Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 53:




Hai người một đường ấm áp tới Kỳ gia, Kỳ phu nhân vừa nhìn thấy bọn họ liền phản ứng cực kỳ nhiệt tình, đặc biệt là đối với Ninh Hữu, so với Kỳ Tĩnh thì còn thân thiết hơn nhiều. Bà luôn cảm thấy là con trai của mình bắt cóc đứa nhỏ nhà người ta, cho nên luôn có một loại cảm giác áy náy.
"Tiểu Hữu vừa đến trường không bao lâu đi, chuẩn bị học chuyên ngành gì vậy?"
"Con muốn học tập chế tạo cơ giáp ", Ninh Hữu trả lời, "Hiện tại chờ đến một tháng sau thi nhập học."
Từ sau khi xuống xe tay của Kỳ Tĩnh vẫn luôn ôm lấy eo Ninh Hữu, hiện tại cho dù Kỳ phu nhân có đang nói chuyện với Ninh Hữu, Kỳ Tĩnh cũng không có một chút ý tứ buông ra nào, Kỳ phu nhân xem mà một trận đau mắt hột. Quan tâm hai câu xong, Kỳ phu nhân liền gọi người hầu bưng lên một ít đồ ăn cùng điểm tâm cho Ninh Hữu, trẻ con mọi nhà khẳng định là rất thích ăn mấy thứ này, dùng cái này tới xoát hảo cảm chắc không sai đâu. Quả nhiên, Ninh Hữu ăn cực kỳ thỏa mãn.
Viêm Hoàng một mình một cái cơ giáp lao lực từ trên xe xuống, quay tròn đi vào trong phòng, nhìn ba người đang nói chuyện, căn bản không rảnh lo đến nó, tức khắc bi từ trong lòng ra, oa một tiếng khóc lên.
Kỳ phu nhân lập tức đau lòng, "Tiểu Viêm Hoàng con làm sao vậy, khóc thương tâm như vậy!"
Viêm Hoàng một phen bổ nhào vào trong ngực Kỳ phu nhân, thút tha thút thít nói, "Hai người bọn ở bên nhau nị oai, ném con lên trên cách vách, kết quả lúc xuống xe cũng không mang theo con xuống, đều là do tự con hao hết sức lực bò ra được! Hơn nữa mẹ hiện tại cũng cùng bọn họ nói chuyện với nhau, không nhìn thấy con cũng không thèm tìm con, mẹ không quan tâm con QAQ!"
Kỳ phu nhân vừa nghe liền hiểu được thằng nhóc con Viêm Hoàng này là đang ghen, tức khắc dở khóc dở cười, ôm nó vào trong lòng ngực cẩn thận an ủi, khó khăn mới dỗ được nó. Sau đó, Viêm Hoàng liền cùng Ninh Hữu lăn cùng một chỗ, nhìn chằm chằm màn ánh sáng trên tường bắt đầu chiếu phim hoạt hình, xem sau sưa ngon lành.
Kỳ phu nhân thì lại kéo Kỳ Tĩnh sang bên cạnh, nhỏ giọng nói, "Về Tiểu Hữu con định như thế nào? Hiện tại nó mới mười sáu tuổi, còn mười bốn năm nữa mới có thể thành niên, các con nếu muốn kết hôn thì cũng chỉ có thể chờ đến mười bốn năm sau. Cái này cũng chỉ là vấn đề nhỏ, chúng ta có thể nhận Tiểu Hữu tới đây ở, vừa vặn người trong nhà nó cũng không ở Tương Vương Tinh, tới đây sinh hoạt sớm một chút cũng tốt, vừa vặn bồi dưỡng một chút cảm tình với chúng ta. Nhưng không nói đến cái này, con có biết con yêu đương cùng một đứa nhỏ vị thành niên có bao nhiêu ảnh hưởng không tốt không, nếu hiện tại con muốn chiếm được nó thì biết phải xử lý như thế nào! Hơn nữa còn có một vấn đề nữa, người nhà của nó có biết quan hệ của con cùng nó không? Bọn họ có đồng ý gả Tiểu Hữu cho con không?"
Kỳ Tĩnh mím chặt môi, người nhà của Tiểu Hữu hẳn là không biết về quan hệ của bọn họ. Hơn nữa nếu thẳng thắn, cực kỳ có khả năng chính là, anh căn bản là không chiếm được sự đồng ý của cha mẹ Tiểu Hữu, tuổi tác của anh so với cha mẹ của Tiểu Hữu còn lớn hơn. Thiết huyết thượng tướng luôn luôn không có chuyện gì phải sợ hãi hiện tại lại bởi vì cái này mà không khỏi lo lắng chần chừ.
Kỳ phu nhân thở dài, "Mặc kệ có nói như thế nào, tốt nhất con nên thông báo một tiếng trước với người nhà Ninh Hữu đi, nếu bọn họ không đồng ý, mẹ sẽ thuyết phục bọn họ."
Ninh Hữu phát hiện sau khi Kỳ Tĩnh trở về thì trạng thái có chút không thích hợp, tức khắc cũng không còn tâm tư xem phim hoạt hình mà cậu đặc biệt thích nữa.
"Anh làm sao vậy? Sao lại trông rầu rĩ không vui như vậy?"
Kỳ Tĩnh sờ sờ đầu tóc Ninh Hữu, "Tôi đang suy nghĩ không biết cha mẹ em có thích tôi không." Cũng suy nghĩ, em có thể ghét bỏ tôi quá già hay không nữa.
Nghe xong Kỳ Tĩnh nói, biểu tình của Ninh Hữu bỗng nhiên cứng đờ, sau đó có chút áy náy chớp chớp mắt, "Tôi đã quên nói cho cha mẹ biết về quan hệ của chúng ta rồi! Hiện tại tôi nói cho bọn họ liền!"
Ninh Hữu nói gió chính là mưa, Kỳ Tĩnh còn chưa có từ trong lo lắng tuổi tác của hai người bọn họ quá lớn mà phản ứng lại, liền nhìn thấy Ninh Hữu trực tiếp kết nối điện thoại với cha mẹ nuôi của cậu, tức khắc biểu tình trên mặt biến mất không còn một mảnh, có một chút khẩn trương chưa bao giờ trải qua.
"Cha mẹ!", Ninh Hữu vui vẻ mà hô lên.
Kỳ Tĩnh bởi vì hiện tại còn cách Ninh Hữu một khoảng cách, cho nên trong video cũng không xuất hiện thân ảnh của anh. Vợ chồng Lương Mạn nhìn thấy Ninh Hữu cũng cực kỳ vui vẻ, ba người nói chuyện một hồi, hỏi Ninh Hữu về tình hình gần đây, không khí ấm áp mười phần. Nói được một lát, Ninh Hữu vẻ mặt cao hứng cùng chờ mong ném xuống cho bọn họ một quả bom lớn.
"Cha mẹ con có người yêu rồi, con muốn cùng anh ấy kết hôn!"
Vợ chồng Lương Mạn trong lòng kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, "Tiểu Hữu đây là trưởng thành rồi a, Cha mẹ ủng hộ con! Con thích con gái nhà ai vậy, tên là gì, con bé thích con không?"
Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Không phải con gái, anh ấy cũng thích con, tên là Kỳ Tĩnh."
Vợ chồng Lương Mạn kinh ngạc không thôi, sau khi nghe được không phải là một cô gái, trong lòng tức khắc trở nên cảnh giác. Ở đế quốc của bọn họ tuy rằng chuyện nam nam kết hôn cũng không ít, nhưng vẫn có chút khiến người kinh ngạc. Vấn đề quan trọng nhất chính là, lấy tình huống của con trai nhà mình, ngàn vạn lần không thể bị người lừa gạt được!
Nhìn thấy vợ chồng Lương Mạn không có phản ứng, Ninh Hữu chớp chớp mắt, "Cha mẹ?"
Vợ chồng Lương Mạn liếc nhau, Lương Mạn mở miệng, ôn nhu nói, "Tiểu Hữu a, có thể nói cho mẹ biết tình huống của đối phương không?"
Kỳ Tĩnh trực tiếp sải bước đi tới trong phạm vi của video, thanh âm trầm thấp nói, "Hai người khỏe, tôi là Kỳ Tĩnh, tôi thích Tiểu Hữu."
Ba câu vô cùng đơn giản trực tiếp chấn vợ chồng Lương Mạn ngốc lăng, "Kỳ, Kỳ thượng tướng?!"
Kỳ Tĩnh gật gật đầu, bởi vì có chút khẩn trương không tự giác, khí thế trên người nhịn không được mà tuôn ra, Ninh Hữu không có cảm giác gì, nhưng vợ chồng Lương Mạn đối diện trong máy liên lạc lại cảm giác được áp lực dày đặc.
"Ngài, ngài khỏe!", Vợ chồng Lương Mạn theo bản năng thẳng eo, thái độ đối với Kỳ Tĩnh cực kỳ sùng kính. Thanh danh của thượng tướng Kỳ Tĩnh cực kỳ vang dội, toàn đế quốc cơ hồ có 99% người đều là fan não tàn của anh, mặc dù bọn họ ở tinh cầu Hòa Tân xa xôi, cũng giống vậy thôi. Ở trong lòng bọn họ Kỳ Tĩnh vẫn luôn là nhân vật giống như thần vậy, lại không nghĩ thế nhưng có thể nhìn thấy anh thông qua máy liên lạc.
Một bên là không biết nói gì, bên kia là bị kinh sợ quên mất ngôn ngữ, hai bên liền cứ như vậy im lặng trong vài phút.
Ninh Hữu có chút kỳ quái nhìn nhìn cha mẹ, lại nhìn nhìn Kỳ Tĩnh, phát hiện bọn họ vẫn như cũ không nói gì, có chút không rõ ràng tình huống lắm, dứt khoát liền ôm lấy cánh tay của Kỳ Tĩnh, mi mắt cong cong nói với vợ chồng Lương Mạn, "Cha mẹ hai người biết anh ấy sao?"
Vợ chồng Lương Mạn lúc này mới phản ứng lại được tình huống hiện tại, người mà con trai nhỏ ngoan ngoãn nhà mình thích thế nhưng lại là Thượng tướng Kỳ Tĩnh?!
Hiện tại cảm giác của bọn họ cực kỳ phức tạp, từ lúc bọn họ mới vừa thành niên cũng đã nghe nói qua thanh danh của Kỳ Tĩnh, mà ở mười mấy năm trước, Kỳ Tĩnh ở tinh cầu Bruce trong một trận chiến mà thanh danh đại chấn, được trao tặng quân hàm thượng tướng, trở thành anh hùng của toàn đế quốc. Tuổi tác của thượng tướng Kỳ Tĩnh cùng bọn họ cũng không chênh lệch lắm, nhưng là ở trong mắt bọn họ vẫn luôn là nhân vật tiền bối cao cao tại thượng, hiện tại sao lại đột nhiên có quan hệ với con trai của mình vầy nè......
Tiền bối thần tượng —> con rể tương lai......
Chênh lệch thật lớn này làm cho vợ chồng Lương Mạn vẫn luôn không thể bình thường lại được, chẳng qua lo lắng đối với chuyện con trai bị lừa gạt cũng đã biến mất không còn một mảnh, nhân phẩm của thượng tướng Kỳ Tĩnh bọn họ tuyệt đối là tin được.
Kỳ phu nhân nói xong với Kỳ Tĩnh liền trở về phòng mình mang chút đồ ra, chờ đến khi ra ngoài liền cảm thấy không khí có chút không thích hợp, chậm rãi đi qua, nhìn kỹ, phát hiện Kỳ Tĩnh thế nhưng lại đang trò chuyện với người khác, xem tình huống hẳn chính là cha mẹ của Ninh Hữu, tức khắc trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ. Mới vừa nói với nó, hiện tại đã đi thông báo rồi, hiệu suất này có phải là quá cao một chút hay không. Chẳng qua, xem tình huống thì hình như có chút xấu hổ?
Kỳ phu nhân hiểu rất rõ con trai của mình, lấy tính tình của nó khẳng định là không có biện pháp để lấy lòng cha mẹ của Tiểu Hữu, chỉ có thể thở ngắn than dài.
Vợ chồng Lương Mạn nhìn thấy một vị phu nhân cực kỳ có khí chất quý đi tới trước máy liên lạc, tức khắc có chút co quắp, chẳng qua so với lúc đối mặt với Kỳ Tĩnh thì khá hơn nhiều. Bọn họ nhìn bà cũng có chút quen mặt, hơn nữa còn có Kỳ Tĩnh ở đó, tức khắc nhớ tới đây là mẹ của Kỳ thượng tướng.
Kỳ phu nhân cười cười với bọn họ, ôn hòa cực kỳ, "Chào hai người, tôi là mẹ của Kỳ Tĩnh, nói vậy hai người hẳn là cha mẹ của Tiểu Hữu đi?"
Bởi vì Kỳ phu nhân cho người ta một cảm giác rất thoải mái, vợ chồng Lương Mạn cũng không khỏi thả lỏng, bọn họ nói chuyện cực kỳ thuận lợi, Kỳ Tĩnh ở bên cạnh làm nền, Ninh Hữu ngẫu nhiên cắm một câu, tổng thể mà nói bầu không khí vẫn là rất tốt. Kỳ phu nhân nói chuyện cực kỳ hài hước, vẫn luôn nói tới những chuyện lúc Kỳ Tĩnh ở nhà, lại đơn giản mà xảo diệu giới thiệu cảm tình của Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh một chút, hơn nữa còn biểu đạt xin lỗi của bà.
"Kỳ Tĩnh nhiều năm như vậy chưa từng gặp được người nào hợp tâm ý, vẫn luôn không chịu kết hôn, tôi làm mẹ của nó cũng phí không ít tâm tư. Không thể tưởng được lần này gặp được Tiểu Hữu nó liền một chân rơi vào, hoàn toàn không bỏ xuống được. Tình cảm của cả hai đều rất tốt, tôi là người đã kết hôn bao nhiêu năm rồi xem mà vẫn cảm thấy đau mắt. Chẳng qua bởi vì Kỳ Tĩnh vẫn luôn làm nhiệm vụ ở bên ngoài, cũng không có cơ hội nói chuyện với hai vị, hy vọng hai vị không lấy làm phiền lòng."
Vợ chồng Lương Mạn đâu có tâm tư dám trách cứ gì Kỳ Tĩnh, hơn nữa trải qua một phen nói chuyện vừa rồi bọn họ cũng đã tiếp thu nhất định đối với tình cảm của hai người Tiểu Hữu và Kỳ thượng tướng rồi, tuy rằng vẫn như cũ cảm giác có chút vi diệu.
Nhìn thái độ của vợ chồng Lương Mạn đã hòa hoãn lại, ngay sau đó Kỳ phu nhân lại cùng bọn họ mặc sức tưởng tượng đến tương lai của Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh, cười trêu chọc Kỳ Tĩnh, " Năm nay Tiểu Hữu còn nhỏ, tôi sẽ thay hai vị chăm sóc nó, tuyệt đối sẽ để Kỳ Tĩnh chờ đủ mười bốn năm!"
Vợ chồng Lương Mạn tự nhiên là biết Kỳ phu nhân có ý tứ gì, trong lòng có chút do dự. Lương Mạn dừng một chút nói, "Kỳ thật, Tiểu Hữu là chúng ta nhận nuôi, tuổi tác của nó cũng là lúc đăng ký tin tức thân phận người quản lý trực tiếp điền lên", Ý tứ trong lời nói của bà kỳ thật chính là, tuổi tác của Ninh Hữu có khả năng không nhỏ như vậy.
Kỳ phu nhân cùng Kỳ Tĩnh đều là trong lòng vừa động. Mà Ninh Hữu tham dự toàn bộ quá trình nói chuyện thì lại trực tiếp chớp chớp mắt, "Năm nay tôi kỳ thật cũng không phải là mười sáu, tôi hẳn là một trăm linh bốn rồi......"
Vợ chồng Lương Mạn biết Ninh Hữu là từ khác thế giới tới, đối với tuổi tác của cậu cũng không để ý như vậy, nhưng Kỳ phu nhân thì lại vẻ mặt không thể tin tưởng nổi, ngay cả Kỳ Tĩnh cũng mở to hai mắt. Kỳ phu nhân thông minh không có tiếp tục dây dưa ở đề tài này nữa, mà trực tiếp vui vẻ nói với vợ chồng Lương Mạn về hôn sự của hai người bọn họ, Ninh Hữu thì lại phi thường hưng phấn đồng ý sớm cử hành một chút. Vợ chồng Lương Mạn nhìn đến cái bộ dáng này của Ninh Hữu tự nhiên là hiểu rõ thái độ của con trai nhỏ nhà mình, tức khắc cũng bắt đầu suy nghĩ.
Chờ kết thúc trò chuyện, Kỳ Tĩnh trực tiếp mang theo Ninh Hữu trở về phòng mình, lần nữa xác nhận vấn đề tuổi tác một chút, Ninh Hữu cực kỳ thản nhiên cho anh đáp án khẳng định. Kỳ Tĩnh nghe xong chuyện thứ nhất chính là ấn Ninh Hữu lên tường rồi hôn sâu một cái, lúc trước anh vẫn luôn bận tâm đến tuổi tác của Ninh Hữu, cho nên cho dù Ninh Hữu có trêu chọc anh đến thiếu chút nữa là bạo tạc, anh vẫn chịu đựng không đi cạy hàm răng trắng tinh mà nhỏ nhắn kia của cậu. Hiện tại đã không còn gông cùm tuổi tác xiềng xích, Kỳ Tĩnh rốt cuộc cũng có thể thực hiện suy nghĩ nội tâm của mình rồi.
Ninh Hữu bị cái hôn môi tràn ngập tính xâm lược này làm cho đầu óc nhão thành một đoàn, đầu cậu bị ép ngẩng lên, khoang miệng bị một đoàn lửa nóng tàn sát bừa bãi, Ninh Hữu vốn dĩ đã không cần hô hấp thế nhưng lại cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Chờ đến khi Kỳ Tĩnh buông cậu ra, cả người Ninh Hữu đều ngốc ra.
"...... Chờ chúng ta kết hôn", thanh âm của Kỳ Tĩnh ám ách, thở hổn hển, đôi mắt lửa nóng nhìn chằm chằm Ninh Hữu.
Nóng bỏng ôn tồn qua đi, Kỳ Tĩnh hỏi về vấn đề thân thế của Ninh Hữu. Trên người Ninh Hữu vẫn luôn tồn tại rất nhiều bí ẩn, tỷ như nói, vì cái gì Ninh Hữu lại nói chiếc nhẫn gia truyền trong tay mẹ anh vốn là của cậu, lại tỷ như nói, anh có thể tra được Ninh Hữu là được nhận nuôi, nhưng căn bản lại tra không được lai lịch chân chính của Ninh Hữu là gì.
Nghe được Kỳ Tĩnh dò hỏi, Ninh Hữu cũng không biết làm sao, căn bản là không có một chút tâm tư phòng bị nào, trong ý thức của cậu người này tuyệt đối có thể tín nhiệm được, cho nên cậu cực kỳ dứt khoát đem lai lịch của mình nói rõ ràng cho Kỳ Tĩnh.
Kỳ Tĩnh nghe xong liền hoàn toàn rơi vào trạng thái khiếp sợ, còn chưa kịp hỏi gì nữa, Ninh Hữu liền trực tiếp giới thiệu cho anh bằng hữu tốt nhất của mình Lăng Vân, Lăng Vân trực tiếp biến thành một cây trường kiếm thần bí cổ xưa, phiêu phù ở giữa không trung, khí thế tận trời, cái loại uy hiếp cường đại này làm cho Kỳ Tĩnh cũng nhịn không được mà căng thẳng thân thể. Cái này còn chưa tính, tiếp đó Ninh Hữu lại cho anh xem những thứ bên trong nhẫn không gian của cậu, giải thích cho Kỳ Tĩnh một chút tác dụng của những linh thạch đó.
Sự thật khó mà tin được một cái nối tiếp một cái.
Kỳ Tĩnh ôm Ninh Hữu vào trong lòng, biểu tình nghiêm túc, "Chuyện em đến từ một thế giới khác có những ai biết?"
"Cha mẹ, bây giờ còn có anh."
Cánh tay Kỳ Tĩnh ôm Ninh Hữu siết chặt lại, thanh âm trầm thấp, "Về sau đừng nói với ai nữa, rất nguy hiểm."
Ninh Hữu gật gật đầu, cười phi thường vui vẻ.
Sau khi thẳng thắn tất cả mọi chuyện của mình trong lòng Ninh Hữu dị thường nhẹ nhàng, tươi cười trên mặt chưa từng dừng lại lần nào, Kỳ Tĩnh thì lại ngoại trừ có chút lo lắng đối với lai lịch của Ninh Hữu ra, trong lòng cũng ấm áp dị thường, nhức con đối với anh tín nhiệm vô cùng, nhận thức này khiến anh cực kỳ vui vẻ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kỳ Tĩnh cho người đem tin tức thân phận của Ninh Hữu sửa lại, tuổi tác trực tiếp đổi thành ba mươi tuổi, thành niên. Bởi vì thể chất đặc thù của Ninh Hữu, khuôn mặt của cậu cùng tuổi khác biệt quá lớn, nếu trực tiếp viết thành tuổi chân thật căn bản là không ai tin tưởng được, hơn nữa còn sẽ phát sinh một loạt phiền toái không cần thiết, cho nên vẫn chỉ sửa đến thành niên là được rồi, như thế này mọi người nhiều nhất là sẽ cảm thấy Ninh Hữu lớn lên hơi non nớt một chút, cũng sẽ không nghĩ quá nhiều.
Bởi vì Kỳ Tĩnh có thể ở nhà trong một tuần, tại trong một tuần này Ninh Hữu liền dứt khoát không trở về ký túc xá nữa, chỉ là dùng máy liên lạc thông báo với hai người Tấn Giang một chút. Tại trong một tuần này, Kỳ Tĩnh mang theo Ninh Hữu du lịch khắp nơi một phen, đem những địa phương lúc trước anh cảm thấy lãng phí thời gian khinh thường đi toàn bộ đều đi một lần. Một ngày cuối cùng, bọn họ đi đến nơi hoang vắng nhất ở Tương Vương Tinh, đó là một khe sâu lớn, bởi vì nguyên nhân địa thế nên cũng không thể dựng lên kiến trúc gì, cũng chỉ có lúc ngẫu nhiên có người du lịch mới tới nơi này.
Lúc hai người Ninh Hữu tới đã là gần chạng vạng, toàn bộ khe sâu lớn cực kỳ u tĩnh, ngoại trừ bọn họ ra thì không còn bất luận người nào nữa. Ninh Hữu cực kỳ thích hoàn cảnh nơi này, luôn có cảm giác dị thường thân thiết, có thể là bởi vì duyên cớ dân cư thưa thớt, linh khí nơi này cũng so với những địa phương khác thì dày đặc hơn nhiều. Hít một hơi thật sâu, cậu kéo tay Kỳ Tĩnh lại, nở nụ cười, má lúm đồng tiền nhỏ hai bên gương mặt như ẩn như hiện, "Anh muốn thử bay qua một chút không!"
Kỳ Tĩnh mắt đen sâu thẳm, tựa như bầu trời đêm thâm thúy kia, thanh âm trầm thấp, "Được"
Ninh Hữu chớp chớp mắt, một tay đẩy Kỳ Tĩnh từ bên bờ vực xuống.
Bởi vì lúc nói chuyện cùng Ninh Hữu, Kỳ Tĩnh đang đưa lưng về phía vực sâu, hiện tại bị đẩy xuống thì mặt hướng lên trên, nhanh chóng rơi xuống, biểu tình lại không có một chút hoảng loạn nào, trấn định cực kỳ.
Vốn dĩ muốn nhìn Kỳ Tĩnh biến sắc mặt, kết quả lại tính sai, Ninh Hữu sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng. Đôi tay khẽ nhúc nhích, thân thể đang nhanh chóng rơi xuống của Kỳ Tĩnh lập tức ngừng lại, Ninh Hữu nhẹ gọi một tiếng, Lăng Vân rời khỏi trên cổ tay, biến thành một cây dây dài kim hỏa chi sắc, cuốn bên hông Kỳ Tĩnh, mà một đầu khác thì lại cuốn bên hông Ninh Hữu.
Ninh Hữu không có kéo Kỳ Tĩnh tới, mà là trực tiếp nhảy xuống, từ trên vách núi lâng lâng bay xuống, vừa ngừng ở trước mặt Kỳ Tĩnh. Dưới thân Kỳ Tĩnh phảng phất như có một tầng thủy tinh nhìn không thấy, anh trực tiếp nằm ở trên đó, mà Ninh Hữu thì lại nổi phía trên người anh.
Chóp mũi đối chóp mũi, hai đôi mắt nhìn nhau.
Tình cảm nồng đậm bên trong rất nhỏ rồi lại khắc sâu thông qua đôi mắt truyền tới trong lòng đối phương.
Sắc trời tối sầm xuống, ngoại trừ chính bọn họ, đã không còn thấy rõ cái gì nữa, chỉ có thể cảm giác được gió nhẹ từ từ thổi, có chút lạnh lẽo, lại cực kỳ thoải mái.
Ninh Hữu tiếp xúc trên môi Kỳ Tĩnh một tức rồi rời đi, mi mắt cong cong, đôi tay vừa động, hai người bay lên trời, ở trong hạp cốc lớn bừa bãi bay lên.
Cái loại cảm giác trong thiên địa chỉ có hai người bọn họ này, cực kỳ tuyệt vời.
*Editor: Đỏ mặt, "lãn mợn" quá
Ngày hôm sau, Kỳ Tĩnh trở về quân hạm, trước khi đi thì đã đưa Ninh Hữu về trường học, ở trên xe hung hăng mút hôn một phen, thẳng đến khi hôn đến Ninh Hữu cả người nóng lên, gương mặt phiếm hồng.
Mang theo Viêm Hoàng bị ngăn cách ở hàng phía trước xuống xe, Ninh Hữu cực kỳ không đành lòng tạm biệt với Kỳ Tĩnh.
Trên đường trở về ký túc xá, Ninh Hữu luôn cảm thấy những người chung quanh có chút không thích hợp, ánh mắt nhìn cậu quái quái, chẳng qua Ninh Hữu từ trước đến nay đều không nghĩ nhiều, bọn họ thấy cậu thế nào thì có quan hệ gì với cậu chứ, cho nên căn bản là không để trong lòng.
Chờ đến khi trở về ký túc xá, hai người Tấn Giang và Lâm Ninh đều có mặt, đầu tiên là vui vẻ chào hỏi với Ninh Hữu, sau đó liền bắt đầu trò chuyện.
"Không biết vì cái gì, tớ cứ cảm giác gần đây lúc mọi người nhìn tớ có chút quái quái", Lâm Ninh chần chừ nửa ngày, cuối cùng vẫn là cảm thấy trong lòng không yên, có chút không xác định nói, "Tớ đã tìm người hỏi qua, nhưng là bọn họ đều không có ai thừa nhận."
Tấn Giang vẫy vẫy tay, cũng không để bụng, cười xấu xa một tiếng, "Thiết, lúc bọn họ nhìn tớ cũng như vậy, một đám cực kỳ không thích hợp, cậu muốn biết vì cái gì sao?"
"Vì cái gì?", Lâm Ninh nghiêm túc nghe.
Tấn Giang nhướng mày, đắc ý dào dạt, "Đương nhiên là bởi vì mấy ngày trước ba người chúng ta đại phát thần uy tiêu diệt đồ bỏ Mộ thiếu gia kia a, sự tích quang huy bực này đương nhiên là sẽ nhanh chóng lan truyền ở trong trường học, hình tượng của chúng ta uy vũ như vậy, bọn họ sao có thể không ghen ghét không hâm mộ chứ? Cho nên ánh mắt nhìn chúng ta khẳng định đều là ghen ghét hâm mộ cùng hận hận, không cần để ý đến bọn họ."
Lâm Ninh tuy rằng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không biết nói như thế nào, tạm thời tiếp nhận cách nói của Tấn Giang.
Tấn Giang thì lại gấp không chờ nổi hỏi Ninh Hữu, "Người bạn kia của em mang em đi đâu chơi vậy?"
Ninh Hữu đem những nơi mà bọn họ đã đi qua đều kể một lần.
Tấn Giang thở dài, biểu tình ai oán, "Người bạn kia của em cũng thật đúng là đủ ý tứ, nghĩ đến thời gian anh đến Tương Vương Tinh đã lâu như vậy, những nơi em đã đi anh cũng chỉ mới đi qua một hai nơi, em lại hầu như chỗ nào cũng được đến rồi, thật là số mệnh bất đồng a!", Nói nói, Tấn Giang bỗng nhiên phát hiện Lâm Ninh đứng lên chuẩn bị về phòng, nhất thời kéo cậu lại, "Sao hiện tại cậu đã muốn về phòng rồi, Tiểu Hữu vừa trở về, chúng ta trò chuyện thêm một chút nữa đi!"
Lâm Ninh bị Tấn Giang kéo lảo đảo một cái, sau khi đứng vững thì lay cái tay Tấn Giang đang lôi kéo cậu một chút, có chút vội vàng, "Ngày mai tớ còn có bài tập phải giao, hiện tại tớ còn chưa có làm xong!"
Tấn Giang nghe xong có chút kỳ quái, "Chúng ta đã nghỉ ngơi hai ngày, ấn theo trạng thái ngày thường của cậu mà nói, cậu hẳn là đã sớm hoàn thành bài tập rồi a, sao đến bây giờ vẫn chưa xong chứ?"
Lâm Ninh buồn rầu hết sức cũng nghi hoặc có chút, "Tớ cũng không biết sao lại thế này, gần đây bài tập được giao đặc biệt khó, tớ nghiên cứu suốt một ngày cũng không có một chút tiến triển nào, gần đây bài tập cùng lúc trước quả thực chính là khác nhau như trời với đất", nói xong một câu cuối, Lâm Ninh liền nhanh chóng lay tay của Tấn Giang, "Tấn Giang cậu nhanh buông tớ ra, tớ muốn đi làm tiếp!"
Nhìn thấy Lâm Ninh sốt ruột, Tấn Giang nhanh chóng buông tay ra, "Được rồi được rồi, vậy cậu nhanh đi đi."
Sau khi Lâm Ninh đi rồi cũng chỉ thừa lại hai người Tấn Giang và Ninh Hữu, Ninh Hữu vốn dĩ cũng muốn trực tiếp về phòng, nhưng lại bị Tấn Giang kéo lại, tội nghiệp tỏ vẻ, "Em trai bồi anh Tấn nói chuyện một lát đi, một mình anh đã nhàm chán sắp chết rồi."
Ninh Hữu tự hỏi một chút liền ngồi trở về, "Được rồi, vậy anh muốn nói cái gì?"
Tấn Giang cười xấu xa chớp chớp mắt về phía Ninh Hữu, trong mắt tràn ngận lửa bát quái hừng hực, "Em có biết vận đào hoa của anh trai em đã tới rồi không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.