Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen

Chương 8:




21
Bốn giờ chiều, Lục Tử Kiên đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, sắc mặt anh ấy không được tốt.
Anh ấy nói anh ấy phải đi ra ngoài một chuyến.
Tôi cảm giác chắc là xảy ra chuyện rất khẩn cấp, lập tức cởi tạp dề, muốn dẫn anh ấy ra ngoài.
Anh ấy sờ s0ạng trở về phòng ngủ, lại nói: “Bối Thanh Nhã sẽ tới đón tôi.”
Tôi rất muốn hỏi anh ấy có trở về ăn cơm tất niên hay không, nhưng lời đến bên miệng rồi cuối cùng cũng không hỏi ra.
Nửa giờ sau, Bối Thanh Nhã xuất hiện ở cửa nhà họ Lục, ngạo mạn nhìn tôi với tư thái người thắng, giọng nói mang vẻ chế giễu mỉa mai.
“Chúc mừng năm mới, cơm tất niên phải ăn nhiều một chút nhé, dù sao cơm tất niên cao cấp như vậy không phải năm nào cũng có.”
Tôi cười lạnh đáp lại: “Cô vẫn nên ăn ít hơn một chút đi, đừng để béo đến độ mẹ cô cũng không nhận ra cô.”
“Cho dù ai nhấn chuông cửa cũng không được quan tâm, tôi về sẽ gọi điện thoại gọi em mở cửa.”
Vẻ mặt Lục Tử Kiên nghiêm túc, vội vã rời đi, sau khi nói câu đó với tôi xong, không quay đầu lại đã rời đi luôn.
Bối Thanh Nhã chỉ có thể oán hận trừng tôi một cái, sau đó vội vàng đi theo.
22
Bọn họ đi rồi, trong lòng tôi vắng vẻ.
Tôi đóng tất cả cửa sổ, đây là tầng một chung cư cao cấp, cảm giác không đóng cửa rất dễ khiến người ta phạm tội.
Vì để Lục Tử Kiên có thể kịp thời ăn cơm tất niên nóng hổi, tôi cố ý kéo dài thời gian, chậm rãi làm.
Mãi đến khi tiết mục cuối năm phát sóng xong tôi mới làm xong.
Nhưng mà Lục Tử Kiên vẫn chưa về.
Tôi ngồi ở trên ghế sô pha xem TV, trong lúc đó lặp đi lặp lại nhìn WeChat vô số lần, chỉ lo bỏ lỡ tin nhắn.
Chín giờ, Lục Tử Kiên vẫn chưa về.
Mười giờ, vẫn không có tin nhắn.
Tôi mấy lần muốn gọi điện thoại cho anh ấy hỏi lúc nào về, nhưng cuối cùng đều từ bỏ.
Chắc chắn anh ấy có chuyện rất quan trọng phải xử lý, không nên quấy rầy anh ấy thì hơn.
Mười một giờ, tôi thật sự đói bụng đến độ bụng dán vào lưng, chỉ đành một người lẻ loi bắt đầu ăn cơm tất niên.
Tôi còn gửi ảnh cơm tất niên cho bạn tốt xem, khoe khoang một chút, không mấy vui vẻ.
“Ha ha ha cơm tất niên vô nhân tính, ăn thật là vui ha ha ha…”
Lục Tử Kiên không có lộc ăn gì cả, không được ăn bữa tiệc lớn bổn tiên nữ tự mình làm, thật là tiếc thay anh ấy.
Tôi ăn no rồi nằm co quắp trên ghế sô pha giống như thiểu năng trí tuệ, nhìn chương trình tiểu phẩm tôi thích nhất, cười như kẻ ngốc một trăm cân.
Lúc đếm ngược sang năm mới, tôi chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện: “Hy vọng hai mắt Lục Tử Kiên có thể nhìn thấy lại.”
Đùng ~
Ngoài cửa sổ pháo hoa rực rỡ, tiếng pháo che hết tất cả âm thanh.
Tôi vội nhắm mắt lại, lại cầu nguyện thêm một điều: “Ông Thần Tài ơi ông Thần Tài, xin ông phù hộ sang năm con giàu to, nếu như có thể, vậy thì cho con thêm một người chồng đẹp trai được không?”
Chính tôi cũng không nghe thấy tiếng cầu nguyện của tôi.
Khi tôi mở mắt, phát hiện tất cả đèn trong nhà và TV tối đen.
Tôi sợ đến tim thắt lại, lập tức quay đầu nhìn tất cả cửa sổ, cuối cùng tầm mắt dừng trên cửa chống trộm.
Không nhìn không biết, vừa nhìn thì sợ chết người.
Có người đang ấn mật khẩu, lúc này, đồng hồ điện tử trên cửa chống trộm đang lấp lóe.
Tôi nghĩ tới lời dặn dò của Lục Tử Kiên lúc rời đi, không hiểu sao da tê dại.
Ngay lúc cửa chống trộm bị mở ra, tôi cấp tốc xoay người nấp sau sô pha.
23
Một tiếng pháo hoa long trời lở đất, tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân.
Không cách nào phán đoán vị trí của đối phương.
Trái tim đập thình thịch sắp nhảy tới cổ họng.
Nếu tôi không cách nào phán đoán, vậy chắc chắn đối phương cũng không phán đoán được.
Quả nhiên, đối phương nhanh chóng bật đèn pin, một chùm ánh sáng tụ lại bắt đầu chiếu khắp phòng khách.
Nguy rồi, không đến một phút, chắc chắn tôi sẽ bị phát hiện.
Lúc này cách làm sáng suốt nhất chính là báo cảnh sát, hoặc là cầu cứu anh họ tôi.
Thế nhưng mà chỉ cần tôi bật điện thoại sẽ lập tức bại lộ chỗ mục tiêu.
Làm sao bây giờ?
Ngay lúc nội tâm tôi giãy dụa và dày vò, chùm sáng kia dừng trên người tôi.
Cả người tôi run lên, trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, vội nhắm mắt lại, giơ hai tay lên đầu hàng.
“Đại hiệp, tuy tôi nghèo nhưng lại còn mắc nợ, nhưng đồ cổ trong nhà này rất đáng giá, anh muốn gì thì cứ việc lấy, tôi không thấy mặt của anh.”
“Đáng chết, sao lại là con gái?” Đối phương tức đến hộc máu nói, là giọng nữ.
Nghe giọng điệu của cô ta, hình như mục tiêu là Lục Tử Kiên.
“Chắc mày là bạn gái của thằng nhóc kia đúng không?” Cô ta nói: “Trói mày lại cũng được.”
Đèn pin chiếu sáng ở trên mặt tôi, khiến cho tôi rơi vào trạng thái mù.
Nhưng tôi quen thuộc bố cục ngôi nhà này hơn cô ta, xung quanh tối đen, tránh khỏi tầm mắt của cô ta rất dễ dàng.
“Tử Kiên anh đã về rồi?” Tôi hô lớn về phía cửa.
Hình như đối phương bị lừa, quay đầu lại nhìn cửa lớn, chùm sáng cũng di chuyển theo.
Tôi ném dép, chân trần chạy trốn.
Nhưng mà cô ta nhanh chóng phát hiện bị lừa, tôi vẫn chưa vào phòng ngủ, chùm sáng kia lại chiếu đến người tôi.
“Đứng lại, nếu không thì chết chính là mày.” Cô ta nói: “Chúng ta không thù không oán, chỉ cần mày phối hợp với tao, tao sẽ không làm gì mày.”
Tôi khóc, quay lưng về phía cô ta giơ tay lên: “Tôi đầu hàng.”
Cô ta bảo tôi xoay người, nhưng tôi không dám.
“Cái này không được đâu, nếu như tôi nhìn thấy mặt của cô, sẽ bị cô giết con tin.” Tôi thức thời cười nói.
Cô ta nói cô ta che mặt, bảo tôi không cần lo lắng.
Tôi vừa mới xoay người, cô ta đã ném dùi cui điện về phía tôi, ấy vậy mà bảo tôi tự giật điện mình.
“Trên tay tôi có dao.” Cô ta cảnh cáo xong còn quơ quơ dao trong tay, rất dài.
Hết chương 08!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.