Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 135: Vén Rèm




“Làm gì có chuyện gì, cô nói ban đêm chúng ta cần làm chính sự, tôi đây không phải là đang đi tìm cô sao, còn những người khác thì đều được trông chừng ở ngôi nhà cũ của Khổng gia rồi. Cha của Hàn Cao nói người trong thôn đa số đều xuất thân từ kẻ trộm mộ, nếu không quản thúc thì e rằng họ sẽ thừa cơ lủi mất, hơn nữa ông ta có lẽ đang thẩm vấn bọn họ, cái tên bần cùng kia cũng ở đó.”
Làm quan dễ xử lý việc, lúc trước đám người Cố Duệ dù có biết đám người kia là trộm mộ thì cũng chẳng thể cưỡng ép bắt họ, nhưng Hàn Phong thì khác, người ta là Đề Hình Ti, nói bắt là bắt, chẳng cần phải xoắn.
Thì ra là như vậy, Cố Duệ và Nhạc Nhu thở ra một hơi, không có chuyện gì là tốt rồi.
“Tôi đi xem thử xem mấy thi thể kia sao rồi, Cố cô nương, hai người các người cũng đến chỗ ngôi nhà cũ bên kia đi.” Nhạc Nhu nói xong liền đi, Cố Duệ cũng chỉ mong có thể trốn trong ngôi nhà cũ, tốt xấu gì thì nhiều người cũng an toàn hơn, nhưng cô cũng không thuận thế trả lời, bên này Lý Đại Hùng vội nói: “Sao có thể để cô mình đi chứ, Khỉ này, chúng ta cùng đi đi, sau đó ba người chúng ta cùng về ngôi nhà cũ của Khổng gia.”
Mẹ kiếp, anh muốn thương hoa tiếc ngọc sao, anh có biết mấy cái thi thể đó đại diện cho cái gì không?
Cố Duệ còn chưa nói gì thì Lý Đại Hùng đã nhấc mông bước theo Nhạc Nhu.
Cố Duệ ôm trán, thầm trách bản thân mình lớn lên quá xinh đẹp, bồi dưỡng ra tính cách thương hoa tiếc ngọc của Lý Đại Hùng.
......
Cố Duệ theo sau hai người kia đi đến gian phòng đặt thi thể, nhưng chưa đi được mấy bước thì… ầm!
Trên trời đột nhiên truyền đến tiếng sấm, ba người Cố Duệ giật nảy mình, đồng loạt nhìn lên trời, chỉ thấy trên trời sấm vang chớp giật, giống như có mây đen cuồn cuộn.
“Tại sao lại có sấm đánh.” Lý Đại Hùng ghét nhất là trời mưa, nước mưa tí tách, mặt đất lầy lội, khiến người ta mất hứng, nếu như trời bão, thì lại càng đáng ghét hơn.
“Không phải cái kiểu tà môn giống như hôm qua chứ!” Hắn vô tình nói ra một câu, khiến đầu chân mày Cố Duệ ép xuống.
“Đích thực tà môn, hôm qua trời mưa lúc nào?”
“Giờ Dậu.” Nhạc Nhu trả lời, còn bổ sung: “Bây giờ vừa khéo cũng là giờ Dậu.”
Là trùng hợp? Lý Đại Hùng mở miệng: “Thật trùng hợp!”
Cố Duệ thu hồi ánh mắt: “Xem ra lại là một cơn bão, quân lính canh giữ sẽ giảm, tranh thủ đi xem thử nào.”
Lời vừa nói xong, những hạt mưa to nặng từ trên trời tuôn xuống, rơi trên da thịt có chút lạnh lẽo.
Nhạc Nhu nhíu mày, mang hai người Cố Duệ đến bên cạnh cửa của một ngôi nhà lấy hai cái dù, sự việc cấp bách, trong nhà không có người, mượn tạm hai cái dù cũng chẳng sao.
Ba người không dừng bước, chẳng bao lâu đã nhìn thấy gian nhà chứa thi thể.
Quả nhiên, vì trời mưa cộng thêm nước mưa lạnh lẽo, lính gác đã tản đi ít nhiều, chỉ có vài ba người lẻ tẻ đứng dưới mái hiên, cũng có thể họ nghĩ sẽ chẳng có ai muốn làm gì với mấy cái xác ngày, nên cũng không canh giữ cẩn mật.
Mấy người hộ vệ nhìn thấy hai mỹ nhân cầm dù khoan thai bước đến trong lòng có chút vui mừng, thầm nói cái nghề nha sai cực khổ này cũng có chút an ủi.
“Có bất thường gì không?” Nhạc Nhu dịu dàng hỏi, một người hộ vệ trong số đó ưỡn ngực trả lời: “Bẩm Nhạc cô nương, không có gì bất thường.”
“Từ sau khi tôi đi có ai đến không?”
“Mấy người Trịnh sư phụ có đến.”
Bọn người Trịnh Khải? Cũng không có gì kỳ quái, dù gì cũng là đệ tử Bắc Đường, nếu như họ không đến xem mới là lạ, lẽ nào muốn trong báo cáo của Hàn Phong đều viết là do Nhạc Nhu một mình giúp đỡ, những người khác đều là kẻ ăn phân?
Thủ vệ vừa nói vừa giúp mấy người Cố Duệ đẩy cửa, sau đó liền sững người.
Cố Duệ nhìn thấy biểu cảm của họ, trong lòng rơi bộp một tiếng, mẹ kiếp, đừng nói là có chuyện rồi nha.
Cô lập tức phóng về sau một bước, ừ, phát hiện ra Lý Đại Hùng đã phóng về sau hai bước.
Đại gia nhà ngươi, cái vẻ anh hùng lúc trước đều là diễn sâu à!
Nhạc Nhu cầm đèn lồng bước vào, vẻ mặt trầm trọng, quay đầu nhìn Cố Duệ nói: “Không thấy nữa.”
Cố Duệ vỗ trán thở dài: “Tôi muốn xem chuyện hôm nay như chưa từng xảy ra có được không?”
Đương nhiên không thể, cô chỉ có thể miễn cưỡng bước vào, trong phòng quả nhiên không còn viết tích thi thể.
“Cái này… cái này sao có thể, rõ ràng chúng tôi luôn canh gác, không có người mang bọn họ ra, lẽ nào là địa đạo!”
Mấy người hộ vệ cảm thấy hoang mang, nhưng rất nhanh họ nghĩ ra đây là thôn trộm mộ, nói không chừng có người thông qua địa đạo mang xác chết đi.
“Tôi thấy thà rằng là như vậy, còn tốt hơn là bọn họ tự mình chạy đi.” Cố Duệ nói một cách lạnh lẽo, khiến vẻ mặt mấy người hộ vệ và Lý Đại Hùng biến thành xanh mét.
Là xác chết vùng dậy? Bên ngoài mưa gió mang theo sấm sét, bên trong nội tâm ba người hoảng sợ thê thương.
“Không phải địa đạo.” Ánh mắt Nhạc Nhu dừng lại phía trên cái cửa nhỏ… trên bậc cửa có bùn đất, màu bùn dất còn rất mới, hiển nhiên chưa được bao lâu.
Đúng rồi, ngôi nhà này không phải là nhà xác, mà là nhà dân, đương nhiên không chỉ có một gian, vẫn còn phòng trong.
Cố Duệ: “Đại Hùng, anh bước lên vén màn đi, tôi và Nhạc Nhu sẽ ở sau lưng bảo hộ anh.”
Vốn là đồng môn, tại sao lại huynh muội tương tàn như vậy chứ Khỉ?
Lý Đại Hùng nhìn Nhạc Nhu, Nhạc Nhu tán thưởng nhìn cô ấy.
Thế quái nào vậy, Nhạc đại mỹ nhân đã bị con Khỉ làm hư rồi.
Ngặt nỗi ở đây chỉ có một mình hắn là nam nhân, Lý Đại Hùng cũng chỉ có thể nhận lấy cái đèn lồng từ tay Nhạc Nhu, bước đến phía trước, cầm lấy một khúc cây, nhẹ nhàng chọt vào tấm màn, kéo nó ra.
Nhưng động tác của anh đột nhiên ngừng lại ở đó, bởi vì anh nhìn thấy… tấm màn không tiếp đất… bởi vì anh cúi đầu liền nhìn thấy phía sau tấm màn có đôi giày… đều là đất!
Mẹ kiếp! Đứng lên rồi, Khỉ! Khỉ!
Mặt Lý Đại Hùng xám ngoét, muốn lui về sau, nhưng phần hông bị Cố Duệ dùng hai ngón tay bóp chặt, nhéo một cái một trăm tám mươi độ.
Lên, vẫn phải lên sao?
Tổ tông nhà Khỉ!
Lý Đại Hùng bị Cố Duệ ép bước lên, lòng đầy căm hận, khúc cây cũng quét qua đầy hận thù, tấm màn được kéo ra, đột nhiên một trận gió lạnh ập đến.
Đèn bị dập tắt.
Trong một phút nhất thời, ánh mắt ba người Cố Duệ rơi vào đêm tối, nhưng Cố Duệ và Nhạc Nhu đều cảm thấy được trong phòng truyền đến…
“Tránh ra!”
Cố Duệ và Nhạc Nhu tránh ra một bên, tên hộ vệ lui về sau, nhưng Lý Đại Hùng bị bóng đen vồ ngã xuống đất, kèm theo tiếng lộp cộp là một tiếng kêu gào thảm thiết!
Cố Duệ lòng chùng xuống, xong rồi, Đại Hùng bị cắn chết rồi?
Nhạc Nhu đánh đá lửa, ánh sáng xuất hiện, hai người Nhạc Nhu nhìn thấy Lý Đại Hùng bị một thi nhân (1) vồ ngã trên mặt đất. Con thi nhân đó nhào tới cắn cổ Đại Hùng, nhưng chỉ cắn gãy khúc cây, không phải chính là cái cây lúc nãy dùng để vén rèm đó sao, rất to nha, vậy mà bị cắn gãy luôn, trong cái miệng kia còn chảy ra chất dịch màu xanh, rất giống với Trần Dịch Sinh, chỉ là phần da vẫn chưa biến dị.
“Khỉ cứu tôi!” Lý Đại Hùng nhìn khúc cây bị cắn gãy, lại nhìn thấy thi nhân vẫn còn đang nhằm cổ anh cắn tới, cả mặt đều tái xanh, một quyền đấm vào mặt thi nhân…
Lý Đại Hùng dùng sức rất mạnh, một quyền này có thể đấm vỡ cả khối gạch, cộp một tiếng, hộp sọ thi nhân đẩy về sau, dường như gãy rồi.
Thành công?
Lại cộp một tiếng, hộp sọ thi nhân tự động trở về vị trí, một quyền nhắm vào đầu Lý Đại Hùng.
Chó má! Lý Đại Hùng dùng hai tay đỡ, nhưng Cố Duệ đã xông lên trước, một cước đá vào bụng thi nhân, tàn bạo đá nó bay vào tường, Nhạc Nhu ở phía trước, ngón tay nhấn vào huyệt trên xương hai bên tay của thi nhân, cộp cộp, xương gãy, dải băng quấn quanh người một vòng, rốp rốp!
Thi nhân bị trói trên mặt đất, cô lại lấy ra một tấm bùa màu vàng dán lên.
Bất động rồi.
Lý Đại Hùng cả người nhếch nhác, từ trên mặt đất bò dậy, đám hộ vệ sớm đã bị dọa xanh mặt nhưng vẫn ra sức tán thưởng sự lợi hại của Cố Duệ và Nhạc Nhu
Lý Đại Hùng không vui, tôi cũng rất lợi hại mà!
“Không giống Trần Dịch Sinh đúng không?” Nhạc Nhu tuy ở Ẩn Nguyệt thôn, nhưng thông qua tình báo cũng biết chuyện ở Trần gia, cũng biết chuyện Trần Dịch Sinh bị biến dị, chỉ là không được tận mắt chứng kiến, nên tự nhiên sẽ hỏi ý Cố Duệ.
“Ừ, không giống, Trần Dịch Sinh là người sống biến dị, còn người này là người chết rồi mới biến dị, rất giống với kiểu xác chết sống dậy hoặc là cương thi.” Cố Duệ tiến lên đánh giá thi nhân này, cảm thấy thi nhân này không lợi hại bằng Trần Dịch Sinh.
Lẽ nào người sống biến dị sẽ lợi hại hơn? Như vậy có vẻ kẻ dưỡng thi phía sau không thu được nhiều lợi ích lắm.
“Chỉ có thể xem như xác chết sống dậy, nếu như là cương thi thì sẽ không qua được bậc cửa.” Nhạc Nhu chỉ về cái bậc cửa, phàm là cương thi thì đa số bọ chúng động tác thân thể đều cứng nhắc, cả người đơ ra, sức mạnh cũng ghê gớm hơn, đao thương bất nhập, ngoài ra còn có mùi thi độc.
Nếu là cương thi thì nó sẽ lợi hại vô cùng, chỉ mỗi cái thi độc thôi cũng đủ khiến cho Lý Đại Hùng đứng gần nó bị trúng độc, thông thường Hàng Sư tam tinh trở xuống căn bản không chế ngự được nó, đừng nói một Nhạc Nhu, dù là ba Nhạc Nhu, mười Cố Duệ thì cũng đấu không lại.
“Nếu là xác chết sống dậy thì còn dễ nói, đừng nói một tên, dù là mấy tên... Không đúng, những tên còn lại đâu!”
Lời Cố Duệ lập tức ngưng bặt.
Đúng vậy, tổng cộng hơn hai mươi cái thi thể, trong căn phòng này chỉ có một thi nhân, vậy mấy cái tên còn lại đâu?
......
Căn nhà cũ của Khổng gia ở hướng chính đông của thôn, Khổng gia là một họ lớn trong thôn, người người đều muốn mang họ Khổng, Khổng nhị thúc hiện tại là thủ lĩnh của tổ chức trộm mộ, nên biết, huyết mạch Khổng gia rất có tiền đồ, đời đời đều làm thủ lĩnh, không ai chịu thua kém, vậy nên ngôi nhà cũ của Khổng gia rất có khí thế.
“Khổng gia này lúc trước khẳng định từng đào không ít mộ lớn, kiếm được không ít tiền, nếu không thì làm sao có thể xây được tòa nhà như thế này.” Đám người Hứa Điển xuất thân gia đình giàu có, đương nhiên không xem trọng cái tòa nhà cũ này, nhưng họ cũng biết, một gia đình nông dân bình thường tuyệt đối không thể nào có được tòa nhà như vậy, không cần nghĩ cũng biết khi ấy căn cơ Khổng gia mạnh cỡ nào.
“Nhưng nơi này cũng chẳng có ai ở lâu… Khổng Động Sinh, tại sao Khổng gia các người không sống ở đây?” Hàn Cao nhìn về phía Khổng Động Sinh ở trong góc.
Khổng Động Sinh là người được Cố Duệ “bảo hộ”, cho nên khá đặc biệt so với đám người bị quản thúc, Hàn Cao cũng không nhằm vào hắn, chỉ là hiếu kỳ hỏi vậy thôi.
“Tôi không biết, từ lúc tôi bắt đầu nhớ chuyện thì họ Khổng đã không còn sống ở đây, hình như gia gia có nói tòa nhà này xúi quẩy, sẽ mang lai tai họa cho gia tộc, nên sau đó bảo mọi người dọn đi.” Khổng Động Sinh thành thật trả lời, Hàn Phong đang tra hỏi ở gần đó cũng nghe thấy, liếc nhìn hắn một cái rồi bước tới.
Khổng Động Sinh rất sợ người nhà quan, nhìn thấy Hàn Phong liền cảm thấy căng thẳng.
Nhưng Hàn Phong vẻ mặt ôn hòa: “Vậy ngươi chắc biết rõ chuyện những học trò Quân Thục học viện sau khi đến thôn của các người?”
Khổng Động Sinh mấp máy môi: “Tôi không rõ lắm, lúc đó tôi không có ở trong thôn, sau khi trở về thì bọn họ đã mất tích, nghe thôn dân nói vườn trái cây kia vốn dĩ tương truyền chuyện tà ma quấy nhiễu, tôi cứ nghĩ bọn họ bị quỷ quái làm hại, không liên quan đến chuyện thôn chúng tôi.”
Hàn Phong mỉm cười, “Nhưng các người cũng không thể phủ nhận chuyện tà ma quấy nhiễu là do các người phát tán, chuyện tà ma quấy nhiễu lúc trước và tà ma quấy nhiễu lúc sau có phải là cha truyền con nối hay không, ngươi có thể chứng minh sao?
Áp lực đến rồi!
***
(1) Thi nhân: Thi là xác, nhân là người, thi nhân ý chỉ xác sống di động, giống zombie, cương thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.