Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 95:




"Ha hả", Charles trực tiếp hướng về phía gã cười lạnh một tiếng, sau đó đẩy gã sang một bên, bước đi qua. Ninh Hữu cùng Bạch Đan Phượng cũng liên tiếp đi qua, căn bản không nhìn Kha Minh một cái liếc mắt.
Trong mắt Kha Minh hiện lên một tia ghen ghét, nhưng là giây lát sau liền che dấu đi, lại đuổi theo, ôn tồn nói chuyện cùng bọn họ, "Ba vị ân nhân, lúc trước xác thật là ta đã mạo phạm các ngươi, còn thỉnh các ngươi không cần để ở trong lòng." Nói xong câu này, cả người tràn đầy vẻ thống khổ, "Ta lúc trước cũng là vì nguyên nhân cảm xúc quá mức áp lực, thí luyện Hắc Nhai lần này ta đã chuẩn bị rất lâu rồi, lại không nghĩ tới thời điểm hái ngũ lăng chi lại bị súc sinh kia làm hại thiếu chút nữa là chết. Ta cùng Nguyệt Cầm ngoài ý muốn đi tới nơi này đã ba năm, chúng ta rất muốn trở về, con của chúng ta còn đang ở nhà chờ chúng ta......"
Lúc Kha Minh nói lời sau đều trở nên có chút nghẹn ngào, Charles cùng Bạch Đan Phượng căn bản là thờ ơ, ánh mắt nhìn người của Bạch Đan Phượng cực chuẩn, chỉ cần hai câu như vậy, nàng liền biết ngay Kha Minh này là đang giả vờ, trong lòng cực kỳ khinh thường, loại người này nàng đã thấy nhiều rồi. Charles thì lại là đơn thuần cảm giác được Kha Minh này không phải là người tốt, cũng có thể là bởi vì lúc trước là chính, từ câu đầu tiên mà gia hỏa này tỉnh lại đã nói bắt đầu, Charles liền cực kỳ chán ghét gã.
Trong ba người duy nhất có xúc động cũng chính là Ninh Hữu, liên tưởng đến mọi người trong nhà còn đang ở tinh cầu Triệt Na, tâm tình Ninh Hữu rất là hạ xuống.
Kha Minh nhìn biểu tình của Bạch Đan Phượng cùng Charles, trong lòng thầm mắng một tiếng, lúc ánh mắt lướt đến chỗ Ninh Hữu, không khỏi sáng lên một chút, sau đó đối tượng chủ yếu gã tố khổ liền thành Ninh Hữu. Ở chỗ này liền không thể không nói một chút đến ngoại hình của Ninh Hữu, có Bạch Đan Phượng nữ nhân bá khí ngoại lộ này so sánh với, Ninh Hữu bị phụ trợ trở nên cực kỳ non nớt vô hại, thoạt nhìn mềm mềm mại mại.
Kha Minh tuy rằng trong lòng khinh thường Ninh Hữu, nhưng cũng cảm thấy hai người kia có thể mang gã ra ngoài, lại còn ăn mặc đẹp như vậy, hoàn toàn giống như đại thiếu gia đại gia tộc sống trong nhung lụa vậy, vậy cậu ta khẳng định cũng có địa vị nhất định ở trong ba người. Huống hồ dựa theo tình huống vừa rồi tới xem, thiếu niên này cũng là một người mềm lòng, nếu từ chỗ cậu ta tìm đường đột phá hẳn là tương đối dễ dàng.
Đương nhiên, nếu lúc trước gã có thể nhìn thấy Ninh Hữu ngắt lấy ngũ lăng chi, khẳng định là sẽ không suy nghĩ như vậy nữa.
"Tiểu huynh đệ, các ngươi có thể đại phát từ bi mang theo ta và Nguyệt Cầm không", Kha Minh đem Nguyệt Cầm đứng một bên kéo lại đây, túm nàng lảo đảo một cái, Kha Minh cũng mặc kệ, vội vàng khẩn cầu nói, "Chúng ta tuy rằng thực lực kém một chút, nhưng là ta dám cam đoan, dưới Hắc Nhai này, hiểu biết đối với tất cả các vật phẩm nhiệm vụ, không có ai so với Kha Minh ta biết nhiều hơn."
Ninh Hữu vốn dĩ tâm tình đã không tốt, Kha Minh còn ở bên tai cậu ríu rít không ngừng, Ninh Hữu bực bội đứng yên, lạnh giọng cự tuyệt nói, "Không được!"
Chỉ nói hai chữ, Ninh Hữu liền không có ý tứ mở miệng nữa, lạnh mặt rời đi. Bạch Đan Phượng cười lớn một tiếng, muốn chụp bả vai Ninh Hữu, nhưng là bị cậu đánh xuống, nàng cũng không chê đau, "Bộ dạng vừa rồi của ngươi làm ta còn tưởng rằng ngươi sẽ lạm hảo tâm phát tác chứ."
Ninh Hữu không nói một lời, mắt lạnh nhìn nàng một chút. Kha Minh nhìn thân ảnh bọn họ dần dần đi xa, hàm răng cắn đến độ thấm ra tơ máu, trong ánh mắt tràn đầy hung ác nham hiểm.
"A Minh chàng đừng tức giận, bọn họ không mang theo chúng ta cũng là nhân chi thường tình, nếu không chờ vết thương của huynh tốt chúng ta liền trở về đi", bên cạnh Nguyệt Cầm nhìn biểu tình của Kha Minh cực kỳ đáng sợ, không khỏi co rúm lại một chút, thật cẩn thận nói.
Kha Minh trừng mắt nhìn nàng một cái, bất quá lần này gã cũng không có động thủ đánh nàng nữa, điều này làm cho Nguyệt Cầm theo bản năng nhẹ nhàng thở ra. Kha Minh cũng mặc kệ nàng, tối tăm nói, "Trong ba người kia nữ nhân chính là đại tiểu thư Bạch gia, nếu có thêm nàng, như thế nào cũng có thể kiếm được một cái danh ngạch."
"Nhưng là bọn họ lại đối với ta như thế!", Kha Minh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt ghen ghét đều sắp hóa thành thực chất, "Các ngươi khinh thường lão tử, lão tử liền khiến cho các ngươi không dễ chịu!"
Nguyệt Cầm sắc mặt trắng nhợt, "A Minh, đó là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chàng ngàn vạn lần không thể ——", nàng còn không có nói xong, Kha Minh liền một chân đá nàng tới trên mặt đất, liên tiếp mấy đá đều đá tới trên ngực nàng, Nguyệt Cầm đau đến thân thể cuộn tròn lên, "Lão tử cho ngươi già mồm! Mẹ nó, một xú đàn bà cũng dám tới giáo huấn lão tử! Lão tử cho ngươi nói! Cho ngươi nói!"
Kha Minh hai mắt đỏ bừng, phảng phất như là một kẻ điên.
Sau một lúc lâu, Nguyệt Cầm không còn nhúc nhích, Kha Minh thấy thế, phỉ nhổ Nguyệt Cầm, "Thật con mẹ nó thiếu đánh."
"Ngươi gặp qua nữ nhân này không?", Có hai người thấy được Kha Minh, đi về phía gã, cho gã nhìn một chút bức họa trên tay, một người trong đó nhìn về phía nữ nhân trên mặt đất đang sinh tử không biết, trên mặt lộ ra một tia tức giận, bất quá cũng không có phát tác.
Kha Minh nhìn thấy bức họa, đôi mắt tức khắc sáng ngời, "Đây là đại tiểu thư Bạch gia?"
"Ta không hỏi ngươi nàng là ai", người hỏi chuyện tâm tình cực kỳ không tốt, "Sau khi ngươi đến đây có gặp qua nàng không?"
Kha Minh vội vàng gật đầu. Thần sắc hai người thần sắc kia đều là chấn động, dò xét lâu như vậy vẫn không có một chút bóng dáng, vốn dĩ cho rằng chỗ Kha Minh cũng sẽ không có thu hoạch gì, lại không nghĩ tới thật sự có tin tức của Bạch Đan Phượng.
"Ngươi chừng nào thì thấy được nàng, nàng chạy về hướng nào?"
Trong mắt Kha Minh hiện lên một tia tham lam, "Hai vị, ta không biết các ngươi tìm đại tiểu thư Bạch gia này có chuyện quan trọng gì, ta cũng không thể tùy tiện đem hành tung của nàng tiết lộ cho các ngươi được, vạn nhất các ngươi muốn gây bất lợi với nàng ta thì làm sao bây giờ?"
Một người trong đó hừ lạnh một tiếng, cái gì cũng chưa nói liền trực tiếp động thủ, Kha Minh trong lòng tức giận mắng, miễn cưỡng tiếp mấy chiêu sau đó liền bị đánh đến hộc ra một búng máu, hung hăng nện ở trên mặt đất.
"Dừng tay! Ngươi nếu lại đánh tiếp, ta cho dù chết cũng sẽ không lộ ra một chữ!", Kha Minh trong lòng thầm hận, nhưng là cũng không có cách nào.
Người nọ cười nhạo một tiếng, hắn vốn dĩ cũng không định đánh chết gã, làm như vậy thứ nhất là vì để sau này nói chuyện sẽ dễ dàng hơn chút, thứ hai thì lại thuần túy là vì nhìn gã không vừa mắt, "Đừng ở đây chơi trò tâm nhãn với chúng ta, ngươi nếu cung cấp tin tức hữu dụng với chúng ta, sẽ cho ngươi không ít chỗ tốt."
"Đương nhiên, tiền đề là ngươi hảo hảo phối hợp."
"Cái này đương nhiên không có vấn đề", Kha Minh trong lòng oán giận, trên mặt lại mang theo tươi cười, "Chính là tiểu nhân không có kiến thức gì, trong lòng có chút không yên ổn, không biết hai vị đại nhân có thể lộ ra một chút......"
"Nếu ngươi nói ra tin tức hữu dụng, chúng ta sẽ cho ngươi một trái bạch trà quả", người nọ nói, ngay sau đó thanh âm liền trở nên tàn nhẫn, "Nhưng nếu ngươi chỉ là lừa gạt chúng ta, ta sẽ làm cho ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này."
Kha Minh tươi cười tức khắc càng thêm chân thành hơn nhiều, bạch trà quả này đúng là một trong những vật phẩm nhiệm vụ lần này, hơn nữa cực kỳ khó lấy, "Hai vị đại nhân, đại tiểu thư Bạch gia kia vừa mới rời khỏi nơi này, đi về phía phương hướng kia." Kha Minh chỉ cho bọn họ một phương hướng, "Vừa rời khỏi còn không có bao lâu, hiện tại phỏng chừng còn chưa đi được xa đâu."
"Bọn họ tổng cộng bao nhiêu người?"
"Tổng cộng ba người, trong đó một tên là quỷ trắng, còn có một thiếu niên", Kha Minh vội vàng đáp.
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, xác nhận Kha Minh này hẳn là không có nói sai.
"Hai vị đại nhân, hiện tại có thể đem đồ vật cho ta không?", Kha Minh vuốt ve ngón tay, ánh mắt tham lam.
"A", một người khác trực tiếp bóp lấy cổ gã, Kha Minh lại một chút năng lực phản kháng cũng không có.
"Vì, cái, gì ——", khóe mắt Kha Minh muốn nứt ra, sắc mặt đã xanh tím.
Người nọ trên tay nắm chặt, đầu Kha Minh liền vô lực rũ xuống, hai mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
"Đi thôi."
Lúc này, ba người Ninh Hữu đã ở trên đường đi đến mục tiêu kế tiếp.
"Thứ này ta rất không muốn lấy", sắc mặt Bạch Đan Phượng có chút xanh mét, "Trực tiếp bỏ qua đi, dù sao còn có nhiều như vậy, đủ để các ngươi lấy được hai danh ngạch tuyển chọn rồi."
"Mặc kệ thế nào, vẫn là đi thử một lần đi, ai biết những thứ còn lại chúng ta có thể lấy được toàn bộ hay không đâu, ai cũng không thể cam đoan đoạn đường còn lại của chúng ta đều thuận buồm xuôi gió được", Charles dứt lời, có chút kỳ quái hỏi, "Vì cái gì Đan Phượng cô lại không muốn đi lấy vật kia vậy?"
Bạch Đan Phượng khóe miệng co giật, cảm giác da gà cả người đều sắp nổi lên.
"Ngươi biết mục tiêu chúng ta muốn tìm là gì sao?", Bạch Đan Phượng xoa xoa cánh tay của mình một chút.
"Xà tinh thảo a", Charles đáp.
Bạch Đan Phượng cười gượng, lần đầu lộ ra một bộ mặt hoàn toàn không hợp với tính cách khí phách của nàng một chút nào, "Vậy ngươi có biết hoàn cảnh nơi nó sinh trưởng là như thế nào không?"
"Ở trong sơn động bên cạnh rừng gỗ đỏ", Charles lại trả lời lần nữa, tin tức hắn biết được cũng chỉ có như vậy.
"Không chỉ có như vậy, ngươi có biết vì cái gì nó lại tên là xà tinh thảo không?", Bạch Đan Phượng sắc mặt cứng đờ, không có lại thừa nước đục thả câu, nói thẳng, "Bởi vì cái sơn động kia kỳ thật chính là một cái động xà, mà xà tinh thảo liền ở ngay chỗ sâu nhất trong sơn động kia."
"Hơn một ngàn con xà......", Bạch Đan Phượng chỉ nói bốn chữ như vậy, liền rốt cuộc không nói được nữa, hận không thể đem da gà nổi lên trên người đều xoa xuống. Bạch Đan Phượng nàng không sợ trời không sợ đất, vô luận mãnh thú cường đại cỡ nào đối với nàng mà nói đều là càng nhìn càng thêm hưng phấn, nhưng là nàng lại đối với đám sâu ghê tởm mềm oặt còn có đống xà rậm rạp, lại là cực kỳ khiếp sợ. Cho dù là con cự mãng lúc trước tựa như tòa tiểu sơn kia nàng cũng đều sẽ nhiệt huyết sôi trào muốn đi lên đấu một trận, nhưng là đám xà lúc nhúc kia lại làm nàng hận không thể tránh ra thật xa, huống chi ngũ thải ban lan kia, còn ở bên cạnh đàn xà dày đặc kia.
Charles suy nghĩ một chút cảnh tượng kia, tức khắc cả người rùng mình, cười gượng hai tiếng, "Ninh, bằng không chúng ta vẫn là đi địa phương tiếp theo đi, tôi cảm thấy Đan Phượng nói có đạo lý."
Ninh Hữu ngừng lại, tự hỏi một lát. Cậu đối với đàn xà đó thật ra cũng không sợ, nhưng là liên tưởng đến cảnh tượng kia xác thật là làm cậu có chút khó chịu, do dự trong chốc lát, cậu bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, xoay người liền đi trở về.
"Tới đây với tôi, tôi có biện pháp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.