Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 14: Trả đũa




Vũ hội còn chưa kết thúc, Tư đốc quân đã mời Cố Khinh Chu đến thiên sảnh.
Thiên sảnh rất lớn, phía dưới trải thảm nhung da dê dày, dẫm lên vô cùng êm; đồ dùng trong nhà kiểu Italy, trên tường có hai tấm bản đồ: Một tấm bản đồ Hoa Hạ phong thuỷ, một tấm bản đồ hàng hải thế giới.
Tường Tây Nam là nguyên một giá sách được sắp xếp ngay ngắn, bày đầy các loại thư tịch rực rỡ muôn màu, chỉnh chỉnh tề tề; phần đuôi giá sách là một giá cắm khắc hoa văn, bày đầy đủ các loại đao cụ.
Cố Khinh Chu mắt nhìn vào những loại đao cụ kia, có chút quan sát.
"Khinh Chu, ngồi đi!" Tư đốc quân hiền lành nói. Ông nhìn qua có chút nghiêm túc, đoán chừng là chiếu cố cảm thụ của Cố Khinh Chu, tận lực nhiệt tình hơn.
Cố Khinh Chu nói lời cảm tạ.
Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi cũng tiến vào, mấy người ngồi xuống. Người hầu bưng chén nước hồng trà của Anh cho Cố Khinh Chu, hương trà thơm phức, thêm hương sữa, càng làm tăng vẻ thuần mỹ.
Cố Khinh Chu nhẹ nhàng uống một ngụm, con mắt có chút nheo lại, giống như con mèo con.
Tư phu nhân uống nước, Tư Quỳnh Chi uống cà phê nóng, Tư đốc quân thì uống một chén trà Minh Tiền Long Tỉnh.
"Mấy năm nay ở nông thôn như thế nào?" Tư đốc quân hỏi.
"Hai tuổi con đã được nhũ mẫu đưa đến hương thôn, nhất định phải nói, nông thôn mới là quê cha đất tổ. Cố hương dù nghèo khó rách rưới, ở trong lòng người xa quê cũng đều là nơi tốt đẹp nhất." Cố Khinh Chu nói.
Tư đốc quân nghe tịch thoại này, đôi mắt không khỏi sáng lên: "Nói đúng, đứa nhỏ này có chút kiến thức, coi như không tệ."
Ông đã nói Cố Khinh Chu rất nhiều lần "Không tệ", Tư phu nhân sắc mặt càng khó coi hơn.
Tư phu nhân an bài điệu Viennese waltz, chính là vì để cho Cố Khinh Chu xấu mặt, kết quả Cố Khinh Chu lại sáng chói, Tư đốc quân càng hài lòng hơn.
Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.
Tư đốc quân không biết Cố Khinh Chu vào thành vì lý do gì, lại hỏi cô: "Vì sao gần đây con mới về thành?"
Tư phu nhân thần sắc khẩn trương.
Cố Khinh Chu liếc mắt nhìn Cố phu nhân, nhẹ thả tầm mắt xuống, trầm mặc mỉm cười không đáp lời.
Vì sao vào thành? Tư phu nhân tiếp cô đến từ hôn chứ sao.
Nhưng Cố Khinh Chu không sẽ chủ động nói.
Thế là, Tư phu nhân giúp Cố Khinh Chu đáp: "Là nhớ cha của nó, cho nên trở về."
"Đúng vậy ạ." Cố Khinh Chu phụ họa một câu.
Tư đốc quân lại nói chút việc nhà, căn dặn cô thường đến đốc quân phủ chơi, còn nói: "Hôm nay không còn sớm nữa, vũ hội cũng sắp tàn rồi, ngày khác trở lại ăn cơm."
Cố Khinh Chu nói dạ.
Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi đi tiễn Cố Khinh Chu.
Tư Quỳnh Chi thân thiện khoác cánh tay Cố Khinh Chu, hỏi: "Cố tỷ tỷ, chị học khiêu vũ ở đâu thế? Nhảy thật tốt."
"Hôm qua trong nhà, chị của chị dạy, chị ấy nhảy tốt hơn chị." Cố Khinh Chu nói.
Tư Quỳnh Chi trong lòng khẩn trương, nói: "Thật sao?"
"Thật." Cố Khinh Chu nói.
Tư Quỳnh Chi liền nhớ kỹ Cố Khinh Chu còn có người tỷ tỷ, cũng là người phi thường lợi hại.
Từ thiên sảnh đi ra, Tư phu nhân gặp được Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương, Tư Quỳnh Chi liền nheo mắt nhìn Cố Tương, làm cho Cố Tương không hiểu.
"Ta sẽ phái người đưa các ngươi trở về.". Tư phu nhân cười nói: "Tan tiệc đêm nay có nhiều người còn đợi, xin thứ lỗi."
"Không làm phiền tới phu nhân." Tần Tranh Tranh tiếu dung miễn cưỡng: "Ta mới gọi điện thoại, lão gia một hồi sẽ tới đón chúng ta."
Cố Tương sắc mặt tiều tụy, ngồi một đêm bị ghẻ lạnh, mà Tư đốc quân lại ở trước mặt mọi người Nhạc Thành, tuyên bố nữ tử đêm nay làm náo động nhất Cố Khinh Chu, mới là vị hôn thê Thiếu soái.
Vọng tưởng gả vào hào môn của Cố Tương tạm thời bị diệt, cô mặt đen như đáy nồi.
Đại khái là thất bại quá nặng, trong lòng có chút điên cuồng, Cố Tương hỏi Tư phu nhân: "Vũ hội trọng đại như vậy, vì sao không thấy Thiếu soái đâu? Anh ấy vì sao không tự mình đến nhìn vị hôn thê của mình một chút?"
Nếu là ngày thường, Tư phu nhân nghe nói như thế không có cảm giác gì, nhưng Tư phu nhân vừa nhận được tin tức Thiếu soái mất tích, lòng nóng như lửa đốt, lời này của Cố Tương đánh vào bảy tấc lòng của bà, Tư phu nhân suýt chút nữa liền phát tác.
Là Tư Quỳnh Chi cầm thật chặt bàn tay của mẫu thân, để Tư phu nhân hoàn hồn, ngăn trở thất thố.
Tư Quỳnh Chi cười nói với Cố Tương: "Anh hai ta những ngày này rất bận rộn. Cố tiểu thư khả năng không biết, Tư gia chúng ta là dòng dõi bảo thủ, hôn nhân chú ý việc phụ mẫu làm mai trước, chỉ cần cha mẹ ta ở đây liền có thể tiếp rồi, anh hai ta tới hay không cũng chẳng sao!"
Lời này nghĩa là đại hộ nhân gia có tôn ti, Cố Tương tiểu môn tiểu hộ, mới không biết nặng nhẹ.
Cố Tương giống như bị đánh một bạt tai, sắc mặt càng khó coi hơn.
Tần Tranh Tranh cũng cảm thấy Cố Tương mất mặt.
Cố Khinh Chu yên tĩnh đứng ở bên cạnh giống như xem kịch nhìn các cô, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Đang nói, phó quan canh cổng tiến đến thông bẩm, nói ô tô của Cố Khuê Chương đã đến, muốn cho đi hay không.
Tần Tranh Tranh nhẹ nhàng thở ra.
Tư phu nhân đợi nói cái gì đó, Tần Tranh Tranh đã lên tiếng: "Không cần phu nhân tiễn, chúng ta đang muốn cáo từ."
Cố Khinh Chu chào Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi, theo mẹ kế cùng tỷ tỷ rời khỏi đốc quân phủ xa hoa.
Tư phu nhân đứng ở dưới mái hiên, nửa tấc bóng ma che khuất bà, tiếu dung có chút âm lãnh.
Vừa mới ra khỏi đại môn đốc quân phủ, chưa đi đến sân bãi dừng xe, Cố Khinh Chu đã đột nhiên bắt lấy tay trái Cố Tương — chính là cánh tay bị Cố Khinh Chu vặn gãy hồi nãy.
Cố Khinh Chu bắt lấy tay trái Cố Tương, dùng sức nâng lên một chút.
Động tác của cô rất nhanh.
Tiếng còi ô tô che đậy động tĩnh, Cố Tương chỉ cảm thấy cổ tay lại đau xót, phẫn nộ nói: "Ngươi làm gì, vì sao muốn bắt tay của ta?"
Thanh âm cô rất lớn, truyền đến trong lỗ tai Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi.
Tỷ tỷ Cố Khinh Chu không thích cô.
Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi cười cười, nghĩ muốn đối phó với Cố Khinh Chu, kỳ thật rất dễ dàng.
Mượn đao giết người, tỷ tỷ Cố Khinh Chu và mẹ kế liền có sẵn đao, dùng rất tốt.
"Ta không làm gì cả." Cố Khinh Chu bị Cố Tương hô, buông ra tay của cô: "Ta muốn nhìn xem, tay của chị còn đau không."
Cố Tương giận dữ, ngược lại muốn tát Cố Khinh Chu.
Mắt nhìn thấy phụ thân xe ngừng trước mặt, Cố Tương lại không dám.
Cố Tương biết được phụ thân cô, ăn mềm không ăn cứng, mà phụ thân đối với Cố Khinh Chu có thể có bao nhiêu tình cảm? Đơn giản là đáng thương mà thôi.
Cố Tương tin tưởng, phụ thân cô thương yêu cô hơn, thế là cô thu hồi sự hung hãn, sướt mướt đi tới trước mặt phụ thân, hai mắt ngần ngận nước.
Trong những đứa con, Cố Khuê Chương thương nhất là Cố Tương, mặc dù hôm nay lúc ra cửa mắng Cố Tương một câu, sau đó rất hối hận.
Thấy Cố Tương ủy khuất rơi nước mắt, Cố Khuê Chương bận bịu lo lắng hỏi: "Tương Tương thế nào rồi?"
"Cha, Khinh Chu sợ con đoạt danh tiếng của cô ta, liền vặn gãy tay của con." Cố Tương nước mắt tràn mi nói.
Nói đoạn, cô đưa tay trái đến trước mặt Cố Khuê Chương.
Cái tay kia, một chút khí lực cũng không có.
Cố Tương khóc đến đáng thương, Cố Khuê Chương cực kỳ đau lòng, phẫn nộ nhìn Cố Khinh Chu: "Ngươi vặn gãy tay của tỷ tỷ ngươi?"
Lòng dạ độc ác như vậy, quả nhiên giống mẹ đẻ Tôn Khởi La của nó!
Cô ngây thơ đơn thuần đều là ngụy trang sao?
Tần Tranh Tranh vội nói: "Lão gia, ngài đừng tức giận, Khinh Chu vẫn còn là con nít, tinh nghịch một chút, về sau chúng ta dạy bảo nó là được."
Đoạn tịch thoại này, nhìn như giúp Cố Khinh Chu, nhưng thật ra là để cho Cố Khuê Chương nhận định Cố Khinh Chu có tội.
Cố Khuê Chương càng nổi giận hơn.
"Cha, con không có vặn tay chị hai, là lúc chị bóp con, tự làm mình đau." Cố Khinh Chu nhẹ nhàng giải thích.
"Cha, tay của con gãy mất, lúc cô ta vặn, con còn nghe được tiếng tay gãy." Cố Tương khóc ác hơn.
Tần Tranh Tranh nói: "Lão gia, trước tiên đưa Tương Tương đi bệnh viện nối xương đi, đừng chậm trễ thời gian."
Tần Tranh Tranh không muốn lãng phí miệng lưỡi, đến bệnh viện, chờ Cố Tương nối tay xong, xem Cố Khinh Chu còn giảo biện thế nào!
Chứng cứ vô cùng xác thực, sẽ trừng trị nó sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.