Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 52: Khách Đến




Ông lão vung đầu ngón tay, mấy phiến lá bay ra từ trong ống tay áo bị lực ở đầu ngón tay cắt ngang. Mấy phiến lá bay xuống dưới nước, làm gợn sóng cả mặt hồ. Những con cá răng đao tản ra trong nháy mắt và lặn sâu xuống nước.
Cố Duệ và Lý Đại Hùng, lúc này, mới thoát được một kiếp.
Hai người chật vật leo lên bờ.
Ông lão cười tủm tỉm: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nào nào nào, thả măng xuống, làm lại ải thứ nhất và ải thứ hai vài lần đi nào.”
Yêu Yêu nhìn thấy hai người kêu rên thảm thiết, tuy cảm thấy đau lòng, nhưng anh cũng không biết làm gì để giúp hai người bọn họ. Anh đành xoay người đi về phía nhà cũ.

Giữa trưa, bếp lò đã được đốt củi, một cái nồi treo trên bếp. Nước trong nồi sôi ùng ục, hơi nước bốc lên. Vỏ măng rơi vãi đầy đất. Thịt măng trăng trắng pha lẫn một xíu màu vàng nhạt được cắt thành từng cục rồi được thả vào trong nồi. Sau đó, thịt heo cũng được cắt thành từng miếng vừa ăn và thả vào nồi. Mùi thơm của nồi canh lập tức theo không khí lan ra xa.
Trên đường, có một người đàn ông trung niên mặc viên lãnh bào thận trọng đi lên. Người đàn ông có mặt chữ điền, con ngươi to. Người đó chậm rãi, thong dong, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp trên núi.
Sau lưng ông ta là một chàng trai cao gầy. Từng góc cạnh trên khuôn mặt cậu ta rất rõ ràng, ánh mắt rất sắc bén. Hoành đao giắt trên lưng liên tục va vào vạt áo theo từng chuyển động của bước chân.
Vì tuổi đời còn trẻ nên bước chân của cậu ta dù vững chãi nhưng lại thiếu đi một chút sự thanh nhàn và tao nhã. Mắt cậu ta liếc nhìn xung quanh tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó. Lúc này, cậu ta và người đàn ông trung niên ngửi thấy mùi thơm.
“Xem ra chúng ta đã đến nơi rồi.” Người đàn ông trung niên cười nhẹ. Đưa mắt nhìn hướng lên trên, cả hai lập tức nhìn thấy mấy gian nhà được xây thông với nhau. Sân rất rộng và sạch sẽ. Ở giữa sân là một cái bếp đơn sơ như bếp cắm trại qua đêm trong rừng. Phía trên bếp treo một cái nồi to.
“Ô, măng xuân tháng ba, tháng tư là măng ngon nhất. Hơn nữa thôn Triệu gia dưới núi Khuê Sơn xưa nay có tiếng nuôi heo rất mát tay, nên thịt heo họ nuôi rất ngon. Nếu hầm thịt heo ấy với măng xuân thì… chậc chậc…”
Người đàn ông trung niên lại nói tiếp một đoạn rất dài, nhưng chủ đề vẫn không thoát khỏi chữ “ăn”. Chàng trai phía sau hơi mất kiên nhẫn, cậu đi lướt qua người đàn ông kia. Nhưng sau đó, cậu ta nhìn thấy một đống củi được chất cao trước mặt mình. Cậu ta lập tức xoay người nhảy lên. Với thân thủ của cậu ta, đây chỉ là chuyện nhỏ, nên cậu ta nhẹ nhàng nhảy lên đống củi. Sau đó, cậu ta nhìn thấy có người đứng trên cầu thang phía bên kia...
Cậu ta nhìn lướt qua, nhưng chợt sững người lại.
Người đó còn rất trẻ, khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Trông có vẻ là một thiếu nữ tuổi còn xuân. Nhưng nếu nói dùng “tuổi còn xuân” để miêu tả cô thì có vẻ không ổn lắm. Ánh mắt của cô không có một chút ngây ngô nào của thiếu nữ. Và cô cũng nhìn thấy người đứng trên đống củi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô đi chân trần, ống quần xoắn lên cao, lộ ra bắp chân. Trên bắp chân có một vết thương to bằng khoảng nửa lòng bàn tay và đang rỉ máu. Bắp chân cô thon và trắng, làn da mềm mại, khiến người ta nhìn mà xiêu lòng. Nhưng…
Vết thương xuất hiện từ bắp chân lên đùi chân trái.
Một tay hiếu nữ cầm bình thuốc, một tay cầm nắp bình thuốc.
Cô nhìn cậu, cậu cũng nhìn cô.
Tuy rằng xã hội Đại Đường rất cởi mở, có rất ít điều lệ ràng buộc phụ nữ nên không ít người mặc áo hơi lộ ngực. Nhưng dù có cởi mở ra sao, vẫn luôn có hai loại người luôn ăn mặc kín cổng cao tường. Đó chính là quý nữ con nhà thư hương và thôn nữ nơi thôn quê chân chất.
Thôn nữ?
Trong đầu cậu ta nhảy ra hai chữ này.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nghĩ kỹ thì…
“Cái tên họ Thanh kia, nếu cậu nhìn tiếp thì tôi sẽ thu phí đấy.”
Thanh Vũ đầy kinh ngạc, lắp bắp không nói nên lời, vẻ mặt như bị sét đánh. Dường như cậu nghĩ đến một điều gì đó rất mâu thuẫn. Cậu không thể nào tin người thiếu nữ trước mắt này chính là cô thôn nữ thấp bé, vàng vọt của thôn Tiểu Dương lúc trước.
“Cô… Vương Tiểu Nha?”
“Nói lại coi!”
“Ấy… Cố Duệ?”
Cố Duệ lúc này mới nhướng mày, tay xoa thuốc lên miệng vết thương rồi kéo ống quần xuống.
“Tự nhiên cậu lại đến đây làm gì? Xem bắp chân của tôi à?”
Dù là một kẻ lão luyện, nhưng vẫn bị câu nói của Cố Duệ chặn họng, cậu ta đen mặt nhảy xuống đống củi. Cậu ta chuyển ánh mắt từ bắp chân lên gương mặt xa lạ của đối phương.
“Cô dùng thuật dịch dung?”
Nụ cười trên mặt Cố Duệ cứng lại nhưng cô không hề tức giận. Ngược lại, cô sờ soạng mặt mình rồi hỏi:
“Bây giờ tôi đẹp lắm sao?”
Thanh Vũ: “…”
“Cũng thế thôi. Nhưng đỡ xấu hơn hai năm trước.”
Thanh Vũ lạnh nhạt nói. Cố Duệ đã sớm biết thằng nhãi này bề ngoài hay chảnh chảnh như vậy, nên không so đo gì, chỉ nhếch miệng. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông sau lưng Thanh Vũ, cô không khỏi nhíu mày.
Một mình Thanh Vũ đi lên đây thì Cố Duệ có thể đoán được bên Lư Dịch Chi có chuyện cần nhờ. Nhưng người đàn ông kia lên đây làm gì?
Thân phận ông ta có vẻ không thấp.
Nghe được đoạn đối thoại của hai người, người đàn ông trung niên kia cảm thấy kinh ngạc. Ông ta bình tĩnh tiến lên hỏi: “Tiểu cô nương, tại hạ là Điển sử Triệu Nguyên của phủ nha U Châu. Nghe danh Khuê Sơn đã lâu, nay tại hạ mới có dịp đến thăm.”
Lời nói rất trôi chảy và êm tai. Nhưng cô gái thanh tú, hoạt bát trước mặt ông lại kinh ngạc nói: “Danh? Tôi không biết Khuê Sơn này còn có thứ gọi là danh tiếng đấy.”
Cô có thật là người Khuê Sơn không thế?
Triệu Nguyên còn chưa lên tiếng thì có tiếng quát mắng từ sau nhà truyền tới.
“Cái con khỉ lì lợm kia, hãm hại người nhà đến nghiện rồi hả?”
Ông lão đi ra, nhìn Điển sử Triệu Nguyên đầy đánh giá rồi nói: “Ăn chưa?”
Triệu Nguyên mỉm cười: “Thưa tiền bối, vẫn chưa.”
Mặt ông lão lập tức suy sụp. Cố Duệ tốt bụng giải thích: “À, nhà chúng tôi không có nhiều cơm lắm…”
Triệu Nguyên lập tức cạn lời.
Khóe miệng Thanh Vũ đứng ở sau khẽ co rút. Cậu tháo cái túi sau lưng ra rồi lấy ra một bao giấy dầu đựng cái gì đó.
“Tất nhiên là có mang theo đặc sản U Châu đến thăm rồi.”
Ông lão lập tức vui vẻ: “Hoan nghênh! Hoan nghênh!”
Cố Duệ: “Hai vị có muốn uống trà không?”
Có lòng đón tiếp khách thì động tác và lời nói đều lộ ra sự ân cần, chu đáo. Cố Duệ đi vào phòng bếp bằng cái chân bị thương.
“Yêu Yêu, có khách đến thăm, pha thêm chút trà.”
Lý Đại Hùng đang nhóm lửa, nghe vậy thì quay lại hỏi: “Ai vậy?”
“Cái người họ Thanh làm việc cho người họ Lư đấy.”
Yêu Yêu đang rửa rau, nghe vậy thì trách: “Làm gì có ai gọi người ta như thế.”
“Không nhớ rõ, nhưng cũng không quan trọng đến mức phải nhớ rõ.”
Cố Duệ tiện tay cầm một quả sơn tra lên. Cô nói: “Tên đầu trọc chết bầm kia đâu rồi? Hai người kia có lẽ đến tìm anh ta. Nếu không cũng không mang theo đồ ăn thức uống. Uầy, rượu kia còn là Thanh Diệp Điêu mà tên đầu trọc thích nhất.”
Hử? Có đồ ăn?
“Hôm trước sư phụ mới trở về. Giờ đang ở phòng chứa củi làm gì đó. Để tôi ra ngoài xem thử xem.”
Lý Đại Hùng vội vã đi ra ngoài.
Cố Duệ biết tên này là một kẻ ham ăn nên không ngăn cản.
“Chân cô đã xoa thuốc chưa?” Yêu Yêu rửa sạch đồ ăn, nấu nước rồi lấy lá trà. Từ đầu đến cuối, anh làm việc rất nhanh tay và có tuần tự, nhưng ánh mắt luôn dừng trên người Cố Duệ.
“Ừ, chỉ là vết thương nhỏ, không cần phải bận tâm nhiều.”
“Nếu không xử lý tốt vết thương sẽ để lại sẹo đấy.”
“Vậy anh mau đến xem lại vết thương hộ tôi đi.”
“…”
Cố Duệ trực tiếp vén ống quần lên. Yêu Yêu thấy vậy thì sửng sốt. Anh nhanh chóng khom người, xem kỹ miệng vết thương. Anh im lặng xoay người đi đến cái tủ nhỏ, lấy một mảnh vải dùng để băng bó ra.
“Tuy đã bôi thuốc, nhưng nếu cứ để như vậy, quần áo lại dính bụi bặm, rất dễ khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn. Còn nữa, đừng để vết thương dính nước.”
Yêu Yêu vừa dặn dò vừa băng bó cho Cố Duệ.
“Không thể dính nước? Vậy tôi tắm rửa sao đây? Anh tắm giúp tôi à?”
Cố Duệ trêu anh theo thói quen. Tay Yêu Yêu hơi khựng lại. Anh không ngẩng đầu lên, nói: “Nói năng ngọt xớt, còn tưởng rằng mình là cô bé năm đó hay sao?”
“A, xem ra tôi cũng đã trưởng thành rồi.”
Cố Duệ đến sống ở Khuê Sơn này cũng đã lâu. Cô vốn dĩ là một người rất để ý đến dung mạo của mình. Nhưng khi mới xuyên đến thế giới này, cô đã gặp phải một bóng ma tâm lý quá lớn, ở Khuê Sơn lại toàn là đám đàn ông cẩu thả, hơn nữa lại có Yêu Yêu sắc nước hương trời sống cùng nên Cố Duệ đã không còn để ý khuôn mặt của bản thân nữa.
Huồng hồ, cô đã hai năm chưa xuống núi nên không biết vẻ ngoài của mình đã thay đổi rất nhiều.
“Sao lão già kia và tên đầu trọc lại không dạy chú pháp cho tôi? Cũng chẳng dạy tôi cách tu lực.”
Lúc nhìn thấy Thanh Vũ, Cố Duệ mới nhận ra mình đến Khuê Sơn đã hai năm.
Cô thế mà lại ở lỳ trên ngọn núi này tận hai năm? Ngay cả cô cũng cảm thấy không tin nổi.
“Quy tắc.” Yêu Yêu nhẹ giọng trả lời. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của cô. Có lẽ anh biết cô chưa bao giờ hòa nhập hoàn toàn vào nơi này, trong lòng cô vẫn còn cảnh giác.
Nhưng…
Nếu không sắc bén như vậy thì không phải là Cố Duệ.
“Tu lực pháp môn và chú thuật là nòng cốt của mỗi môn phái, không thể dễ dàng truyền ra ngoài. Nếu không bồi dưỡng nhiều năm sẽ không dễ dàng truyền thụ cho người đó. Nhưng trong đó cũng ẩn chứa một điều khác.”
Yêu Yêu băng bó xong, đầu ngón tay xinh đẹp của anh lướt nhẹ lên làn da trắng mịn trên bắp chân cô. Anh rút tay lại theo bản năng và nói tiếp: “Huồng hồ, linh hồn cô và cơ thể này chưa hoàn toàn hòa hợp với nhau, bóng cũng mới trở về nên không dễ tu hành lắm. Nhưng…”
Tay anh chạm nhẹ lên mặt Cố Duệ.
“Cô thật sự đã trưởng thành.”
Giọng điệu của anh tựa như một người cha có cô con gái trưởng thành.
Cố Duệ dở khóc dở cười: “Vậy anh có biết tôi vốn lớn hơn anh rất nhiều không?”
“Cô đã nói với tôi rồi.”
“Vậy anh có biết tôi vốn dĩ rất xinh đẹp, sau này sẽ càng xinh đẹp hơn không?”
“Ừ, sau này tôi nhìn cô càng ngày càng xinh đẹp là được.” Yêu Yêu nói nhẹ nhàng và bâng quơ. Giọng nói của anh tràn đầy sự cưng chiều.
Cố Duệ cũng cười.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét.
A, tên đầu trọc chết bầm kia đã đi ra rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.