Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 2: Tỷ muội hung ác




Cố Khinh Chu thuyết phục quản gia tới đón cô bỏ xe lửa, đổi thành đi thuyền đến Nhạc Thành.
Cô không muốn bị nam nhân kia tìm được, đòi lại khẩu Browning.
Nhạc Thành to như vậy, không đi nhà ga không vào thành, không tin hắn có thể dễ dàng tìm được cô; dù cho tìm được, Cố Khinh Chu cũng giấu kỹ khẩu súng hoặc là cầm đến chợ đen bán với giá cao, chết cũng không thừa nhận.
“Xe lửa dăm ba canh lại bị dừng xe kiểm tra, ta sợ lắm, không bằng đi thuyền, từ bến tàu vào thành đi.” Cố Khinh Chu khẽ cắn môi.
Cô có một đôi môi anh đào đỏ hồng, hàm răng tuyết trắng, đôi mắt to lung linh khiến người khác nhìn vào không khỏi mềm lòng.
Vương quản gia tuy rằng là một người thô kệch nhưng cũng biết thương hương tiếc ngọc: “Khinh Chu tiểu thư đừng sợ, chúng ta đến trạm kế tiếp thì xuống xe, đổi sang đi thuyền là được.”
Tới trạm tiếp theo, bọn họ quả nhiên đi thuyền.
Sau vụ ấy, Cố Khinh Chu đối với Vương quản gia cũng ôn hoà hơn đôi chút.
“Ta từ khi bắt đầu biết chuyện thì đã theo mẹ Lý về nông thôn, trong nhà có những ai, ta không biết...." Cố Khinh Chu hỏi thăm tin tức từ Vương quản gia.
Vương quản gia liền đem việc của Cố gia nói cho cô biết một lần.
Cố Khinh Chu gật đầu, không khác mấy so với hiểu biết của cô.
Thuyền chậm hơn xe lửa, bọn họ trễ năm ngày mới đến Nhạc Thành.
Cố Khinh Chu xách theo cặp da màu nâu đứng ở cửa Cố Công Quán, tinh tế đánh giá tòa nhà kiểu Pháp này.
“Đây là sản nghiệp của ông ngoại ta.” Cố Khinh Chu thầm nghĩ.
Ông ngoại Cố Khinh Chu từng là phú thương Nhạc Thành, tổ tiên khai nghề vải vóc.
Mẫu thân của mẹ cô khó sinh, cô chỉ có duy nhất một người cậu nhưng người này lại nghiện thuốc phiện, bị người ta đâm chết trong quán.
Ông ngoại bạc đầu liền giao hết sản nghiệp cho nữ nhi, không chịu nổi rồi qua đời, cho nên tất cả gia nghiệp đều rơi vào tay phụ thân của Cố Khinh Chu.
“Khinh Chu tiểu thư, về đến nhà rồi.” Vương quản gia cười, tiến lên gõ cửa đại môn.
“Đúng vậy, về đến nhà rồi.” Cố Khinh Chu khẽ nói.
Đây là sản nghiệp của ông ngoại cô, cô là dòng dõi trong nhà, đương nhiên đây là nhà của mình.
Đồ của chính mình, cô muốn từ từ lấy nó về.
Cô nheo đôi mắt, lộ ra một hình vòng cung, cười đến thẹn thùng thiện lương.
“Ta trưởng thành rồi, gia nghiệp nên trở về trong tay ta.” Cố Khinh Chu thầm nghĩ, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Vương quản gia liền thở dài ở trong lòng: “Khinh Chu tiểu thư quá ngoan ngoãn, giống như một con thỏ. Trong nhà toàn những người gian trá còn hơn hồ ly, cô khẳng định sẽ bị hại chết.”
Nghĩ đến đây, Vương quản gia liền cảm thấy tiếc nuối.
Một đường đến đây, ông vẫn rất thích Cố Khinh Chu, không nghĩ cô sẽ bị hại chết một cách đáng thương như vậy.
Vào nhà lớn, một cái nữ tử cao gầy mặc sườn xám gấm Vân Cẩm đứng ở thềm son nhìn Khinh Chu, khóe mắt mang đầy ý cười.
Bà bảo dưỡng nhan sắc rất kỹ, trông ước chừng chỉ mới ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, vòng eo thon thả, phong tư yểu điệu.
“Khinh Chu?” Bà nhẹ nhàng hô lên, thanh âm dịu dàng hiền lành.
Đây là mẹ kế của Cố Khinh Chu, Tần Tranh Tranh.
Tần Tranh Tranh là biểu tỷ của mẹ đẻ Cố Khinh Chu, lại cùng phụ thân Cố Khinh Chu là Cố Khuê Chương ngầm thông giao, làm vợ hai của Cố Khuê Chương.
Khi đó, Cố Khuê Chương cùng mẫu thân Cố Khinh Chu vừa mới thành thân.
Tần Tranh Tranh so với mẫu thân Cố Khinh Chu sinh con sớm ba năm, cho nên Cố Khinh Chu hiện tại có một vị tỷ tỷ, một vị huynh trưởng, đều là huyết mạch của phụ thân cô.
Nói đến lại càng châm biếm!
Từ thiếp lên chính thất, Tần Tranh Tranh lại sinh thêm một đôi song sinh nữ.
Cố Khuê Chương cùng Tần Tranh Tranh, mang theo bốn nhi tử của bọn họ ở lại nhà ông ngoại của Cố Khinh Chu, quang minh chính đại gọi nơi đây là “Cố Công Quán”.
Khóe môi Cố Khinh Chu khẽ nhếch, tươi cười thẹn thùng lại ngượng ngùng, lông mi dài nhẹ rũ xuống, che khuất hàn ý trong ánh mắt, không nói lời nào.
Tần Tranh Tranh cùng Vương quản gia đều thấy cô thẹn thùng.
“Đây là đại phu nhân, Khinh Chu tiểu thư, hãy gọi Mỗ mụ.” Vương quản gia nhắc nhở Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu cúi thấp đầu, cười đến càng thêm thẹn thùng, “Mỗ mụ” à? Ta tuyệt đối sẽ không kêu.
Tần Tranh Tranh cũng xứng sao?
“Đừng làm khó dễ hài tử.” Tần Tranh Tranh hiền lành ôn nhu, tiếp nhận chiếc cặp da trong tay Cố Khinh Chu: “Mau vào đi.”
“Dạ.” Cố Khinh Chu thanh âm nhỏ như ruồi, bước vào bậc thềm cao cao.
Đại sảnh Cố gia trang hoàng thật sự xa hoa, một bộ đồ dùng từ Italy, một chiếc đèn treo kiểu Ý, những ngọn đèn rực rỡ tráng lệ.
Cố Khinh Chu ngồi ở phòng khách uống trà, Tần Tranh Tranh hỏi cô rất nhiều.
Thực thân thiện.
Cố Khinh Chu đem một vẻ thiếu nữ ngượng ngùng ở nông thôn, vụng về, ít nói và sợ sệt, biểu diễn đến chân thực không dấu vết.
Cô ngụy trang thành tiểu bạch thỏ phúc hậu và vô hại.
Tần Tranh Tranh “điều tra” nửa ngày cũng ra một cái kết luận cô là “Tiểu bạch thỏ”.
Đứa nhỏ này thực dễ bắt nạt, không bằng mẹ đẻ của nó, bà liền buông lỏng cảnh giác.
Ngoan ngoãn nhát gan là được, Tần Tranh Tranh có thể tạm thời chứa cô mấy ngày.
Chiều tối, Cố Khuê Chương tan tầm trở về nhà.
Cố Khuê Chương ngồi một chiếc Jeep đen bóng loáng, có tài xế chuyên môn. Ông xuống xe thì nhìn thấy Tần Tranh Tranh cùng Cố Khinh Chu ở cổng lớn nghênh đón ông.
Ông khoác một chiếc áo choàng đen lớn bên ngoài, bên trong là Âu phục màu cà phê dựng sọc tiệp sắc áo choàng, cà vạt màu đen, trên túi áo có cài trang sức đồng hồ vàng, dây xích của đồng hồ phát ra kim quang óng ánh.
“Cha của con đã trở lại.” Tần Tranh Tranh cười nói với Cố Khinh Chu.
Cố Khuê Chương nhìn Cố Khinh Chu, dừng lại một bước, trên mặt hiện ra vài phần kinh ngạc.
“À, là Khinh Chu.” Cố Khuê Chương đánh giá Cố Khinh Chu: “Con đã lớn như vậy.......”
Cố Khinh Chu mặc áo sam màu xanh nhạt, váy dài màu xanh lá cây, xiêm y đặc biệt quê mùa, nhưng cô thanh tú đến lạ, hai bím tóc rũ ở trước mặt, dáng vẻ lịch sự tao nhã, so với những nữ hài tử tóc ngắn trong thành quả thực danh giá hơn.
Cố Khuê Chương thực vừa lòng.
Lúc cơm chiều, Cố Khinh Chu gặp được mọi người trong nhà.
Cố gia có bốn hài tử, hai di thái thái (thiếp – vợ bé của Cố Khuê Chương), Cố Khinh Chu đều thấy hết.
Cô cúi thấp mặt mày, bất động thanh sắc đánh giá mọi người.
“Bím tóc của chị thật buồn cười, hiện tại ai còn để bím tóc a?”. Sau bữa tối, tứ tiểu thư Cố gia - Cố Anh, đang để tóc ngắn, kéo bím tóc của Cố Khinh Chu.
Cố Anh thấy phụ thân đối với Cố Khinh Chu rất có hảo cảm, tâm sinh ghen ghét.
Cố Khinh Chu xem như gió thổi qua, mỉm cười không nói.
“Cô nương ở nhà nên để bím tóc!”. Cố Khuê Chương không vui.
Cố Tứ bị phụ thân chỉnh đốn, ủy khuất chu mỏ. Cô cùng tam tiểu thư Cố Duy là chị em song sinh, năm nay đều mười ba tuổi, đặc biệt thích trò đùa dai.
“Chờ nó ngủ rồi, đi cắt bím tóc của nó!” Cố Tứ tiểu thư ra chủ ý, nói.
Phụ thân không phải thích bím tóc Cố Khinh Chu sao? Vậy cắt nó đi, xem nó còn làm phụ thân vui nữa không!
“Được, được.” Cố Tam tiểu thư hưng phấn đáp.
Cặp song sinh tỷ muội này thương lượng đêm đến đột nhập vào phòng ngủ Cố Khinh Chu.
Phòng ngủ Cố Khinh Chu, an bài ở lầu ba.
Bọn nhỏ đều ở lầu ba.
Phòng cách vách Cố Khinh Chu là của huynh trưởng Cố Thiệu, hai người xài chung một cái ban công.
“Không còn cách nào khác, lầu ba chỉ còn lại có gian phòng này.” Người hầu giải thích nói: “Khinh Chu tiểu thư ráng chịu đựng.”
Lúc Cố Khinh Chu đi tắm, trước thì bị tỷ tỷ khác mẹ chiếm, sau lại bị huynh trưởng khác mẹ chiếm, kéo dài tới 9 giờ rưỡi buổi tối, mới đến phiên cô.
Tắm rửa xong, cô ngồi ở trên giường lau tóc, mãi đến 11 giờ mới ngủ.
Mới vừa nằm xuống, Cố Khinh Chu liền nghe được thanh âm có người mở cửa.
Cô trong bóng đêm căng thẳng, giống như con báo đề phòng.
“Nhanh lên nhanh lên.”
Cố Khinh Chu nghe được thanh âm lão Tam Cố Duy.
Lão Tam cùng lão Tứ muốn cắt tóc Cố Khinh Chu.
“Ta không muốn cắt tóc cô ta, ta muốn rạch mặt cô ta, mặt cô ta quá giống mặt yêu tinh, tương lai có thể gây tai họa!” Lão Tứ đột nhiên hung tợn nói.
Lão Tam mơ hồ cũng có chút hưng phấn: “Cha có mắng mình hay không?”
“Cha thương chúng ta, hay là thương nó?” Lão Tứ hỏi lại.
Đương nhiên là thương các cô.
Hai tiểu cô nương, kỳ thật càng ghen ghét khuôn mặt vô tội thuần tịnh của Cố Khinh Chu.
Ghen ghét làm các cô trở nên ác độc.
Thanh âm các cô thực khẽ, Cố Khinh Chu nghe được rõ ràng, khóe môi cô khẽ nhúc nhích, có một nụ cười châm chọc vừa hiện lên.
Muốn rạch mặt ta?
Hai cái tên gia hỏa này có mà đi luyện mười năm mới được.
Vừa tới gần, mũi kéo lạnh lẽo cơ hồ áp sát gương mặt Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu đột nhiên ngồi dậy, nắm lấy cánh tay đang cầm kéo của lão Tứ.
Cố Khinh Chu động tác cực nhanh, trở tay liền cầm cánh tay cầm kéo của lão Tứ, hung hăng đâm vào cánh tay của lão Tam.
“Ááááá~”
Lão Tam Cố Duy kêu lên thảm thiết, tiếng kêu vang vọng toàn bộ gian phòng.
Trong lúc mơ ngủ tất cả mọi người dường như bừng tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.