Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 119: Cự Xà




Mọi người đều cả kinh. Cố Duệ quay đầu hướng lên xem. Một người đàn ông bay lơ lửng trên bức hoành phi trước cổng thôn. Áo bào màu trắng tung bay trong gió. Hắn tựa như chỉ nhìn cánh rừng bên cạnh mà không phải nhìn bọn họ. Nhưng lời nói vừa phát ra lại chứa đựng sự cảnh cáo.
Nhìn thấy Trịnh Khải không dám nói lại câu nào, Cố Duệ rất kinh ngạc. Người đàn ông này có địa vị gì? Sao có được uy nghiêm như thế?
“Bạch Ngọc Đường, vừa rồi ngươi có nhìn thấy bản thể của nó không?” Nhạc Nhu dò hỏi. Lúc này, Cố Duệ mới biết người đàn ông kia tên Bạch Ngọc Đường. Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường? Đừng nói tên này cũng xuyên không nhé?
Thị lực của Cố Duệ rất tốt nhưng cô không thích ngước đầu nhìn người khác. Cho dù tên đàn ông này điển trai cũng không khiến cô phá lệ. Vì thế, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình lại. Cô nghe thấy tiếng người đàn ông kia lạnh nhạt nói: “Xà yêu.”
Xà? Cố Duệ và Lý Đại Hùng liếc nhìn nhau. Lý Đại Hùng nói: “Hình như vừa nãy tôi đúng là ngửi thấy mùi rắn. Hơn nữa, động tác của nó cũng giống rắn. Bò, xiết, cắn, nuốt rất nhanh.”
Lý Đại Hùng lớn lên ở trong núi nên bắt rắn, bẫy chim, bắt cá khá giỏi, lại biết rất nhiều về loài rắn. Chỉ là lúc nãy bị hoảng sợ nên quên. Bây giờ cẩn thận nhớ lại mới cảm thấy đó là xà yêu.
Yêu? Đến thế giới này hai năm, cuối cùng cô cũng gặp được yêu quái! Cố Duệ vừa nghĩ như vậy liền tự tát mình một cái. Ngươi kích động cái gì hả, Cố Duệ! Bản thân ngươi suýt chút nữa đã bị thứ kia nuốt chửng đấy!
Con rắn kia có lẽ vì sự xuất hiện của hai người Cố Duệ nên bị hoảng sợ. Vì thế mới tấn công và ăn hai con ngựa kia trước. Không biết tại sao nó lại rút lui. Chẳng lẽ bị bọn họ dọa sợ?
Lúc Cố Duệ chìm vào trầm tư, Lý Đại Hùng giật giật góc áo cô. Sao? Cố Duệ ngẩng đầu lên liền thấy hai người các cô đã bị bao vây lại.
Nhạc Nhu ở phía trước, Bạch Ngọc Đường ở phía trên, xung quanh là đám người Trịnh Khải. Tình thế như thế này, hai kẻ gà mờ như bọn họ không thể nào giải quyết được. Cố Duệ và Lý Đại Hùng nhìn nhau rồi quyết định “án binh bất động”. Dù sao bọn họ không có “binh”, cũng không có một món vũ khí nào!
“Các vị muốn gì đây? Không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau được à?” Cố Duệ nói chuyện rất nghiêm chỉnh và rất bình tĩnh.
Trịnh Khải định mở miệng nhưng nhớ tới Bạch Ngọc Đường ở ngay trên đầu mình, hắn lập tức nhịn xuống. Những người còn lại có vẻ như cũng sợ Bạch Ngọc Đường nên ném quyền phát ngôn lại cho Nhạc Nhu.
“Không biết thân phận của hai vị là gì. Mời hai vị nói rõ, tránh gây hiểu lầm không đáng có.” Nhạc Nhu bĩnh tĩnh và lý trí hơn bọn Trịnh Khải rất nhiều. Không câu nệ chuyện Cố Duệ mạo phạm mình lúc trước, cô ta vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề chính. Thân phận của hai người Cố Duệ thường quyết định tính chất hành động đến thôn này tối nay của bọn họ.
Đây là một vấn đề mang tính kỹ thuật. Mà vấn đề thuộc phạm vi này đều là Cố Duệ ra mặt. Cho nên Lý Đại Hùng yên tĩnh, ngoan ngoãn đứng một bên không lên tiếng. Ánh mắt Cố Duệ lóe lên. Cô hỏi lại: “Các người có từng nghe đến hai chữ “Khuê Sơn” chưa?”
Khuê Sơn? Một ngọn núi? Không ai trong bọn họ biết cả. Nhạc Nhu theo bản năng trả lời: “Một môn phái?”
Cố Duệ: “Trong giọng nói của cô đầy tính không xác định và xa lạ. Khuê Sơn quả nhiên không có bao nhiêu tiếng tăm.”
Lý Đại Hùng thầm mắng: Còn tôi nghe thấy sự khinh miệt và coi thường từ trong giọng cô. Quả nhiên là kẻ phản đồ tương lai của Khuê Sơn có khác!
Nhạc Nhu không biết Lý Đại Hùng đang mắng thầm. Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ: “Cho nên?” Nếu Khuê Sơn là một môn phái thì hai người này xuất thân từ Khuê Sơn? Thân pháp hai người này tuy không tầm thường nhưng cũng không quá lợi hại. Sư phụ Khuê Sơn sao lại mặc kệ bọn họ đến nơi nguy hiểm này?
“Hai người chúng tôi là đệ tử Khuê Sơn. Các người chắc chắn thấy tò mò rằng với công phu mèo cào này, sao bọn tôi lại đến đây chịu chết? Nếu tôi nói hai người chúng tôi vốn đang quay về Khuê Sơn nhưng trên đường đi bị trộm mất ngân lượng, sau đó vì đuổi theo tên trộm nên đến đây. Nhưng sợ đây là địa bàn của người ta nên nửa đêm mới lẻn vào để tìm tên trộm kia, không ngờ vừa khéo nhìn thấy Nhạc cô nương và Bạch công tử đang tắm, nếu thế thì các người có tin tôi không?” Cố Duệ khống chế câu chữ, tốc độ nói và giọng điệu sao cho thật rõ ràng, dễ hiểu. Ngoại trừ kẻ đần ra, còn lại đều hiểu rõ tiền căn hậu quả khiến hai người Cố Duệ đến đây.
“Lời nói vô căn cứ. Chẳng lẽ trên đường đi các ngươi chưa nghe đến chuyện vườn trái cây này có tà ám tác quái. Chỉ vì đuổi theo tên trộm kia mà đến đây, trừ khi hai người là hai kẻ cực kỳ ngu xuẩn, nếu không thì lời nói của các ngươi chứa quá nhiều sơ hở.” Lời của Trịnh Khải cũng là tiếng lòng của mọi người ở đây. Lời nói của Cố Duệ đúng là không hợp lý. Ngay cả Nhạc Nhu cũng cảm thấy kỳ quặc.
Cố Duệ lại nói: “Chúng tôi bị trộm năm trăm lượng.”
Cho nên? Mọi người không tỏ ý kiến. Bọn họ lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô gái kia tiếp tục vang lên: “Khuê Sơn bọn tôi rất nghèo. Sư phụ và sư tổ của bọn tôi rất keo kiệt. Chúng tôi nhập môn đã lâu nhưng bữa sáng đều là màn thầu còn thừa của ngày hôm trước. Bữa trưa chính là màn thầu còn dư lại của buổi sáng. Bữa tối là màn thầu còn dư lại từ bữa trưa. Muốn nấu chút canh rau, sư phụ cũng bảo bọn tôi phải tiết kiệm, đồ trên núi rất quý. Mỗi ngày chúng tôi phải lên núi gánh nước về nấu để hấp màn thầu. Các người có hiểu cảm giác đó như thế nào không?”
A… Đám người ở đây nghe mà sửng sốt. Ngay cả Nhạc Nhu cũng im lặng, không nói năng gì. Cô ta thầm nghĩ sao hai người Cố Duệ lại bái sư vào một môn phái nghèo như vậy, cuộc sống của đám người hầu quét rác ở môn phái bọn họ còn sướng hơn môn phái này.
Tuy nghĩ thế nhưng cô vẫn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cố Duệ và Lý Đại Hùng. Vẻ mặt cả hai không giống như giả vờ.
Đương nhiên không cần giả vờ. Thực tế, Khuê Sơn đúng là nghèo như thế, keo kiệt như thế. Trước giờ bọn họ không ăn rau củ, bởi vì bọn họ chỉ ăn thịt!
“Cho nên, các người có biết năm trăm lượng này quý như thế với Khuê Sơn chúng tôi không? Đó chính là tương lai tốt đẹp của bọn tôi. Nếu tương lai tốt đẹp của các người bị người khác đánh cắp, các người sẽ làm gì? Đương nhiên là bất chấp tất cả để cướp nó về rồi. Nhưng tôi cũng thật xin lỗi, không cẩn thận nhìn phải cảnh Nhạc cô nương và Bạch công tử đang tắm.” Cố Duệ lại xin lỗi, Nhạc Nhu lại thấy đau đầu: “Cô có thể đừng nhắc đến chuyện này không? Dù sao cô cũng là nữ, tôi cũng thể nào bắt cô chịu trách nhiệm được.”
“Vậy nghĩa là không sao?” Cố Duệ hỏi lại. Cô thầm nghĩ Nhạc Nhu sảng khoái hơn tưởng tượng rất nhiều.
Nhưng một người trong đó lại mở miệng: “Mặc dù cô nói thế nhưng không có ai làm chứng. Hiện tại tình hình trong thôn rất căng thẳng, thân phận hai người rất khả nghi. Hai người vẫn nên theo bọn tôi quay về thôn, chờ Lỗ đại sư trở lại rồi để bọn họ quyết định.”
Ý là giam bọn tôi lại?
Sao Cố Duệ và Lý Đại Hùng đồng ý được. Lý Đại Hùng giận dữ mắng: “Các người mới là thổ phỉ thì có! Thôn này của các người? Các người tới được, còn bọn tôi thì không? Bọn tôi giết người, cướp đồ sao? Không có! Bọn tôi làm các người bị thương sao? Không có! Bọn tôi làm chuyện gì xấu sao? Không có! Không đúng, chỉ là không cẩn thận nhìn trúng lúc hai người đang tắm thôi! Bọn tôi đâu muốn xem cảnh đó, chỉ muốn vào thôn tìm trộm thôi!”
Lời nói bất ngờ của Lý Đại Hùng khiến bọn người kia giật mình. Có lẽ, là người, ai cũng khinh thiện sợ ác. Lúc Cố Duệ mềm mỏng giải thích, người ta cảm thấy bọn họ dễ bị ức hiếp. Lúc Lý Đại Hùng mạnh mẽ phản bác lại khiến bọn người kia không biết nói lại như thế nào.
Lúc Trình Khải khó chịu, tức giận muốn mắng Lý Đại Hùng thì… Cố Duệ đột nhiên cảm thấy gì đó. Cô vội vàng cản ở phía trước Lý Đại Hùng. Trong nháy mắt đó, một bàn tay điểm lên không trung rồi kết ấn hướng về phía Lý Đại Hùng! Nhìn thấy Cố Duệ lại lao ra trước chặn lấy, chủ nhân của đòn tấn công khẽ cau mày lại rồi nghiêng người thu hồi tay.
Cố Duệ và Lý Đại Hùng như muốn bùng nổ. Mẹ kiếp, dám ra tay sao!
Kẻ ra tay chính là Bạch Ngọc Đường. Người này quá mạnh. Bề ngoài Cố Duệ và Lý Đại Hùng tức giận nhưng bên trong lại rất sợ hãi. Nếu một chưởng kia thật sự đánh xuống, hai người bọn họ chết chắc!
Kết ấn khi mình muốn, Hàng Pháp ngưng tụ trong tay? Cố Duệ chưa từng thấy tên đầu trọc có bản lĩnh như vậy. Bạch Ngọc Đường thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi lại lợi hại hơn tên đầu trọc đã bốn mươi rất nhiều.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên ra tay khiến đám người Trịnh Khải ngạc nhiên. Đa số người Hàng Đạo đều có mưu cầu của riêng mình. Cho dù cùng môn phái cũng sẽ xung đột với nhau vì lợi ích riêng, huống chi là khác môn phái. Hai người Cố Duệ lại xuất thân từ một môn phái Khuê Sơn chẳng có tiếng tăm gì, thế thì càng dễ bị ức hiếp! Trịnh Khải ước gì Cố Duệ bị Bạch Ngọc Đường chém chết. Nhưng lúc này, Bạch Ngọc Đường lại nhìn Cố Duệ chằm chằm, không nói gì.
Lý Đại Hùng và Cố Duệ cũng im lặng, nhìn Bạch Ngọc Đường đầy địch ý và đề phòng. Đám người Trịnh Khải ngo ngoe, muốn rục rịch. Song phương giương cung bạt kiếm với nhau.
Gió đêm lành lành thổi qua, lan tỏa mùi tanh tưởi từ bìa rừng đến. Lý Đại Hùng đột nhiên căng thẳng nói: “Nó đến!”
Nháy mắt, Bạch Ngọc Đường cử động, sau đó đến Nhạc Nhu nhúc nhích. Tốc độ hai người này nhanh nhất. Bạch Ngọc Đường rút kiếm ra, mũi kiếm xoay chuyển. Nhạc Nhu rút dải lụa ra. Dải lụa lay động tuyệt đẹp dưới ánh trăng nhưng Hàng Lực lưu chuyển bên trong lại khiến nó có lực sát thương mạnh đến đáng sợ. Dải lụa cuốn bảy, tám cục đá lên rồi hất về phía bóng đen đột nhiên vụt lướt qua cánh rừng sau lưng Cố Duệ và Lý Đại Hùng.
Bóng đen kia như hòa vào màn đêm, khó mà nhìn rõ được. Cặp mắt rắn đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm kia khiến đám người Trịnh Khải sởn tóc gáy. Bọn họ theo bản năng rút Hàng Khí của bản thân ra. Nhưng đã chậm một bước. Bóng đen kia luồn đến bên sườn bọn họ. Mùi tanh nồng của rắn xộc vào khoang mũi.
Bạch Ngọc Đường rút kiếm ra, đầu ngón tay trái kẹp một lá bùa hỏa hồng, miệng niệm chú thuật. Lá bùa phát sáng. Bạch Ngọc Đường dùng kiếm đâm thủng lá bùa. Soạt! Ngọn lửa bao bọc lấy thanh kiếm. Một kiếm bổ vào một đoạn… bảy tấc của bóng đen kia. Đánh rắn đúng là nên đánh bảy tấc nhưng tối như vậy, không nhìn thấy rõ thứ kia, khó mà xác định vị trí đúng của nó. Nhưng một kiếm này rất lợi hại. Cự xà đau đớn vì bị đâm trúng. Nó vặn vẹo cơ thể, đuôi rắn quét về phía bọn Cố Duệ.
Cố Duệ sớm kéo Lý Đại Hùng trốn sang một bên. Khi cảm nhận được đuôi rắn quét đến, cô nhanh trí kéo Lý Đại Hùng nằm sấp xuống. Đuôi rắn vừa vặn quét qua phía trên bọn họ. Lý Đại Hùng cảm nhận được thứ đó lướt qua tóc mình.
Hai người Cố Duệ đâu rảnh để ý đến hình tượng, sau khi đuôi rắn quét qua, cả hai lập tức bò dậy bỏ chạy. Khi Cố Duệ quay đầu lại nhìn, cô nhìn thấy con rắn kia sau khi bị cục đá đập trúng đầu thì hung dữ cắn một người. Cô không biết người bị cắn là ai, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên. Sau đó, cự xà kia lùi về rừng cây ăn quả. Cành lá mạnh mẽ rung lắc. Không lâu sau, mọi thứ lại chìm vào yên lặng. Những người còn sống hoàn hồn lại, cảm giác như một thế kỷ vừa trôi qua.
Thật đáng sợ, chỉ vài giây mà dài như một thế kỷ. Chưa bao giờ cái chết gần với họ như vậy.
Một suy đoán đáng sợ cứ quanh quẩn trong lòng bọn họ: Sau khi ăn hai con ngựa, nó rời đi một lúc rồi quay lại, hay là nó vẫn luôn ở gần đây nhìn bọn họ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.