Lý Đại Hùng vô cùng hưng phấn, sau khi lấy được năm trăm lượng về, địch ý của Đại Hùng với Khổng Động Sinh cũng tiêu tán. Tuy rằng trong lòng Động Sinh đang vô cùng đau đớn vì miếng ngon đến trước miệng rồi mà còn phải nhổ ra, nhưng địch ý tiêu tán cũng có thể xem như là niềm an ủi duy nhất của hắn.
Nhìn thấy ánh mắt lười nhác và nghi hoặc của Cố Duệ cùng Lý Đại Hùng đang nhìn mình, Khổng Động Sinh ho một tiếng, quyết định nói một cách tóm gọn: “Trong lăng mộ đó có Hàng Khí.”
Đủ đơn giản và rõ ràng rồi chứ? Nếu như không có Hàng Khí, vật phẩm bồi táng bên trong cũng đủ đáng giá, còn nếu như có Hàng Khí, thì đó chính là Hàng Khí thời Tam Quốc ấy nha!
Lý Đại Hùng nhớ lão đầu tử và lão đầu trọc đều từng nói là Hàng Khí có hai loại nguồn gốc, một loại là do bậc thầy chế tạo Hàng Khí đương đại chế tạo ra, loại còn lại chính là những Hàng Khí đã từng được Hàng Sư sử dụng.
Những Hàng Sư trước kia, dù họ còn sống hay đã chết, thì Hàng Khí vẫn luôn tồn tại. Hoặc là truyền cho hậu nhân, hoặc là bị đem đi bồi táng.
“Của ai?” Cố Duệ không kích động như Lý Đại Hùng, cô trầm tĩnh như một hồ nước chết, không chút gợn sóng.
Khổng Động Sinh ngưng thần vài phút rồi nói: “Một vị Ly Sư Tam Quốc.”
Ly Sư? Hàng Đạo tổng có chín quẻ, càn khôn bát quái chiếm tám cái trong số đó. Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoài, tổng cộng tám cái, trừ quẻ thứ chín không ai biết ra, thì quẻ thứ ba chính là Ly!
“Ai da, vị Ly Sư đó không phải chỉ là cấp ba thôi sao, sư phụ của chúng ta chính là một vị Ly Sư đó nha Khỉ.” Lý Đại Hùng bấm ngón tay tính toán, ngũ quan nhăn lại thành một cục.
Cố Duệ nhếch môi, liếc Khổng Động Sinh: “Anh thấy tên đầu trọc chết tiệt đó lợi hại không?”
Tên đầu trọc chết tiệt? Khổng Động Sinh đương nhiên nhớ rõ cái tên đầu trọc đã giày vò hắn, treo hắn trong phòng chứa củi, lòng thầm oán hận sư đồ nhà này không có ai là người tốt, gương mặt lộ vẻ ngập ngừng: “Nhớ, rất lợi hại…”
Cố Duệ: “Tôi không thích người khác gạt tôi.”
Khổng Động Sinh: “Ừm… có lẽ… đại khái… chắc là… ước chừng… trong số những Ly Sư thì hơi yếu.”
“Cho nên, Ly Sư chẳng qua cũng chỉ là bậc ba, tôi thấy Bạch Ngọc Đường cũng đã đạt trình độ của Ly Sư rồi, anh muốn chúng tôi mạo hiểm đi thăm dò lăng mộ chỉ vì cái Hàng Khí bồi táng của một vị Ly Sư thời Tam Quốc?”
Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Cố Duệ và Lý Đại Hùng khinh thường Khổng Động Sinh, còn người ta thì lại khinh thường hai người Cố Duệ: “Lẽ nào các người cho là thực lực của Hàng Sư chỉ có thể nhìn vào đẳng cấp quái tinh? Có một số quái sư, quái tinh tuy thấp nhưng so với những người quái tinh cao lại lợi hại hơn rất nhiều.”
Bị một tên trộm mộ khinh thường, trong lòng hai người Cố Duệ chẳng dễ chịu chút nào.
Cố Duệ chớp mắt: “Những kẻ dị loại cực hiếm đương nhiên không thể tính vào, anh muốn nói là đại đa số Hàng Sư tam quái đánh thắng được Hàng Sư tứ quái sao?”
Đương nhiên không thể! Khổng Động Sinh kéo căng gương mặt: “Nhưng tôi nói Hàng Sư Tam Quốc này chính là dị loại, đừng nói là tứ quái, dù là ngũ quái, lục quái, ông ta cũng có thể đánh thắng!”
Nghe có vẻ giống thật lắm! Cố Duệ và Lý Đại Hùng rất đồng lòng không mở miệng, Cố Duệ dùng ánh mắt như nói với Khổng Động Sinh: Anh là một tên trộm mộ, dựa vào cái gì mà biết được nhiều vậy, anh nói xem, chúng tôi dựa vào cái gì mà tin anh?
Khổng Động Sinh không nhịn được liền nói: “Các người cũng biết tôi chính là cháu trai duy nhất của nhị thúc. Có một lần tôi nhìn thấy một bộ sách tên là “Sơn Hà Bản Kỳ” trên bàn sách trong phòng của ông ấy. Tôi để ý thấy trong đó có một quyển nhị thúc đã xem đi xem lại rất nhiều lần, chính là liên quan đến vị Hàng Sư Tam Quốc tên là Lộc Hợi. Ông ta chính là dị loại trong số những Hàng Sư đương thời, tác phong khác người, chẳng thèm quan tâm đến cấp Hàng Sư, sau khi lấy được tam quái, thì không đi lấy quái tinh cao hơn nữa, thế nhưng trong ghi chép có nói người này từng so tài và chiến thắng một Chấn Sư lục quái! Hơn nữa, quan trọng nhất là…”
Khổng Động Sinh ngừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào Cố Duệ, hạ gọng nói: “Ông ấy chính là một trong số những Hàng Đạo Đoán Sư (1) hiếm hoi của thời Tam Quốc.”
Wow, Đoán Sư! Là cái thể loại có thể tự chế tạo vũ khí cho chính mình, như vậy có thể nói, trên tay ông ta ắt hẳn có rất nhiều Hàng Khí!
Cố Duệ nhìn Khổng Động Sinh, người này có vẻ rất hiểu rõ về Hàng Sư, chỉ là vì một quyển sách sao? Trong lòng cô có chút nghi ngờ nhưng cũng không truy hỏi, cô đoán tên này tuyệt đối sẽ không nói ra sự thật.
“Theo như tôi biết, lăng mộ này rất có khả năng chính là vương lăng (2) của một vị bá chủ nào đó thời Tam Quốc, từ thời xa xưa, đế vương và Hàng Đạo vốn đã không hòa hợp. Đế vương lấy nhân hoàng đế vương đạo làm trọng, khoác lác rằng thần ma không thể xâm phạm, mãi đến Đại Đường chúng ta mới bắt đầu xem trọng Hàng Đạo, thử hỏi xem, ở thời đó làm sao có thể chôn một Ly Sư Lộc Hợi vào trong lăng mộ?” Cố Duệ hỏi như vậy lại khiến Khổng Động Sinh mỉm cười.
“Ông ta không phải được cái vị bá chủ Tam Quốc đó chôn vào trong lăng mộ, mà là ông ta xông vào trong lăng mộ sau đó không trở ra, người đời đều có ghi chép lại chuyện này. Lúc đó có rất nhiều Hàng Sư muốn đi tìm ông ta, âm mưu đoạt lấy túi đồ để làm giàu, nhưng chẳng ai thành công, bởi vì bọn họ ngay cả lăng mộ vị bá chủ kia cũng còn tìm không ra.” Khổng Động Sinh nói xong, còn bổ sung là bản thân nhìn thấy những điều này trong quyển “Sơn Hà Bản Ký”.
Lý Đại Hùng không nghi ngờ gì nhiều, anh ta cảm thấy người này nói thật, nên định cùng Cố Duệ xông vào lăng mộ đó xem thử.
Anh kéo tay áo của Cố Duệ.
Cố Duệ liếc anh: “Nói đi, anh ta không quan trọng.”
Khổng Động Sinh “không quan trọng” trợn mắt: “Tôi biết các người muốn nói gì, tôi cũng biết hai người đến từ Khuê Sơn. Khuê Sơn cũng chẳng phải đại môn phái gì, căn bản không thể cho hai người món Hàng Khí coi cho ra hồn, không, phải nói là căn bản chẳng có nổi Hàng Khí ấy chứ. Cố cô nương, bảo vật trên người cô chính là lấy từ chỗ Đồng Hạng đúng không?”
Cố Duệ mỉm cười: “Sao có thể nhìn ra?”
“Khuê Sơn nghèo nàn, sư phụ các người xem ra cũng không phải loại người rộng lượng, chẳng thể nào tặng cho các người hàng khí loại hỗ trợ như vậy.” Lý do rất đơn giản, đơn giản đến mức hai người Cố Duệ cứng họng!
Bởi vì sự thật chính là như vậy!
“Vậy nên anh muốn hợp tác với chúng tôi? Nhưng mà hình như anh quên nói rồi.” Ngón tay Cố Duệ gõ gõ mặt bàn, ánh mắt sáng quắc khiến Khổng Động Sinh nhất thời nhìn không thấy đáy.
“Anh dựa vào cái gì để chúng tôi hợp tác với anh?” Lời này khiến Lý Đại Hùng phải nhìn sang Cố Duệ, Khỉ này, người ta đã khai báo nhiều như vậy, cô còn định bỏ người ta sao?
Chẳng qua Cố Duệ không phải là một người lương thiện, chỉ dựa vào những thông tin kia mà muốn cô hợp tác với người này sao?
Khổng Động Sinh dường như đã dự liệu trước Cố Duệ sẽ qua cầu rút ván, hắn ngưng lại một chút rồi nói: “Ngoài những thứ trong “Sơn Hà Bản Ký” ra, tôi còn thấy bản đồ lăng mộ được nhị thúc vẽ tay.”
Lý Đại Hùng hai mắt lóe lên, vội vàng nhìn sang Cố Duệ, ánh mắt như phát sáng.
Cái tên đầu đất này, nếu như dẫn hắn đi shopping, chắc chắn hắn sẽ cản trở công cuộc trả giá của cô.
Cái vẻ mặt của hắn đã hiện rõ mấy chữ: Khỉ này, tôi muốn, mua đi mua đi.
Cố Duệ vỗ trán, hỏi Khổng Động Sinh: “Vẽ tay?”
Khổng Động Sinh sững sờ, gật đầu: “Đúng vậy!” Hắn nhìn thấy biểu cảm của Cố Duệ có chút huyền diệu, sau đó cô rất điềm đạm giơ tay ra.
“Hợp tác vui vẻ!”
Hả? Chuyển biến nhanh vậy sao? Khổng Động Sinh thấy Cố Duệ giơ tay, hắn theo bản năng cũng giơ tay ra bắt lấy tay cô.
“Hợp tác vui vẻ!”
Liên minh đã được thành lập rồi, vậy thì không cần phải phí thời gian nữa, Lý Đại Hùng và Cố Duệ đều là những người cầm lên được, buông xuống được, trực tiếp mở miệng: “Có gì ăn không?”
Hơ, thật sư không xem mình là người ngoài mà! Hai tên thổ tặc này!
Cả ba người đều bụng đói cồn cào, Khổng Động Sinh là người bản địa, theo hai người Cố Duệ có cảm giác như Déjà vu bỏ tối theo sáng, hắn dẫn đầu đi tìm một hộ gia đình trong thôn để xin ba bát mì.
“Từ khi có ớt, người trong thôn thường ăn món mì nấu ớt, nước sôi bỏ mì vào rồi vớt ra, sau đó xào ớt với rau và thịt xắt vuông, rưới lên trên mặt, chính là hương vị đó!” Khổng Động Sinh nói về món mì nấu ớt một cách đầy tự hào, Cố Duệ vốn dĩ thích ăn cay nên rất hào hứng với mùi vị của món mì này, cộng thêm cơn đói rã ruột khiến cô ăn vô cùng khí thế, chỉ là cô vẫn thấy hiếu kỳ về nguồn gốc của ớt.
“Ớt truyền đến Đại Đường chúng ta từ lúc nào?”
“Không biết, hình như là mấy năm trước, cũng không lâu lắm, hình như là do một thương nhân họ Tề làm ra, thương nhân đó rất có tiền, hiện giờ là đại phú thương của Đại Đường chúng ta…”
Mấy người ngồi ăn mì trò chuyện, hoàn toàn nhìn không ra vẻ đối địch trước đây.
Cơm nước no say, Cố Duệ và Lý Đại Hùng xem xét những nguyên liệu trong túi, xương rắn, gân rắn, thịt rắn, máu rắn đều có cả, nhưng huyết nhục Cố Duệ không để cho tên Lý Đại Hùng phàm ăn kia ăn.
“Tại sao vậy Khỉ, đây đâu phải là yêu, sư phụ nói, hung thú trên thế gian, phàm không phải là yêu thì thịt đều có thể ăn được, con đại xà này đương nhiên cũng như vậy.” Sự phàm ăn của Lý Đại Hùng khiến cho Khổng Động Sinh và nông phụ nấu mì kia bị đứng hình, gì chứ, hắn còn muốn ăn cả thịt con rắn này?
Cố Duệ liếc Lý Đại Hùng một cái: “Anh có bị đần không vậy, vườn trái cây này có quỷ, anh quên Trần Dịch Sinh của Trần gia chết như thế nào rồi hả? Còn có con cóc ở dưới giếng nữa!"
Lý Đại Hùng lập tức căng thẳng: “Hạt trái cây? Ý của cô là con rắn ăn trái cây nên biến dị? Đúng rồi, thôn của các người cũng có giếng hả? Rất nhiều giếng?”
Đúng là bệnh thần kinh, làm gì có thôn nào không có giếng! Nhưng nông phụ kia bị Lý Đại Hùng hỏi đến mức có chút gấp gáp: “Đúng vậy, thôn chúng tôi quả thật có tám cái giếng, sư phụ, có vấn đề gì sao?”
Tự gia quả thật chính là thôn trộm mộ, nhưng bọn họ rất sợ quỷ quái, nhắc đến xà yêu tự nhiên nghĩ ngay đến chuyện tà ma làm loạn hai năm trước.
Cố Duệ chau mày, tám cái? Số lượng quá nhiều, không bình thường!
Không hỏi thêm nữa, Cố Duệ và Lý Đại Hùng thống kê đồ vật trong túi xong thì rời đi.
Trên đường đi, Lý Đại Hùng nói nhỏ: “Khỉ này, mấy thứ này chúng ta xử lý thế nào, không ta không biết rèn Hàng Khí, tìm người hả?”
Không thôi đem về núi đưa cho lão đầu tử xem, tuy tên đầu trọc không có tay nghề, nhưng lão đầu tử có thể biết chút đỉnh.
“Không an toàn, chúng ta là người Khuê Sơn, bọn người Trịnh Khải ở đây không dám làm loạn, nhưng không có gì đảm bảo trên đường sẽ không bị cướp, chỉ cần xóa hết dấu vết, thì không gì là không dám làm.” Cố Duệ suy nghĩ chu toàn, không dám mạo hiểm.
“Vậy phải làm sao!” Lý Đại Hùng cảm thấy bọn người Trịnh Khải có âm mưu, trong lòng vốn đã đối địch với bọn họ, không cần kể đến chuyện giết người đoạt bảo.
“Bán cho người!” Ánh mắt Cố Duệ lóe sáng.
.......
Nhạc Nhu đã tắm giặt xong, đang lau tóc thì nhìn thấy Cố Duệ mặt mày tươi rói, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, nhìn là biết ngay đã ăn no rồi.
“Nói chuyện xong rồi?” Cô bỏ khăn xuống nhìn Cố Duệ.
“Ừ, nói xong rồi.” Cố Duệ uống một ngụm trà để làm dịu đi vị cay trong miệng, đáng tiếc Đại Đường không có kem đánh răng ông da đen (3), trước giờ chỉ có thể dùng muối làm sạch răng.
“Vậy chúng ta có cần nói chuyện không?” Ánh mắt Nhạc Nhu mang theo ý cười.
Cố Duệ không trả lời, chỉ đặt cái túi lên trên bàn, Nhạc Nhu lấy làm ngạc nhiên, đây không phải cái túi cô đưa cho Cố Duệ sao, tại sao lại đưa trả về, là từ chối?
“Nhạc cô nương, cô muốn không?” Cố Duệ ánh mắt xa xăm như đang câu dẫn.
“Tặng cho tôi?” Nhạc Nhu muốn đùa Cố Duệ, quả nhiên nhìn thấy Cố Duệ trợn mắt: “Đừng nghĩ cô xinh đẹp là có thể sống buông thả vậy nha! Mua hay không mua, nếu chịu thì tôi sẽ lấy giá thị trường, giảm cho cô 1.1%!”
Thật là rộng rãi mà, Nhạc Nhu quan sát Cố Duệ, những thứ trong túi cô rất rõ, đường nhiên biết giá cả thế nào.
“Hai ngàn năm trăm lượng, không cần giảm giá, bây giờ trả ngân phiếu luôn?”
Oa, người có tiền đều không dùng ngân lượng, tất cả đều là ngân phiếu. Cố Duệ biết thời kỳ Đại Đường đã có cửa hàng, còn có hiệu đổi tiền, giống như kiểu thẻ ngân hàng, căn bản không cần mang theo nhiều tiền bạc trong người.
“Cái gì cũng không cần, hơn nữa tôi còn có năm trăm lượng đưa cho cô.” Cố Duệ đặt năm trăm lượng lên bàn.
Nhạc Nhu đương nhiên hiểu rõ Cố Duệ sẽ không cho không cô nhiều tiền như vậy, muốn cất sao? Xem cô như cửa hàng?
“Đây là điều kiện hợp tác? Giúp cô giữ mớ tiền này, giúp các người không cần phải lo lắng? Cô không sợ tôi sẽ nảy lòng tham sao?” Nhạc Nhu chỉ vào những thứ trên ban, thần sắc ôn hòa.
Cô vốn dĩ muốn xem thử xem người này sẽ phản ứng thế nào, không ngờ Cô Duệ lại nháy mắt với cô: “Chúng ta tốt xấu gì cũng đã ngủ với nhau rồi, tất nhiên phải có lòng tin chứ!”
Nhạc Nhu: “...” Luôn cảm thấy cô nương này tác phong có chút kỳ quái.
----
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Nhạc Nhu dưới sự nhắc nhở của Cố Duệ đi kiểm tra giếng nước, Cố Duệ cũng đi cùng, một người kiểm tra xem giếng nước có tà khí hay không, một người ghi lại vị trí của giếng.
Còn đám người Trịnh Khải thì đến chỗ xác con đại xà, định bụng xử lý hết phần thịt rắn còn dư lại, từ điểm này có thể thấy được lòng tham của bọn họ, Nhạc Nhu cũng lười nói.
Bên chỗ cổng thôn có một cái giếng cuối cùng, Lý Đại Hùng cùng Khổng Động Sinh đi chuẩn bị đồ để xuống lăng mộ nên không đi theo, chỉ có Cố Duệ ở bên cạnh nhìn Nhạc Nhu lấy nước điều tra. Phương pháp không giống với lão đầu trọc, đơn giản hơn, rõ ràng là thuật pháp chuyên môn, cô đang đứng bên cạnh lén học chú thuật, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa.
Cố Duệ quay đầu nhìn thấy cát bụi mịt mù, mấy chục con ngựa đang chạy như bay tiến đến, phía sau còn có mấy chiếc xe ngựa.
Hơ, đây là quan phủ đến? Cố Duệ nhìn thật kỹ, lại cảm giác không giống người của quan phủ, hình như là…
“Là U Châu Quân Thục học viện, bọ họ sao lại đến đây?” Nhạc Nhu sắc mặt không đổi, mấy người của học viện đều là người bình thường, đến đây lại không có năng lực tự bảo vệ mình, lẽ nào là vì điều tra chuyện sinh tử của mấy học sinh trước kia?
.........
Lo lắng của Nhạc Nhu và Cố Duệ quả nhiên không sai, người của Quân Thục học viện quả nhiên đến để tra án, bởi vì phía sau có một số người, nên để phòng vệ còn kèm quân hộ tống đến.
Chỉ là đám người này vừa mới đến, thì người của Đề Hình Ty đã đến rồi.
Cố Duệ nhìn thấy Hứa Điển.
“Cố cô nương, sao cô lại ở đây!” Hứa Điển vừa xuống ngựa liền nhìn thấy Cố Duệ, tâm tình khống chế không được liền lên tiếng gọi, những người của học viện đều ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Cố Duệ…
Bọn họ mới đầu đương nhiên chú ý đến Nhạc Nhu, suy cho cùng thì cái bị thịt có khí chất không thể xem thường, nhưng sau khi Hứa Điển gọi thì bọn họ mới nhìn thấy một cô nương khác, còn chưa đoán được lai lịch của đối phương thì đã thấy cô ta liếc Hứa Điển một cái: “Anh là học viện…”
Hứa Điển gật đầu: “Đúng vậy, tôi lần này đến…”
Cố Duệ: “Anh vậy mà cũng có thể đậu được!”
Hứa Điển sững sờ, nhất thời nóng giận, mặt đỏ cả lên: “Tôi nhìn có vẻ thiếu văn hóa vậy sao? Tốt xấu gì nhà tôi cũng là U Châu…”
Lời còn chưa nói xong, Cố Duệ đã gật đầu: “Ừ, tôi còn tưởng anh chỉ biết đùa giỡn phụ nữ.”
Còn cần phải giải thích gì nữa không? Trực tiếp như vậy, Hứa Điển giận đến thở không thông, tâm tình xám xịt, những người khác trong học viện thấy vậy vô cùng kinh ngạc.
Đây có phải là ác giả ác báo?
***
(1) Đoán sư: thợ rèn
(2) Vương lăng: lăng mộ vương giả, vua chúa
(3) Kem đánh răng Darlie