Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 164: Chiếc Thuyền




Quá nhiều du thi, đám người Nhạc Nhu chỉ có lác đác vài người, vốn dĩ đối phó với mười mấy tên du thi còn có thể miễn cưỡng, nhưng nếu là mấy trăm… trời ơi, chỉ cần mỗi con phun ra một hơi thi khí thì cũng đủ để bọn họ chết đi mấy lần.
Bên này đám người Nhạc Nhu khống chế không nổi, bên kia đám du thi đã ép đến mép Kim Lan Trận, khiến đám người Tiết Lương Bình vốn dĩ còn ứng phó nổi hiện giờ cũng hết cách ngăn cản, chỉ cần một Hàng Sư rời khỏi vị trí, thì một đầu Kim Lan Trận sẽ yếu đi, cả trận sẽ mất thế cân bằng!
Lỗ đại sư mặc niệm chú ngữ, con Tư Mã cương thi kia đâm đầu vào lưới trận, phá ra được một lỗ hổng.
“Không xong! Hắn sắp phá trận!” Tiết Lương Bình kinh hãi, tăng cường thêm Hàng Lực, lỗ hổng kia bắt đầu được vá lại, nhưng một con du thi ở phía sau đã nhảy bổ tới.
Bạch Ngọc Đường lúc này vẫn đang tiêu hóa dược lực của giả độc đơn. Tề Khinh Hà ở bên cạnh bảo vệ hắn. Nhạc Nhu thì đang ở trong bầy du thi đồ sát, áp lực rất lớn, váy dài thấm đẫm máu tươi, dải lụa và kiếm không ngừng vung lên, ánh mắt đã trở nên khát máu vì chém giết quá nhiều.
Bạch Ngọc Đường nhìn cô một hồi, đột nhiên rút kiếm phóng tới, sát ý cuồn cuộn.
“Đại sư huynh!” Tề Khinh Hà lo lắng thi độc trên người Bạch Ngọc Đường còn chưa rút hết mà lại sử dụng Hàng Lực sẽ làm tổn thương thân thể, nhưng trước mắt tình huống cấp bách, Bạch Ngọc Đường không muốn nằm yên một chỗ cũng là điều đương nhiên.
Cho đến khi Tề Khinh Hà nhìn thấy phương hướng Bạch Ngọc Đường lao đến đồ sát… Nhạc Nhu.
Khi cô nhìn sang, vừa khéo bắt gặp ánh mắt Nhạc Nhu liếc đến.
Ánh mắt đối nhau, cô còn chưa kịp thể hiện sự đố kỵ và không cam tâm của mình, thì đối phương đã dời ánh mắt đi.
Tình hình của Nhạc Nhu quả thật rất nguy hiểm, thực lực của cô rất mạnh, bởi vì Linh Vân Phiêu công phòng đều hoàn hảo, nên phải gánh vác rất nhiều phần công kích của du thi, nhiều lần ngấp nghé trên bờ vực sinh tử.
Đầu bên kia Bạch Ngọc Đường một mạch đồ sát tiến đến, mặc dù Nhạc Nhu luôn một mực không để ý, nhưng cô cũng biết được nam nhân này đối với cô có tâm, chỉ là…
Cô rốt cuộc vẫn chuyển ánh mắt, nhưng lập tức lại nhìn thấy một con du thi ngay trước mặt nhào đến, khoảng cách quá gần.
Cô vừa thất thần một giây, liền tạo sơ hở cho nó nắm lấy, mắt thấy mặt sắp bị móng vuốt con du thi cào trúng thì…
Bốp! Con du thi bị đá bay đi!
Nhạc Nhu nhìn gương mặt thanh tú, tươi tắn đến mức bất hợp lý kia.
“Thế nào, tuyệt vọng rồi?” Cố Duệ nhướng mày, ẩn chứa ý cười
Nhạc Nhu: “Lúc này rồi mà vẫn có thể trêu chọc tôi sao, xem ra thương thế của cô không còn trở ngại nữa rồi.”
Công phu miệng lưỡi của Cố Duệ tất nhiên hơn người, Nhạc Nhu đã quen rồi nên cũng không thấy gì, nhưng lúc này không phải là lúc để hai người họ trách móc, bên kia lại có một Hàng Sư bị du thi vồ được.
Tốt xấu gì thì bây giờ cũng là châu chấu trên cùng một thuyền, Cố Duệ nhảy xuống khỏi cành liễu, trong lòng đã có quyết định.
“Bây giờ là lúc nào rồi chứ Khỉ, hai người còn có thể nói chuyện sao! Khỉ, mau đến cứu tôi!” Lý Đại Hùng không biết từ lúc nào đã xông vào vòng chiến, vốn dĩ muốn giải vây cho Nhạc Nhu, không ngờ thân thể cao to nhiều thịt kia lại trở thành miếng mồi ngon, càng lúc càng có nhiều du thi vây lấy hắn, khiến hắn sợ xanh mặt.
Có điều Hàng Khí kia cầm trong tay nhưng cũng chẳng dùng được gì, còn không bằng sử dụng nắm đấm… Không ai có thể giải phong ấn, thật đau đầu!
Hàng Khí chưa giải phong ấn trong tay hắn chẳng khác nào viên gạch!
Nhạc Nhu và Cố Duệ nhìn nhau. Nhạc Nhu phóng đến chỗ Lý Đại Hùng. Cố Duệ liếc nhìn Khổng Động Sinh đang bị cô khống chế, một đao rút ra, đùi tên tiểu tử kia liền bị khoét ra một lỗ, máu tươi ào ào chảy xuống.
Khổng Động Sinh đau đến hít thở không thông.
Máu tươi hấp dẫn du thi, Cố Duệ nắm Khổng Động Sinh chạy một vòng, thu hút mười mấy tên du thi, gót chân điểm một cái, ném Khổng Động Sinh lên đầu ngọn liễu già.
Chân Khổng Động Sinh bị khoét một lỗ, hai tay bị trói ra sau, bị mắc kẹt ở chạc cây không thể động đậy.
Máu tươi từ trên cây tí tách nhỏ xuống, một đám du thi đứng dưới gốc cây gầm gừ chờ ăn.
Bên má bị Cố Duệ tát một cái, sau đó nghe tiếng cô nương tuổi vẫn còn rất nhỏ kia nói với hắn: “Kỳ thực tôi cũng không ghét anh, âm mưu tính kế, đều là lựa chọn riêng của mỗi người. Hiện tại anh là thịt cá, đao thớt này của tôi tất nhiên phải mượn tí huyết trên người anh, nhưng tôi cũng sợ anh bị đói, con gà này để lại cho anh, vọng mai chỉ khát (1) vậy!”
Sau đó Cố Duệ lấy con gà nướng còn ăn chưa hết kia, dùng dây thừng treo lên ngọn cây.
Khổng Động Sinh nhìn con gà thơm phưng phức cách đầu hắn nửa cánh tay, rồi lại nhìn đám du thi đang điên cuồng phía dưới.
… Đây là súc sinh!
Cố Duệ thu tay lại, phóng đi. Khổng Động Sinh nhìn chằm chằm chằm cái người đang nghiêng mình trong không trung kia, thân pháp nhẹ nhàng, vẻ mặt không hề có nửa điểm sát ý hay áy náy gì đối với hắn.
Máu huyết tươi mới hấp dẫn hơn máu của người chết rất nhiều, dường như tất cả du thi đều bất giác hướng vầ chỗ cây liễu lớn kia, Cố Duệ sau khi đáp đất thì liền nghiêng người, tránh đòn tập kích của Khổng nhị thúc.
“Ha, nhị thúc không đi cứu tiểu điệt tử của mình sao, sao lại đến tìm tôi kiếm chuyện vậy.” Cố Duệ híp mắt, nhìn chằm chằm vào Khổng nhị thúc thương thế đã lành lặn kia.
Tên này cũng xấp xỉ Hàng Sư nhị quái rồi, rõ ràng cô vẫn không phải là đối thủ của hắn.
“Đều bị bại hai lần rồi, nếu như còn không hiểu rõ giết cô mới là việc ta nên làm, thì thật uổng phí thanh danh bao nhiêu năm lăn lộn giang hồ của ta.” Khổng nhị thúc miệng cười lòng không cười, đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một thanh khắc cốt tiểu đao mỏng như cánh ve。
Tiểu đao này vô cùng mỏng manh nhưng cũng vô cùng sắc bén, giấu trong tay áo hoặc là thắt lưng không ai có thể phát hiện ra, cổ tay Khổng nhị thúc vung ra, thanh khắc cốt tiểu đao mỏng manh phóng ra như con thoi…
Rít rít rít! Tiểu đao xé không khí bay đến!
Quá nhanh! Bước chân Cố Duệ liên tục tránh né, nhưng những hành động này dường như có gì hư ảo.
Ánh mắt Khổng nhị thúc đóng băng, thầm nói sợ là ả giở trò, nữ nhân này gian xảo như vậy, hắn làm sao có thể lại lầm tin được.
Vậy nên hắn toàn lực truy sát cô!
Phi đao trong tay Khổng nhị thúc hiển nhiên cũng là Hàng Khí, Hàng Lực phát động cũng rất lợi hại, nhưng Cố Duệ rất nhanh liền phát hiện lão ta cũng giống như mình… cũng là dân tay ngang, không học hành theo hệ thống, có lẽ Hàng Văn cũng không biết được bao nhiêu.
Đã như vậy, Cố Duệ cũng chẳng sợ sẽ bị Hàng Thuật không lường trước được khống chế, chỉ cần né được những đòn tấn công tập kích của phi đao này là được, hai người một già một trẻ thật là vui vẻ.
Nhưng lúc này, Khổng Động Sinh cảm thấy cái cây đang lắc lư… đám du thi ở dưới không thể trèo cây nên bắt đầu đẩy cây! Hơn trăm con du thi đó nha!
Một bầy lúc nha lúc nhúc, hắn biết bản thân nếu như bị rơi xuống, thì chắc chắn chưa kịp hít thở đã bị gặm sạch chỉ còn xương trắng, không, ngay cả xương trắng cũng bị nghiền thành bột vụn ấy chứ!
Du thi bị dẫn dụ đến dưới gốc cây liễu kia, áp lực bên phía Nhạc Nhu cũng giảm đi rất nhiều, đám người Tiết Lương Bình ra sức thúc giục Kim Lan Hỏa.
Khi Cố Duệ đang lẩn tránh Khổng nhị thúc, cô cảm thấy nhiệt độ trong không khí có sự thay đổi.
Cô quay đầu nhìn, bên trong trận kia đã hình thành kim hỏa sáng chói mắt.
Tư Mã cương thi ở trong trận bị kim hỏa thiêu đốt kêu gào thảm thiết, dường như vang tận trời xanh.
Bất chấp bao nhiêu tiếng du thi đang điên cuồng gào thét, Cố Duệ vẫn có thể nghe rõ tiếng rống của Tư Mã cương thi kia.
Trên mặt sông nước cuồn cuộn, có một chiếc thuyền chầm chậm lướt trôi đi trên Định Thủy hà, nhìn từ xa thấy Ẩn Nguyệt sơn, người thị tùng đứng phía sau cúi người bẩm báo: “Thiếu đông gia, nhìn sắc trời này, lôi vũ sắp đến, nếu như âm u lạnh lẽo giống mấy ngày trước, e là sẽ thương tổn đến thân thể của người, vẫn xin mời người vào trong đi.”
Nam tử được kính cẩn gọi là thiếu đông gia kia ngước mắt nhìn sắc trời: “Trước mắt là Ẩn Nguyệt sơn?”
“Thưa vâng.”
“Ẩn Nguyệt?” Ngón tay thon dài kia màu da trắng bệch, đầu ngón tay dường như trong suốt kia gõ gõ lên thanh gỗ tròn của lan can, âm thanh trong trẻo nhưng có chút tiếng vọng lại... như du dương mà lại như xa xăm.
“U Châu hoang vu cằn cỗi, là vùng bình địa, Ẩn Nguyệt là nơi duy nhất khác biệt, núi non trùng điệp, đỉnh núi chỉa thẳng lên trời, không hề tầm thường, chỉ là…”
Ngay vào lúc này… Ầm! Lôi vũ từ trên trời giáng xuống.
“Trận lôi vũ này đến thật kỳ quặc.”
Người hầu đứng phía sau đã mở dù che đi những giọt nươc mưa lạnh lẽo kia, quan tâm khuyên thiếu đông gia nhà mình vào lại trong khoang thuyền.
Cũng may, thiếu đông gia cũng không để hắn đợi lâu, đang tính đi vào thì… bọn họ nghe thấy tiếng gào thét, nhìn sang liền thấy những thứ lúc nhúc bên bờ bên kia.
Trong rừng dương liễu, cành cây sớm đã trơ trụi, những thân cây đong đưa theo gió, lắc lư theo từng cơn lôi vũ, mơ hồ có thể nhìn thấy một đám đen lúc nhúc vây quanh dưới cây liễu già.
“Lẽ nào là nạn dân? Nhưng U Châu hiện tại không có chiến tranh biên cương, sao lại có nhiều nạn dân như vậy.” Có người nghi ngờ.
Một nam tử thân cao nhưng gầy ốm nhảy lên mạn thuyền, nắm vải buồm phóng lên trên đỉnh, đứng từ trên cao nhìn xuống rừng liễu bên kia, thu mọi thứ vào trong tầm mắt, sắc mặt hắn khẽ biến đổi, sau đó điểm gót chân lộn nhào xuống đất, y phục trên người đáp đất không tiếng động, gót giày cũng không tiếng động.
“Thiếu đông gia, là xác sống, e là U Châu đang có xác sống làm loạn, trên bờ đang có Hàng Sư chiến đấu.”
Xác sống! Rốt cuộc thì thế giới thần quỷ này cũng không phải là truyền thuyết, thế nhân đều biết, những người ở đây từng theo con thuyền này phiêu bạt khắp bắc vào nam, rất nhiều quỷ quái đều đã từng thấy qua, xác sống cũng không phải là thứ gì hiếm thấy, nhưng vấn đề là ở đây có quá nhiều xác sống!
“Nhiều xác sống như vậy, e là nơi này đã có cương thi thành hình, cương thi đao thương bất nhập, rất khó đối phó, xin thiếu đông gia hạ lệnh căng buồm tăng tốc, mau chóng rời khỏi nơi này.”
Một người khác dường như là Hàng Sư, sau khi nhìn thấy tình hình trên bờ, chân mày nhíu chặt, nhưng nét mặt lại không hề sợ hãi.
“Cương thi? Vậy những người trên bờ ắt hẳn là Hàng Sư U Châu – Bắc Đường.” Thiếu đông gia hai tay nắm trong tay áo, ánh mắt xa xăm.
“Cương thi, trăm năm khó gặp một lần, đến xem thử xem.”
Hắn nói xem, những người phía sau không ai dám nói không xem, một mảng không gian yên tĩnh, cánh buồm phần phật trong màn mưa gió, nước sông ào ào, ngay cả những người trên bờ cũng bị mưa gió làm cho ướt sũng.
Cố Duệ cố nén cái lạnh, nhìn thấy Kim Lan Hỏa trong Kim Lan Trận bị lôi vũ dập đi ít nhiều, nhất thời cảm thấy không ổn.
Tất cả mọi người cũng đều biết là không ổn, lôi vũ này quả nhiên rất đáng sợ.
“Vẫn còn thiếu một chút! Chỉ mới thiêu đốt được hai phần ba thân xác của con cương thi này, chúng ta cố liên thủ sẽ đối phó được.”
Tiết Lương Bình lại ra sức dốc thêm Hàng Lực, mọi người cũng hô ứng, nhưng Kim Lan Trận hiển nhiên không còn lợi hại như lúc trước, từ từ yếu thế đi, lôi vũ trên trời trút xuống ầm ầm, Tư Mã cương thi ngẩng đầu nhìn trời, con ngươi trắng xanh kia bất ngờ chuyển động.
“Không xong, hắn sắp hóa Lôi Cương rồi! Không thể để hắn thoát khỏi hấp thu lôi điện!”
Tên đầu trọc bên này ngăn cản Lỗ đại sư, khiến hắn không thể khống chế Tư Mã cương thi, nhưng cương thi dù không có người khống chế thì vẫn có bản năng, đã là Lôi Cương, thì nhất định phải nuốt lấy lôi điện!
***
(1) Vọng mai chỉ khát: nhìn quả mơ cho đỡ khát. Trích từ điển tích của Trung Quốc: Ngụy Vũ Đế dẫn binh hành quân, tìm không được nguồn nước, quân sĩ đều khát, Nguỵ Vũ Đế liền truyền lệnh rằng: “Phía trước có một rừng mai lớn, quả rất nhiều, vừa ngọt vừa chua, có thể giải khát được.” Quân sĩ nghe qua, miệng người nào cũng ứa nước bọt. Nhân cơ hội đó, cuối cùng tìm được nguồn nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.