếu tra ra được, Hoàng Thượng ngài định dọn dẹp hậu quả như thế nào đây?”
Nói rồi, cũng không nói gì hơn nữa, nhanh chóng đi mất.
Thấy hắn như vậy, Hoàng Thượng chán chẳng còn gì để nói.
Thực ra dáng vẻ hôm nay của Phó Thời Hàn không giống bình thường, dường như đặc biệt không hề có quy củ, Hoàng Thượng nhạy cảm phát hiện ra điều này. Lại nhìn sắc mặt hai người đang quỳ bên dưới đó, Hoàng Thượng cũng hiểu ra đôi chút, khúc mắc của Phó Thời Hàn với Phó gia, thật sự quá nhiều.
Nhưng lời Thời Hàn nói không phải không có lý, nếu như tra ra vấn đề nghiêm trọng, ông nên làm như thế nào, suy cho cùng cũng là con trai của mình.
Chẳng lẽ thẳng tay gi ết chết?...
Một đêm này đối với rất nhiều người mà nói là khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng, Phó Thời Hàn hiểu rõ được nội tình thì tâm trạng lại vô cùng tốt, hắn tản bộ đi về phủ, đợi quyết định của Hoàng Thượng. Có lúc, cái kiểu nghi ngờ trong lòng mà không điều tra sẽ khiến người ta ngứa ngáy khó chịu giống như mèo cào. Để nhìn xem, Hoàng Thượng muốn làm như thế nào.
Đợi đến khi quay về Nhị Vương phủ, Thời Hàn thấy Cẩn Thư hoảng loạn chạy qua, Thời Hàn nhanh chóng tránh sang một bên, để không bị hắn đụng vào, nghe thấy có vẻ trong sân viện cũng vô cùng hỗn loạn, Thời Hàn hỏi: “Sao thế?”
Cẩn Thư căng thẳng nói lăng lộn xộn: “Cái đó, Thi Lam sinh rồi. Ừm, không phải, là Thi Lam không được khoẻ, ừm, cũng không phải, hình như bị động thai, biểu ca, ta phải đi tìm đường tẩu, ta… Đúng rồi, ta phải đi tìm đường tẩu.”
Nghe nói phải tìm Lý Tố Vấn, Thời Hàn lập tức nói: “Thái y trong phủ của chúng ta đã khám chưa, chuyện tìm Lý Tố Vấn không cần đệ phải đi.”
Lúc này Cẩn Thư dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, ngay lập tức kéo lấy Phó Thời Hàn không buông: “Biểu ca, huynh giúp ta đi tìm đường tẩu đi. Ờm, thái y đang khám cho Thi Lam, Thi Lam bị động thai, ta…”
Cẩn Thư hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Thấy dáng vẻ như vậy của Cẩn Thư, Thời Hàn quả quyết: “Di phụ và di mẫu đâu?”
Cẩn Thư choáng váng, ngay sau đó nói: “Đều đang ở đó, tự ta đi ra ngoài.”
Thời Hàn nhanh chóng hiểu rõ sự việc. Đại khái là Thẩm Thi Lam bị động thai, thái y và những người nên đến và không nên đến thì cũng đều đến hết rồi. Sau đó, tên này vì sắp làm cha nên căng thẳng quá mức, cảm thấy nhất định phải tìm người giỏi về y thuật như là đường tẩu đến giúp. Tiếp theo, tên này không hề nói với bất kỳ ai, tự nghiêng ngả chạy ra đây, nếu không phải mình gặp được hắn, chắc mọi người đều không biết hắn đi đâu.
Thời Hàn nói luôn: “Bây giờ đệ mau quay về ở bên cạnh vợ của đệ, nhìn xem có phải thật sự sắp sinh không. Ta đi mời Lý Tố Vấn đến cho đệ.”
Cẩn Thư vội vàng gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, Thời Hàn tỏ vẻ ta không còn gì để nói, nhưng cho dù cạn lời, hắn vẫn nhanh chóng đi ra cổng lớn.
Lục Vương phủ bây giờ đang ngủ rất ngon, nghe nói Phó Thời Hàn đến mời Lý Tố Vấn, Lục Vương gia và Lục Vương phi đều khoác áo ngoài đi ra. Lý Tố Vấn không phải bà đỡ, nếu như Thẩm Thi Lam thật sự sắp sinh, thế thì nàng đi qua cũng không có tác dụng gì lớn. Chẳng qua nàng vẫn nhanh chóng thu dọn, sau đó cùng với Phó Thời Hàn đi ra cửa. Đợi khi đến cửa, nàng tính toán một chút, Thẩm Thi Lam vừa mới được bảy tháng, nếu nàng ấy như đẻ non, đích thực là có hơi nguy hiểm. Tuy nàng không phải bà đỡ, nhưng một khi ở đó xảy ra chuyện đột xuất gì, nàng có vẫn có thể xử lý được đôi phần.
Đợi đến khi A Cẩn ra khỏi cửa, Lý Tố Vấn cùng Phó Thời Hàn đã lên xe ngựa đi rồi. A Cẩn vội vàng túm lấy vạt áo của Lục Vương phi hỏi: “Mẹ, sao thế, Thi Lam làm sao à?”
Tuy rằng Thẩm Thi Lam lớn hơn so với A Cẩn một chút, nhưng từ trước đến giờ A Cẩn không gọi nàng ấy là biểu tỷ, toàn gọi thẳng tên, mà Thi Lam cũng quen như vậy.
Lục Vương phi cũng rất lo lắng, nghĩ một lát, bà xoay người muốn đi, A Cẩn: “Ơ kìa!”
Lục Vương phi quay đầu lườm nàng một cái, nói: “Ta đi thay quần áo, đi đến Nhị Vương phủ một chuyến. Biểu tỷ Thi Lam của con bị động thai, có khả năng sắp sinh.”
A Cẩn nhíu mày: “Chẳng phải tỷ ấy mới có bảy tháng à?” A Cẩn nhớ rất rõ.
Lục Vương phi nói: “Ta đi qua xem mới biết được, tẩu tử của con đã đi rồi, con ngoan ngoãn ở nhà.” Nói rồi, Lục Vương phi quay về phòng luôn.
A Cẩn thấy vậy, đuổi theo: “Con đi cùng mẹ. Con không yên tâm về Thi Lam.”
Lục Vương phi không đồng ý: “Con đi làm cái gì, trẻ con ở nhà.”
A Cẩn cắn môi: “Con không gây phiền phức, con chỉ đang lo lắng cho Thi Lam.” A Cẩn nhắc lại lần nữa.
Lục Vương phi biết ý của A Cẩn, nhưng nếu cứ thế kéo hết qua đó, sợ là sẽ gây phiền phức cho nhà người ta. Ngẫm nghĩ một lát, Lục Vương phi nói: “Không được, con ngoan ngoãn ở nhà đi. Một mình ta đi qua đó xem sao, chắc là bây giờ ở Nhị Vương phủ đang rối loạn, con lại đi qua đó, thế chẳng phải là loạn càng thêm loạn à? Vẫn nên để một mình ta đi qua thì tốt hơn, con ngoan ngoãn một chút.”
A Cẩn lại muốn phản bác, nhưng thấy Lục Vương phi vô cùng kiên quyết nên nàng đáp lại: “Vâng ạ, mẹ đi một mình cũng cẩn thận nhé!”
Lục Vương phi gật đầu: “Ta biết rồi.”
Lục Vương gia luôn dùng đôi mắt lim dim nhìn theo cuộc thương lượng này của hai mẹ con. Thấy Lục Vương phi muốn thay quần áo để đi, ông kêu lên một tiếng, chạy lên phía trước: “Ta đi cùng nàng.”
Lục Vương phi: “...”
Nói rồi, Lục Vương gia nhanh chóng chạy về phía phòng của mình.
A Cẩn hỏi vấn đề mình lo lắng: “Cha con đi, không phải sẽ khiến cho nhà người ta càng thêm loạn à? Nhìn thế nào cũng thấy ông ấy không đáng tin!”
A Cẩn lo lắng, Lục Vương phi cũng lo lắng, bà nhíu mày nhìn về hướng Lục Vương gia chạy đi, lại nghĩ một lát rồi nói: “Bỏ đi, ta đi thay quần áo.”
Đợi đến khi Lục Vương gia và Lục Vương phi ra khỏi cửa, A Cẩn một mình ngồi ở trong viện, ve sầu kêu không ngừng, A Cẩn nói: “Thi Lam sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết đó của tiểu Quận chúa nhà mình, A Bích gật đầu cười: “Quận chúa yên tâm, Thế tử phi nhất định sẽ không có chuyện gì. Thế tử phi của chúng ta cũng đã đi đến đó rồi!”
Trong mắt mọi người, Lý Tố Vấn là một tồn tại rất thần kỳ, không nói gì khác, chỉ nhìn lúc nàng ấy sinh con thì biết, nàng ấy nhất định có thể giúp được Thẩm Thi Lam.
A Cẩn chống cằm ngồi ở trong viện nhìn trời, lúc sau nàng nói: “Đại tẩu của ta là người giỏi nhất.”

Đợi đến khi Lý Tố Vấn đến được Nhị Vương phủ, bà đỡ đã làm công tác chuẩn bị xong rồi. Nhị Vương phi thấy Thời Hàn dẫn Lý Tố Vấn đến, vội vàng đi lên phía trước: “Vừa nãy đại phu nói, có khả năng bị động thai, đoán chừng phải sinh sớm. Con mau khám xem đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Tố Vấn gật đầu, nàng nhanh chóng đi vào phòng sinh, trong phòng sinh vang lên tiếng kêu đau đớn của Thẩm Thi Lam. Tố Vấn vội vàng bắt lấy tay của Thẩm Thi Lam. Cả người Thẩm Thi Lam đầy mồ hôi, bàng hoàng không thôi, nhưng thấy Lý Tố Vấn đến, nàng ấy lại bình tĩnh hơn một chút, cắn môi đau đớn: “Con, con của ta…”
Tố Vấn nói luôn: “Không sao đâu, muội đừng kêu la, không có chuyện gì, không có chuyện gì.”
Thi Lam vô cùng căng thẳng, nhưng thấy Tố Vấn bình tĩnh như vậy thì cũng bình tĩnh hơn một chút. Nàng ấy tủi thân cắn môi, hỏi: “Không có chuyện gì, không sao đúng không?”
Tố Vấn gật đầu: “Hiện tại muội đừng kêu la, ta biết muội đau, nhưng nếu như lúc này kêu la sẽ mất hết sức.”
Nói rồi, Tố Vấn hỏi bà đỡ đã làm hết công tác chuẩn bị ở đằng sau: “Thế nào?”
Vừa nói, nàng vừa đặt tay lên bắt mạch cho nàng ấy, bà đỡ lập tức bẩm báo: “Mới mở hai ngón tay, vẫn phải đợi một lúc nữa mới sinh.”
Bà đỡ cũng có kinh nghiệm.
Lúc này Tố Vấn cũng đã bắt mạch xong, nàng nắm lấy tay của Thi Lam, rồi nói: “Muội tin tưởng ta không?”
Thi Lam gật đầu, nàng cắn răng: “Ta, ta tin tẩu…”
Thi Lam vô cùng sợ, vừa rồi đau như thế, nàng ấy còn cho rằng mình sắp chết rồi, nhưng, nhưng Lý Tố Vấn đã đến. Tố Vấn rất bình tĩnh, còn nói nàng ấy sẽ không sao. Nghĩ đến đây, Thi Lam cắn môi: “Ta, ta nghe theo tẩu.”
Lý Tố Vấn gật đầu: “Vừa rồi ta đã bắt mạch cho muội, tình trạng mạch của muội hơi loạn. Nhưng ta nghĩ không phải vấn đề gì lớn. Muội không cần lo lắng quá, bà đỡ cũng nói rồi, bây giờ muội mới mở được hai ngón tay, cách thời gian sinh còn một lúc nữa. Hiện tại, muội không cần lo lắng quá, muội cố gắng để bình tĩnh lại, ta biết muội đau. Nếu như đau quá, muội hãy túm lấy tay của ta, dù muội có bấu tay ta cũng không sao, ta sẽ ở đây với muội, cho đến khi muội sinh xong. Nhưng muội phải nghe lời ta, cũng nghe lời bà đỡ, bây giờ muội không được lãng phí sức lực quá nhiều, cố gắng một chút được không? Nào, học theo ta, hít sâu như thế này, sau đó thở ra…”
Lý Tố Vấn không hề dịu dàng, giọng của nàng cũng hơi lạnh lùng, nhưng dù có như thế vẫn khiến cho Thi Lam yên tâm không thôi. Nàng ấy nghe lời của Tố Vấn, chậm rãi làm theo…
Nghe thấy tiếng la hét trong phòng không còn rõ như trước, Cẩn Thư lo lắng nhìn Nhị Vương phi: “Mẹ, mẹ nói xem Thi Lam có xảy ra chuyện gì không? Sao không nghe thấy tiếng nữa? Nàng ấy không kêu la nổi nữa rồi sao?”
Nhị Vương phi đập hắn một cái: “Con nói linh tinh gì đó, tất nhiên là không có chuyện gì. Tẩu tử của con cũng đến rồi, sẽ không có chuyện gì. Con yên tâm đi. Chúng ta cứ đợi, đợi đi…” Thực ra Nhị Vương phi cũng lo lắng, bà lo lắng nhìn chằm chằm vào phòng sinh. Đây có thể là cháu trai hoặc cháu gái đầu tiên của nhà bà, tất nhiên bà hy vọng đứa bé có thể bình an, khoẻ mạnh.
“Nhị tẩu!” Lúc này, hai vợ chồng Lục Vương phi cũng đã chạy đến. Lục Vương phi quan tâm đi đến bên cạnh Nhị Vương phi, kéo tay của bà ấy: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhị Vương phi cảm động gật đầu, nhưng bà vẫn khách sáo: “Sao hai người lại qua đây?”
Lục Vương phi nhìn sang: “Ta không yên tâm, tuy rằng không thể giúp được gì nhưng ở cùng tẩu cũng tốt.”
Lục Vương phi vô cùng quan tâm, Nhị Vương phi cũng cảm động.

A Cẩn không biết mình ngủ lúc nào, nhưng nàng biết, trong lúc mình mơ màng chuẩn bị ngủ, là ca ca nàng bế nàng về phòng.
A Cẩn đầu tóc bù xù ngẩng lên nhìn, hỏi A Bích: “Mẹ ta đã về chưa?”
A Bích lắc đầu: “Vẫn chưa, trước đó Vương phi có nhắn về, nói là Quận chúa đừng qua đó thêm phiền phức.”
A Cẩn im lặng nhìn trời, sao nàng lại là thêm phiền phức. Lục Vương phi không muốn để A Cẩn đi qua đó, A Cẩn nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vẫn nên nghe lời thì tốt hơn.
Nàng vò vò đầu rồi nói: “Ngươi đi chuẩn bị nước cho ta, ta muốn vệ sinh.”
Thực ra A Cẩn vẫn lo lắng cho Thi Lam, nhưng nếu Lục Vương phi không đồng ý, thế thì nàng cũng không qua đó, chỉ thành thật làm ổ trong Vương phủ. Nàng vệ sinh xong xuôi, ăn hết bữa sáng thì thấy Oánh Nguyệt đến. Oánh Nguyệt luôn ngủ rất sâu, thế nên không biết tối qua xảy ra chuyện gì. Nàng hỏi A Cẩn: “Thi Lam có sao không?”
A Cẩn xòe tay: “Muội cũng không biết.”
Cảm thấy một đêm qua đúng là mất hồn mất vía!
Theo ý của Thời Hàn, A Cẩn đoán tối qua đám Tề Vương gia và Phó lão Tướng quân sẽ vào cung. Thi Lam thì bị động thai, thật là mọi chuyện cứ thích ập đến cùng lúc.
Thật đấy, chưa xong chuyện này lại đến chuyện khác, A Cẩn cũng không có năng lực làm gì nhiều, nàng chỉ có thể im lặng chờ đợi, đợi kết quả của sự việc. Có điều thật là kỳ lạ khi chuyện trong cung không có bất kỳ tin tức gì truyền ra ngoài. A Cẩn nghĩ lại, như vậy cũng đúng, Hoàng Thượng cũng không thể nổi giận với Tứ Vương gia khi chưa có chứng cứ gì, suy cho cùng đó cũng là con trai ruột của ông ấy.
Đợi đến sẩm tối thì nghe thấy bên ngoài vang lên một trận ồn ào náo động, A Cẩn lập tức đi ra cửa, đoán chừng là cha mẹ quay về. Quả nhiên không ngoài dự đoán, nàng ra đến cửa thì thấy đám người Lục Vương phi quay về với tinh thần mệt mỏi. A Cẩn vội vàng đi tới: “Mẹ.”
Lục Vương phi thấy biểu cảm quan tâm săn sóc đó của A Cẩn thì nói: “Biểu tỷ của con không sao. Sinh được con trai.”
A Cẩn lập tức cười tươi như hoa, nàng nói: “Cha mẹ mau quay về phòng nghỉ ngơi đi, ở bên đó lâu như vậy rồi.”
Vẻ mặt mấy người đều mệt mỏi, đến cả Lục Vương gia cũng không ngoại lệ.

So với bọn họ thì Lý Tố Vấn mệt hơn rất nhiều, nàng ấy chỉ hơi gật đầu sau đó tạm biệt rời đi. A Cẩn thấy biểu cảm đó của Tố Vấn thì nói: “Tẩu tử của con đúng là mệt chết rồi.”
Lục Vương phi cũng quá mệt nên không muốn nói nhiều, sai người chuẩn bị nước, sau đó quay về nghỉ ngơi.
A Cẩn thấy Phó Thời Hàn đi theo bên cạnh bọn họ thì nói: “Biểu tỷ sinh lâu thật!” Nghĩ đến lúc tẩu tử của mình sinh, vô cùng thuận lợi lại còn nhanh chóng, nàng còn cho rằng ai cũng như vậy!
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch đó của nàng, Thời Hàn dắt tay nàng đi qua một bên.
“Không có chuyện gì lớn, muội yên tâm. Đợi cha mẹ muội nghỉ ngơi xong, họ sẽ dẫn muội đi qua đó thăm.” Dáng vẻ nghiêm túc dặn dò. A Cẩn lập tức bật cười, nàng nói: “Chẳng lẽ muội là đứa trẻ ba tuổi à, còn cần huynh an ủi như vậy sao?”
Thời Hàn nở nụ cười xán lạn, hắn khẽ nhướng mày, dịu dàng nói: “Con nhóc nhà muội tính tình hấp tấp, ta biết thừa ra.”
A Cẩn lườm hắn một cái rồi nói: “Còn lâu muội mới là người tính tình hấp tấp. Muội làm chuyện gì cũng đều bình tĩnh.” Nàng bĩu môi.
Thời Hàn cười: “Được rồi, muội làm gì cũng tốt.”
Hắn không đấu võ mồm với mình, A Cẩn lại cảm thấy có gì đó sai sai. Nàng ngẩng đầu nhìn Thời Hàn, nói: “Thời Hàn ca ca, có phải huynh nên quay về nghỉ ngơi một lúc không?”
Thời Hàn lắc đầu: “Lát nữa ta phải vào cung. Còn có một vài chuyện khác.”
A Cẩn gật đầu, nhưng nàng lại nghĩ đến chuyện khác, lập tức hỏi: “Đám Tề Vương gia bọn họ…”
Thời Hàn: “Chuyện này, nếu chúng ta đã là người ngoài thì không thể vội vàng được, càng không cần phải quan tâm gì nhiều. Tứ Vương gia vì ngôi vua mà phấn đấu bao nhiêu năm như vậy, bày mưu nhiều như thế, nếu như có ý điều tra, chắc chắn ông ta sẽ bị điều tra rõ. Chuyện lúc trước ông ta lợi dụng mỹ nhân để quyến rũ các đại thần là chuyện rõ rành rành rồi, Hoàng Thượng đã sớm có đáp án khẳng định ở trong lòng về ông ta. Bởi thế nên lần này, sợ là ông ta khó có thể thoát thân được. Bất cứ lúc nào, chuyện binh quyền đều là điều cấm kỵ không thể chạm vào của Hoàng Đế.”
A Cẩn bày tỏ mình hiểu rồi, nàng không hề sốt ruột về kết quả của chuyện này, chỉ là nàng nghĩ đám Phó Tướng quân có vấn đề thì Phó Thời Hàn phải làm sao đây? Cũng không phải nói sẽ dính líu gì đến Phó Thời Hàn, chẳng qua nàng cũng phải suy nghĩ đến thế giới nội tâm của thanh niên tuổi mới lớn.
“Thời Hàn ca ca.”
“Hả?”
“Cho dù Phó gia ra sao, huynh đều phải bình tĩnh, thể hiện cái tính cách thoải mái giống như bình thường của huynh ấy!” A Cẩn cẩn thận kéo tay của Thời Hàn.
Thời Hàn lập tức cảm thấy buồn cười, nhưng sau trận buồn cười đó, trong lòng lại ấm áp. Chỉ có A Cẩn mới có thể nghĩ như vậy, chỉ có A Cẩn mới quan tâm hắn thật lòng.
Tuy rằng nàng là một tiểu cô nương miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, nhưng hắn biết trong lòng nàng là muốn tốt cho hắn. Cho dù trêu chọc thế nào cũng vì muốn tâm trạng của hắn dễ chịu hơn.
“Ta vẫn luôn thoải mái mà! Bây giờ, điều ta đang nghĩ chính là Hoàng Thượng sẽ làm thế nào.” Dừng lại một chút, Thời Hàn mỉm cười nói: “Muội tin ta không? Cha của muội nói Hoàng Thượng sẽ không xử trí Tề Vương gia.”
A Cẩn “Ồ” một tiếng hỏi: “Cha của muội nói như vậy lúc nào thế? Sao muội không biết?”
A Cẩn bày tỏ, lời cha của nàng nói có thể đáng tin à? Phó Thời Hàn có phải đồ ngốc không? Lại cứ như vậy tin tưởng lời của cha nàng nói. Chậc chậc!
Thời Hàn và A Cẩn ngồi ở trong sân nhỏ. Nhìn dáng vẻ này của hắn, dường như cũng không gấp gáp vào cung mà là có ý nói chuyện lâu. Bản thân Thời Hàn có chừng mực, A cẩn cũng không nói gì nhiều.
“Là sáng hôm qua, khi ta nói chuyện mẹ Tề Vương gia là bà cô của Phó gia rồi bảo ông ấy đi tìm Tề Vương gia đó. Khi ấy, cha nàng nói, Hoàng Thượng sẽ không làm gì Tề Vương gia đâu.” Dừng lại một chút, Thời Hàn nhướng mày nhìn A Cẩn: “Thực ra từ tối qua ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, ta nghĩ, vì sao cha của nàng lại nói như thế.”
A Cẩn đỡ trán: “Lời cha muội nói có bao giờ đáng tin đâu, huynh lại còn muốn tin ông ấy? Phó Thời Hàn, huynh vẽ vòng tròn, phụ vương muội có thể phải chạy đến nửa năm, huynh lại còn bị ảnh hưởng bởi lời của ông ấy à?Nếu như huynh thực sự cảm thấy lăn tăn, ta sẽ đi hỏi ông ấy giúp huynh.”
Thời Hàn nghiêm túc nhìn A Cẩn: “Ta hỏi rồi.”
A Cẩn: Hả…
“Thế ông ấy nói sao?”
Thời Hàn cười như không người: “Ông ấy nói ông ấy tự đoán. A Cẩn, tự đoán, muội tin à?”
A Cẩ lập tức cạn lời, chắc chắn không tin. Có điều…
A Cẩn nói: “Có điều cha của muội vốn không thông minh như vậy! Cũng có thể là nói linh tinh! Huynh cũng biết, ông ấy hay lảm nhảm.”
Theo như tính cách của Lục Vương gia từ trước đến giờ, lời nói của ông ấy đúng là không hề đáng tin. Nhưng không biết vì sao, tối qua khi vào cung gặp Hoàng Thượng, Thời Hàn vẫn cảm thấy, dường như có chỗ nào đó là lạ.
Không nói được chỗ nào bất ổn. Chỉ là cảm nhận một cách mơ hồ.
Thấy Thời Hàn không nói gì, A Cẩn tiếp tục nói: “Chẳng lẽ, huynh thật sự cảm thấy cha của muội chính là ông lớn sau màn vô cùng thông minh, bụng dạ cực đen tối? Cái này thực sự rất buồn cười.”
Tưởng tượng một chút dáng vẻ lạnh lùng, tối tăm, nham hiểm của Lục Vương gia, A Cẩn run rẩy, thật sự sai quá sai! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
A Cẩn như vậy, Thời Hàn mỉm cười: “Tất nhiên là cha của muội sẽ không như thế. Chẳng qua, ta vẫn cảm thấy hình như ông ấy biết điều gì đó, hoặc có thể nói, cha của muội giả heo ăn thịt hổ. Bao nhiêu năm qua, muội thấy mấy chuyện cha muội làm đó… hình như trước giờ đều không có vấn đề gì lớn. Mà trong rất nhiều chuyện, chính bởi vì sự quấy rối của ông ấy, sự việc mới đi theo hướng có lợi cho chúng ta.”
Đây không phải là lần đầu tiên Thời Hàn hoài nghi Lục Vương gia, chuẩn xác mà nói, A Cẩn cảm thấy lúc này Phó Thời Hàn giống như tới tháng vậy, mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy, sẽ nghi ngờ Lục Vương gia thật ra rất thông minh, chỉ đang giả ngốc thôi.
Nàng cạn lời vỗ vỗ bả vai của Thời Hàn, hỏi: “Huynh cảm thấy chuyện cha của muội thật sự ngốc hay là giả vờ ngốc có ảnh hưởng gì lớn đối với huynh?”

Thời Hàn cẩn thận suy nghĩ, cũng rất lạ. Hắn cảm thấy không ảnh hưởng gì lắm! Đúng vậy, thật sự không có vấn đề gì lớn!
Thấy biểu cảm của Thời Hàn, A Cẩn hiểu rõ ý hắn, nàng khuyên bảo: “Nếu như ông ấy không hề ảnh hưởng gì lớn đối với huynh, thế thì vì sao huynh phải rối rắm chứ? Chẳng lẽ là cuộc sống trôi qua tốt quá? Còn rất nhiều chuyện quan trọng đang đợi huynh. Sao huynh phải đi rối rắm mấy chuyện này. Cha của muội cho dù thế nào, ông ấy sống vui vẻ là được rồi.”
Thời Hàn đánh giá A Cẩn, nhìn đến mức khuôn mặt nhỏ của A Cẩn đỏ ửng.
“Huynh, huynh, huynh, huynh nhìn cái gì!”
Thời Hàn mỉm cười: “Ta nhìn A Cẩn an ủi ta! Muội nói đúng. Thực ra ta không cần phải rối rắm mấy chuyện này. Tóm lại cho dù cha của muội có đang tìm chết thì ông ấy vẫn có thể đưa mọi việc đi theo chiều hướng tốt.”
A Cẩn phụt một tiếng bật cười: “Lời này nói đúng là không sai. Nhưng, huynh không thể nói trắng ra như thế được. Nghe có vẻ rất kỳ lạ!”
A Cẩn nhếch khoé miệng, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.
“Thực ra, nó lạ hay không cũng phải tuỳ vào việc mình nhìn nhận.”
A Cẩn: “Hừm, huynh có thể đừng tỏ vẻ mình vô cùng cao thâm như vậy được không?”
Thời Hàn nhướng mày.
A Cẩn lẩm bẩm: “Huynh đó, huynh còn không vào cung à? Muội thấy, Hoàng gia gia đợi đến sắp rụng răng rồi.”
Thời Hàn đỡ trán: “Cái này với răng thì có liên quan gì đến nhau, cũng chẳng phải đợi ăn.”
A Cẩm: “Ừm… cũng đúng!”
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch đó của A Cẩn, Thời Hàn không nhịn được bật cười: “Muội đó, đúng là nhóc con.” Thời Hàn đứng dậy: “Được rồi, ta đi đây, cũng không ở đây dây dưa nữa, muội… A Cẩn, khoảng thời gian này muội để ý đến bên kia một chút. Nhà của chúng ta mới là quan trọng, những cái khác ta không liên quan.”
A Cẩn cười như không cười liếc hắn: “Huynh sợ bị dính líu chắc? Ha, lại còn “ta không liên quan”, chẳng phải do huynh nhúng tay vào đó nên mới khiến cho sự việc trở thành như vậy à, bây giờ huynh còn giả vờ vô tội.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thời Hàn tỏ ra tủi thân, hắn nhìn A Cẩn, dáng vẻ đau lòng nói: “Sao muội có thể nghĩ ta như vậy. Muội nên biết là, ta vốn không phải người như thế. Muội đang làm tổn thương trái tim đó.”
A Cẩn phụt cười ra tiếng: “Kỹ thuật diễn của huynh tệ quá đi!”
Thời Hàn: “...”
“Được rồi, được rồi, Thời Hàn ca ca mau đi đi.”
A Cẩn xua tay, Thời Hàn thấy vậy, mỉm cười: “Thế ta đi vào cung đây.”
Thời Hàn rời đi. A cẩn nhìn bóng lưng của hắn, cẩn thận suy nghĩ lời Thời Hàn nói, nghĩ một lúc, vỗ vỗ đầu mình: “A Cẩn, ngươi quan tâm mấy cái đó làm gì, đã nói với Thời Hàn ca ca đừng dính dáng gì mấy chuyện này mà vì sao bản thân lại còn suy nghĩ lung tung chứ! Phụ vương như thế nào cũng không quan trọng!”
Nghĩ đến đây, A Cẩn nhảy nhót chạy đi, làm người, đừng tự gây khó cho bản thân mình!

Thế tử phi Thẩm Thi Lam của Nhị Vương phủ sinh non nhưng lại sinh được con trai. Khi tin tốt này truyền ra, Hoàng Thượng vô cùng vui mừng. Chỉ trong thời gian ngắn, đủ các loại ban thưởng không ngừng đưa đến Nhị Vương phủ.
Mà Nhị Vương phủ cũng đang vui mừng phấn khởi. Sao có thể không vui mừng được, Nhị Vương phủ hiếm khi có chuyện vui như vậy.
Cũng không biết tại sao lại có người tung tin đồn rằng Thẩm Thi Lam sinh non, tình hình vô cùng nguy hiểm, là thế tử phi Lý Tố Vấn của Lục Vương phủ đi cứu nàng. Nghe thấy tin này, đến cả bản thân Lý Tố Vấn cũng đều bật cười. Lúc này cả nhà Lục Vương phủ đang cùng nhau chơi đùa với bé con, nghe thấy A Bình vào kể sinh động như thật, A Cẩn cười nói: “Đồn đại tẩu của ta thành nữ thần y luôn à?”
A Bình vội vàng gật đầu không ngừng: “Bên ngoài đều nói, Thế tử phi nhà ta không chỉ xinh đẹp, y thuật còn cao siêu.”
Tố Vấn ôm tiểu Hoan Hỷ ở trong lòng, mỉm cười nói: “Thực ra ta không hề làm gì cả, nàng ấy chỉ cần một người cổ vũ tinh thần thôi. Mà ta đoán ta là người thích hợp nhất.”
Thật ra trạng thái của Thi Lam lúc sinh xong không được tốt, chính bởi vì có Lý Tố Vấn ở đó, nàng lập tực châm cứu cho Thi Lam mới giúp nàng ấy ổn định lại được. Chỉ là, mấy cái này không cần phải nói nhiều.
Người khác không rõ tình huống lúc ấy, nhưng mấy bà đỡ ở trong phòng đó tất nhiên đều biết, lúc đó Lục Vương phi và người ở trong phòng cũng đều biết cả.
Bà mỉm cười: “Con bé này cũng thật khiêm tốn.”
Tố Vấn không hề để ý: “Đều là chuyện nhỏ mà thôi, cũng do bản thân nàng ấy kiên cường, con không cần phải kể công nhiều.”
Nàng thoải mái như vậy, Lục Vương phi bật cười: “Nhị tẩu còn nói nhất định phải cảm ơn con đàng hoàng.”
A Bình nói chen vào: “Vương phi, bên ngoài đều nói, tình huống của biểu tiểu thư lúc đó không được tốt, vào thời khắc mấu chốt, Thế tử phi nhà chúng ta dùng một kim châm cứu, trong nháy mắt đã khỏe luôn!”
Phụt! Tố Vấn trực tiếp bật cười, nàng nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ta là thần tiên à? Trực tiếp dùng một kim châm cứu là khỏe luôn. Bên ngoài chỉ là lời đồn mà thôi.”
Lục Vương phi cũng cười theo, cười xong thì nói: “Thực ra, chuyện này đồn ra ngoài cũng không được hay.”
Hả? A Cẩn không hiểu nhìn sang Lục Vương phi. Lục Vương phi không cười nữa: “Ta sợ là có mấy người bệnh nặng, bệnh nhẹ gì đều sẽ đến tìm. Đều là họ hàng, từ chối không được, không từ chối thì ngược lại khiến họ coi Tố Vấn thành y nữ.” Thấy mấy đứa nhỏ đều không hiểu được, Lục vương phi lại nói: “Các con còn nhỏ, không hiểu đâu. Nếu như làm thường xuyên thì sẽ không còn gì hiếm lạ nữa. Tất nhiên, chúng ta cũng không vì chút hiếm lạ đó, chỉ là có một vài chuyện đại phu bình thường cũng có thể làm được, nhưng lại bởi vì yên tâm nên nhất định phải tìm Tố Vấn, ngoại trừ chuyện thêm mệt vào người thì chẳng còn tác dụng gì cả.”
Lục Vương phi là người từng trải, suy nghĩ cũng sâu sắc hơn.
A Cẩn cẩn thận suy nghĩ lời mẹ mình nói, cảm thấy quả nhiên là có lý.
“Nhưng lời này cũng đã nói ra rồi. Nếu như người khác tìm đến, ví dụ… Ví dụ Tam Vương phủ hoặc là người khác, nếu chúng ta từ chối, có phải sẽ đắc tội người ta không? Hơn nữa lại có vẻ vô tình!” A Cẩn hỏi.
Lục Vương phi im lặng, lúc sau, bà bật cười: “Thật ra, cũng không có vấn đề gì.”
Hả? A Cẩn nhìn mẹ của nàng đột nhiên lại thay đổi dáng vẻ như vậy, không thể hiểu nổi.
Lục Vương phi hơi hất cằm, nói: “Có chuyện gì, đều có cha của con ở đây.”
A Cẩn phụt cười ra tiếng.
Tuy rằng gả đến không lâu, nhưng Tố Vấn cũng hiểu được. Nàng cười theo, lập tức cả phòng đều là khung cảnh cười nói vui vẻ.

Dù biết Thi Lam không sao nhưng suy cho cùng cũng là biểu tỷ muội, ngày hôm sau A Cẩn vẫn đi đến Nhị Vương phủ. Chẳng qua, nàng đến đúng lúc Thi Lam ngủ mất rồi. A Cẩn nhìn bé con, cảm thán thằng bé thật nhỏ.
Con trai của Thi Lam vẫn chưa được đặt tên. A Cẩn thấy thằng bé nhỏ như vậy nên không dám bế, nàng do dự: “Ta… có thể bế không?”
Oánh Nguyệt lập tức nói: “Muội đừng làm bậy.”
Nghĩ đến tiểu Hoan Hỷ và Tiểu Hoan Duyệt nhà mình cũng không dám để A Cẩn bế được mấy lần, trong đầu Oánh Nguyệt đã nhảy ra một dấu bằng, A Cẩn bằng với không biết bế trẻ con.
Một kết luận đáng buồn biết bao! A Cẩn tha thiết nhìn đứa nhỏ, em bé nhỏ xíu mềm mại, nàng không nhịn được vươn tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
“Nó đáng yêu quá.”
Thấy A Cẩn như vậy, Nhị Vương phi cũng bật cười: “Hiện tại nó vẫn còn nhỏ, lại còn đẻ non, xương cốt vẫn còn mềm, đợi qua mấy ngày nữa khi nó lớn hơn chút, con hẵng bế nó, được không?”
A Cẩn cười nói: “Có bé con, Nhị bá mẫu nói chuyện cũng dịu dàng hơn nhiều!”
Lục Vương phi nghe thấy, đập vào vai nàng một cái: “Con nhóc chết tiệt nhà con, ăn nói linh tinh gì thế.”
Nhị Vương phi không hề để bụng, cười vui sướng: “Từ trước đến giờ ta không dịu dàng à? A Cẩn nói lời này là không đúng rồi.”
A Cẩn che mặt, dáng vẻ hờn dỗi.
Lục Vương phi đột nhiên nói: “Con to xác như một con lừa rồi lại còn giả bộ đáng yêu, gai mắt quá đi.”
A Cẩn lặng lẽ cạn lời, buông tay nhìn trời, vô cùng buồn bã: “Cuộc đời của ta sao lại đáng thương như vậy chứ? Địa vị ở gia đình đâu!”
Phụt, mọi người đều bật cười.
Nhị Vương phi nói: “Đợi con có con của mình rồi, con cũng sẽ như vậy.” Dừng lại một chút, Nhị vương phi cười càng to hơn: “Đợi đến tầm này sang năm, con sẽ phải gả cho người ta rồi! Nói mới thấy thời gian trôi qua thật nhanh, tầm này năm ngoái, Oánh Nguyệt còn chưa đính hôn, bây giờ đã sắp thành thân rồi.”
Oánh Nguyệt chẳng hề có chút thẹn thùng nào, cái kiểu này là học thói hư tật xấu từ A Cẩn đây mà!
Tiểu cô nương bẻ ngón tay đếm: “Con chuẩn bị cũng hòm hòm rồi, chỉ đợi ngày thành thân thôi.”
Nhị Vương phi bật cười. Bà luôn mong mỏi có một đứa con gái quan tâm săn sóc, cũng luôn hâm mộ Lục Vương phi có thể sinh được hai bé gái như vậy. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy vẫn mình không có con gái thì tốt hơn. Nếu như mình có con gái, lúc con gái phải gả cho người ta, bà nhất định sẽ khóc chết mất.
“Con nhìn đi, con có thể dè dặt một chút được không, con là con gái đó.” Lục Vương phi mắng.
Oánh Nguyệt coi là đương nhiên: “Nhị bá mẫu cũng chẳng phải người ngoài.”
A Cẩn ở bên cạnh phụ hoạ: “Tỷ tỷ nói đúng.”
Nhị Vương phi lập tức bật cười: “Đúng, Nhị bá mẫu không phải người ngoài. Các con cứ nghĩ thế nào thì nói thế nấy. Nhị bá mẫu đứng về phía các con!”
A Cẩn giả vờ vô tội mắt mở to hỏi: “Thế Nhị bá mẫu, sau này còn cãi nhau với Phó Thời Hàn, ngài sẽ giúp con đúng không?”
Nhị Vương phi bật cười ra tiếng “Làm gì có chuyện Thời Hàn bắt nạt con.”
A Cẩn tiếp tục giả vờ ngây thơ xoắn khăn tay nói: “Huynh ấy không bắt nạt con, con sẽ bắt nạt huynh ấy!”
Phụt!
Đến cả Lục Vương phi cũng cảm thấy, mình quả thực sắp không nhìn nổi rồi. A Cẩn, con như vậy thật sự ổn à?
A Cẩn như thế, Lục Vương phi thu dọn đồ, mọi người đều không hiểu chuyện gì. Lục Vương phi nghiêm túc nói: “Ta phải nhanh chóng mang nó quay về, không thì thực sự quá mật mặt rồi…”
Sắc mặt của A Cẩn nhanh chóng đỏ ửng!
Mẹ à, sao mẹ có thể phá bỏ sân khấu của con vậy?
A Cẩn: “Hu hu, mẹ à, sao mẹ có thể đối xử với con như vậy? Nhị bá mẫu, ngài phải làm chủ cho con…”
Trong phòng lập tức vang lên một tràng cười…
Chỉ là, có nhà vui cùng có nhà buồn.
Nhị Vương phủ đẻ được con trai vui vẻ không thôi nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Gần đây, Tứ Vương gia luôn đi trên con đường “người khác vui còn mình tức giận”, vốn nắm được thóp đám Tề Vương gia, tâm trạng của ông ta còn đang rất tốt, nhưng không biết vì sao, ông ta vẫn loáng thoáng cảm thấy lo lắng trong lòng.
Không nói rõ được là vì sao. Nhưng ông ta cứ có cảm giác thấp thỏm bất an.
Tứ Vương gia gọi Vạn Tam đến, nôn nóng hỏi: “Ta đồng ý cho đám Tề Vương gia và Phó gia năm ngày, bây giờ đã qua ngày thứ tư. Ngươi cảm thấy, có thể đã xảy ra vấn đề gì rồi không?”
Người Tề Vương gia giết là con trai của hắn ta, Vạn Tam hận không thể băm vằm mấy người này thành trăm nghìn mảnh, nhưng thời điểm này lại phải giả bộ bình tĩnh. Hắn ta chỉ có thể giấu hận thù vào sâu trong lòng.
“Thực ra, lúc mới đầu thuộc hạ cảm thấy lời hẹn năm ngày của Tề Vương gia có gì đó không ổn. Chỉ là, nếu như Vương gia đã đồng ý, thế thì chúng ta không được hối hận, đã đợi nhiều ngày như vậy rồi, còn một ngày nữa cũng không là gì. Ngày mai lúc Vương gia gặp Tề Vương gia, ngài nhất định phải kiên quyết.”
Điều này, Tứ Vương gia hiểu.
“Đương nhiên bản vương sẽ không cho bọn hắn nhiều lựa chọn, điều duy nhất bọn họ có thể làm, đó chính là đi theo bản vương, giúp bản vương lên ngôi. Phụ hoàng thích lão Nhị, điều này ta hiểu rõ. Nếu thực sự không ổn, ta cảm thấy, hay là…” Lời còn lại Tứ Vương gia không nói hết nhưng Vạn Tam hiểu.
Vạn Tam do dự một chút rồi nói: “Thuộc hạ lại cảm thấy không đến bước đường cùng thì không nên làm như vậy, danh không chính ngôn không thuận, khó tránh khỏi bị người khác chỉ trích.”
Tứ Vương gia cười lạnh: “Thắng làm vua thua làm giặc. Cho dù bị chỉ trích thì đã sao? Muốn kiếm chuyện? Giết!”
Nghĩ đến bản thân có thể mặc được hoàng bào, Tứ Vương gia hung hăng nói: “Ta nhất định phải giết lão Lục. Thẩm Mỹ Phù là của ta.”
Ánh mắt của Vạn Tam tối lại, ẩn trong đó là ý khinh thường.
“Đây là chuyện không thể buông xuống được của cuộc đời bản cương, ta nhất định phải thực hiện được nó.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.