Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 18: Đạp phá thiết hài




Đó là tiểu nhị làm việc nặng tại hiệu thuốc Hà thị, thân hình cao lớn hiên ngang, khí độ bất phàm, làm Cố Khinh Chu giật mình, cô nhìn hắn vài lần.
“Hắn là người mới tới hỗ trợ, là một người câm.” Mộ Tam Nương giải thích.
Cố Khinh Chu mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn ngây thơ thuần khiết, đi theo Mộ Tam Nương vào bên trong.
Cả hai ngồi xuống, Cố Khinh Chu đem tình hình sư phụ cô gần đây nói cho Mộ Tam Nương biết: “Lão nhân gia thân thể khỏe mạnh, chỉ là người áy náy liên luỵ người nhà, làm hại các người hối hả ngược xuôi, không chỗ an thân.”
“Nói cái gì vậy?!” Mộ Tam Nương khổ sở, “Người nhà chính là vinh nhục nhất thể, huynh ấy tị thế nhiều năm, chúng ta tìm cũng không thấy huynh ấy.”
“Sư phụ không muốn các người đi tìm ông ấy.” Cố Khinh Chu nói: “Người là bào muội của sư phụ con, về sau chính là cô cô của con!”
Từ đâu có một tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu kêu mình là cô cô, dường như huynh trưởng có người kế tục, Mộ Tam Nương nước mắt tự nhiên chảy xuống, lập tức tháo chiếc vòng ngọc trên tay mình đeo lên cho Cố Khinh Chu: “Chất nữ tốt như vậy, cô cô thật có phúc!”
Đây có thể gọi là nhận thân nhân rồi không?
Buổi sáng nắng từ song cửa sổ chiếu vào, dừng ở trên mặt Cố Khinh Chu, làm nổi bật sợi tóc bên má cô, càng tô điểm thêm cho làn da trắng như tuyết, đôi môi anh đào mọng nước, hai tròng mắt đen thâm thúy.
Cô nương này thật đẹp, Mộ Tam Nương càng nhìn càng thích.
Mộ Tam Nương cho rằng Cố Khinh Chu là từ nông thôn đến cậy nhờ bà, lập tức muốn tìm nhà ở cho cô, Cố Khinh Chu vội vàng kéo bà lại: “Con không có ở đây, cô cô, con đang ở tại nhà mình.”
“Nhà mình?” Mộ Tam Nương cả kinh.
Cố Khinh Chu liền tự báo gia môn, đem tình huống nhà cô nói một lần.
“Con là con gái thứ trưởng hải quan?” Mộ Tam Nương kinh hãi.
Thứ trưởng Hải quan, nhân vật nổi tiếng bậc trung trong giới phú thương Nhạc Thành, dù không được tính là gì, nhưng ở trong mắt người thường lại là cực đại quan chức.
Mộ Tam Nương không nghĩ tới, Cố Khinh Chu cư nhiên là tiểu thư quan gia!
Đợi bà cao hứng, Cố Khinh Chu liền đem tình cảnh nhà mình, cùng với mục đích cô vào thành nói cho Mộ Tam Nương biết.
“....... Năm đó mẫu thân con sinh con xong, thân thể vẫn luôn không tốt lắm. Bà mới vừa qua đời không được hai tháng, mẹ kế con liền hoài song bào thai; cữu cữu con ở Yên quán bị người ta đâm chết, Cảnh Bị Thính kết án không giải quyết được gì. Sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con cũng muốn điều tra cho minh bạch.” Cố Khinh Chu nói.
Đây là mục đích cô vào thành.
Cô muốn đoạt lại sản nghiệp của ông ngoại cô, cũng muốn biết rõ ràng mẫu thân cô qua đời vì nguyên do gì, đồng thời tìm ra hung thủ giết cữu cữu.
Tiếp đó, Cố Khinh Chu nói cho Mộ Tam Nương biết: “Con vừa đến nhà, vào buổi tối, hai muội muội cùng cha khác mẹ liền cầm kéo muốn rạch mặt con, may mắn con phát hiện kịp.”
Hai người nói chuyện gần một giờ.
Mộ Tam Nương ban nãy còn sự hưng phấn dần dần tan biến thành khí lạnh, bà hít một hơi, nói: “Bọn họ đối với con như vậy, sẽ sớm có ngày bị báo ứng!”
Cố Khinh Chu cười: “Thiên Đạo thánh minh, báo ứng chưa tới mà thôi.”
Cô rất lạc quan, Mộ Tam Nương vui mừng.
Buổi trưa, Cố Khinh Chu lưu lại nhà Mộ Tam Nương dùng cơm trưa, Mộ Tam Nương cũng đơn giản giới thiệu tình hình gần đây của nhà mình cho cô biết.
“Lão nhân đều đi rồi, hiện giờ còn năm hài tử, ba đứa ở trường học niệm thư, hai đứa ở nhà.” Mộ Tam Nương nói.
Mộ Tam Nương có một nữ nhi lớn nhất năm nay mười ba tuổi, đang học ở trường công nữ sinh, thoát nạn mù chữ, học không có bản lĩnh gì, tương lai có thể đi tìm một toà soạn làm tiểu biên dịch, hoặc là đi thư cục làm bí thư; ngoài ra bà còn có một thứ nữ mười một tuổi, cùng trường với tỷ tỷ; đứa thứ ba là con trai, năm nay tám tuổi, vừa mới nhập học.
Còn lại hai đứa con trai, một đứa sáu tuổi, một đứa bốn tuổi, sớm không biết chạy đi đâu chơi.
Gia đình đông con, Hà tiên sinh cùng Mộ Tam Nương dùng số tiền ít ỏi nhờ bán thuốc nuôi nấng con cái, đã sớm chịu gánh nặng chồng chất.
“....... Cô cô, con có thể đến hiệu thuốc ngồi khám được không.” Cố Khinh Chu nói: “Nếu việc làm ăn ngày một tốt lên, chúng ta có thể khai mở trung y viện, so với Tây y còn nổi tiếng hơn!”
Mộ Tam Nương cười, chỉ cho là lời nói vui đùa. Cô tuy rằng là đồ đệ của Mộ Tông Hà, thế nhưng chỉ là một tiểu hài tử, nào có bệnh nhân tin tưởng cô?
“Được, con thường tới chơi là được rồi.” Mộ Tam Nương dỗ Cố Khinh Chu, chẳng sợ Cố Khinh Chu không xem bệnh, chỉ cần cô thường đến hiệu thuốc chơi là tốt rồi.
“Dạ.” Cố Khinh Chu cười nói.
Mộ Tam Nương thấy cô là một người ngoan ngoãn, bảo cô ở lại ăn cơm trưa, sau đó kêu tiểu nhị nhà mình đưa Cố Khinh Chu về nhà.
Tiểu nhị mới tới đầu tóc ngắn, mặc chiếc áo ngắn không hợp thân, thân hình cao lớn rắn chắc.
Hắn coi chừng Khinh Chu, hai tròng mắt lạnh lẽo.
Cố Khinh Chu nhìn kỹ hắn, chỉ thấy hắn mũi cao, mắt đen môi mỏng, cho dù là quần áo không đúng kích cỡ nhưng vẫn có vài phần bá khí không thể che lấp, khí độ ung dung bất phàm. (p/s: Anh chồng trên danh nghĩa của chị đấy chị ạ!!!)
Hắn là hậu duệ quý tộc trời sinh.
Một người có khí chất như thế, nhất định là sinh hoạt ở gia đình cực tốt, vì sao hắn lại đi làm tiểu nhị?
Cố Khinh Chu đôi mắt hơi đổi, cô mơ hồ đoán được thân phận của người này.
Tiểu nhị cùng Cố Khinh Chu đi ra ngoài, Cố Khinh Chu ngước mặt lên hỏi hắn: “Ngươi là người câm từ bé sao?”
Ánh dương quang xuyên qua tán cây hòe, ấm ấm áp áp, dừng ở nét mặt thiếu nữ, ánh mắt cô tựa như đá quý màu đen tuyệt đẹp, bình tĩnh nhìn hắn.
Nam tử thần sắc bất biến, lười trả lời, tiếp tục đi ra ngoài.
Cố Khinh Chu cũng không trông cậy vào hắn sẽ lắc đầu hoặc là gật đầu, theo sát bước chân hắn.
Ra đến phố tây Bình an, nơi có xe kéo, nam tử lưu loát búng tay một cái, giống như đang kêu ô tô nhà mình, kêu xe kéo lại.
Hắn hướng Cố Khinh Chu làm cái thủ thế, ý bảo Cố Khinh Chu tự mình lên xe, hắn dặn xong nhanh chóng xoay người về hiệu thuốc, nửa phần cũng không thèm nhìn cô.
Tiểu nhị này rất có cá tính!
Cố Khinh Chu nhìn bóng dáng hắn, chưởng quầy cùng Mộ Tam Nương chưa thấy qua đại quan quý nhân gì không biết hắn là người thâm sâu bao nhiêu, Cố Khinh Chu lại hiểu một vài phần.
Khóe môi cô hiện lên một nụ cười nhẹ: “Xem ra, ta tìm được một vị quý nhân!”
Hôm nay thu hoạch cũng không tệ lắm.
Vận khí tới, chắc chắn đều ngăn không được.
Cố Khinh Chu mỉm cười, ngồi xe về Cố Công Quán.
Chờ cô về đến nhà thì đã là hoàng hôn. Ánh nắng chói mắt chiếu rọi căn nhà 3 tầng Cố Công Quán, ngoài lan can màu trắng ngà, dây thường xuân trồng nửa bức tườn đang theo gió lay động, đắm chìm trong ánh nắng chiều lộng lẫy huyến lệ.
Tiểu lâu này thật tinh xảo.
Đôi mắt Cố Khinh Chu lộ ra sự sắc bén trầm ổn không hợp tuổi, đứng ở ngoài cánh cửa sắt, tinh tế đánh giá Cố Công Quán, thật lâu không có gõ cửa.
Thật tốt, đây là nhà của ông ngoại cô.
“Năm đó, mẫu thân cùng cữu cữu ta có phải lớn lên tại đây hay không? Bọn họ thời thơ ấu có bộ dáng gì?” Cố Khinh Chu đứng ở cửa, lẳng lặng suy ngẫm, mưu toan tìm kiếm chuyện cũ.
Cô nhớ tới tiểu lâu hiện tại đã thuộc về Cố gia, khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, tiếng cười lạnh lẽo.
Sau một lúc lâu, cô mới gõ cửa Cố Công Quán.
“Thái thái.” Cố Khinh Chu vào cửa, thấy Cố Khuê Chương chưa trở về, chỉ có Tần Tranh Tranh ngồi ở phòng khách, ánh mắt âm trắc, Cố Khinh Chu tiến lên, nhẹ nhàng hô một câu.
Tần Tranh Tranh khẽ nhếch cằm, kiêu căng gật đầu.
Cố Khinh Chu liền đi lên lầu.
Rồi sau đó, cô nghe được tiếng chuông điện thoại.
Tần Tranh Tranh đi tiếp điện thoại.
Cố Khinh Chu nằm ở ngoài lan can màu trắng ngà, làm bộ thưởng thức hoàng hôn nơi xa, lỗ tai lại đang nghe dưới lầu gọi điện thoại.
Cụ thể nói cái gì, Cố Khinh Chu không nghe được, nhưng Tần Tranh Tranh nói chuyện vô cùng nịnh nọt, kích động.
Không cần phải nói, là phủ Tư Đốc Quân đang gọi tới.
Cố Khinh Chu lạnh lùng cười, trở về phòng nghỉ ngơi. Cuộc điện thoại này, Tần Tranh Tranh hẳn là sẽ giấu kín, tuyệt đối không nói cho Cố Khinh Chu biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.