Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 50:




"Đây là đồ em mua sao?", Tấn Giang tò mò nhìn cái hộp lớn trước mặt.
Ninh Hữu lắc đầu, "Không phải em mua."
Tấn Giang càng thêm kinh ngạc, "Em vừa mới tới đây được mấy ngày a, ai có thể tặng đồ em được? Mau mở ra, không chừng là một cái hộp đầy hoa hỗn loạn với thư tỏ tình linh tinh đâu!", Tấn Giang càng nói trên mặt càng thêm kích động, hắc hắc cười xấu xa, "Anh cảm thấy cực kỳ có khả năng là lúc em tới đây thì bị cái nào sư huynh sư tỷ nào đó của học viện theo dõi, dùng phương thức này để thổ lộ với em đấy! Đừng nhắc đến chứ, đúng là có vài người hỏi anh chuyện của em đấy."
Ninh Hữu cũng không có để ý đến hắn càng nói càng không đáng tin cậy, trực tiếp động thủ mở cái hộp ra.
Cái hộp ước chừng cao khoảng nửa người, sau khi mở ra bên trong còn có một tầng xác ngoài không biết là dùng tài liệu gì, Ninh Hữu nghiên cứu một chút, phát hiện phía trên có một cái nút nhỏ, sau khi ấn một cái, cái xác ngoài kia liền tự động mở ra.
Một người máy loại nhỏ từ bên trong vọt ra, trực tiếp vọt vào trong lòng ngực Ninh Hữu.
"Ninh Hữu!!!", Một giọng trẻ con gào khóc.
"Viêm Hoàng?!", Ninh Hữu kinh ngạc cực kỳ, một chút cũng không có nghĩ đến, "Sao cậu lại ở chỗ này?"
"Sao lại là một người máy trí năng chứ", Tấn Giang lẩm bẩm một chút, "Ai lại nhàm chán gửi thứ này đến đây vậy?"
Bởi vì thân phận đặc thù của Viêm Hoàng, Ninh Hữu trực tiếp ôm nó trở về phòng mình, không có để Tấn Giang nghe tiếp.
"Uy, em trai cậu nhỏ mọn như vậy làm gì", Tấn Giang gõ cửa phòng Ninh Hữu, "Còn không phải chỉ là một người máy thôi sao, cho anh Tấn nhìn một chút đi, anh đang nhàm chán đến chết đây nè."
Ninh Hữu không có phản ứng lại hắn, lôi Viêm Hoàng trong lòng ngực mình ra, "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Viêm Hoàng khóc chít chít lôi kéo góc áo cậu, "Đều là do chủ nhân bại hoại kia, đầu tiên anh ta đem tui ném tới chỗ lão thực nghiệm cuồng kia, tui ở đó bị ngược đãi rất rất lâu, vốn dĩ lão thực nghiệm cuồng kia đã nói là tui không có vấn đề gì, không cần sửa chữa, bảo đưa tui trở về, kết quả chủ nhân bại hoại kia lại không cho tui trở về! Bảo tui ngây người ở đó thêm vài ngày nữa!"
Ninh Hữu sờ sờ cái đầu nhỏ tròn hồ hồ kia của Viêm Hoàng, "Vậy sao cậu lại tới chỗ của tôi?"
Viêm Hoàng khụt khịt một chút, trong thanh âm tràn đầy lên án, "Ngày hôm qua lão già thực nghiệm cuồng kia nhận được một cái thông tin, sau đó liền trực tiếp đóng gói đưa tui tới đây, hơn nữa còn là dùng chuyển phát nhanh! Lão sao có thể coi tui giống như hàng hóa mà dùng chuyển phát nhanh được chứ! Lại còn đóng gói tui bỏ vào một cái hộp nữa! Đều là bại hoại!"
Ninh Hữu nhịn không được nở nụ cười, liên tưởng đến cái liên lạc ngày hôm qua với Kỳ Tĩnh, Kỳ Tĩnh nói sẽ tìm một người hỗ trợ cho cậu, xem ra hẳn chính là Viêm Hoàng rồi, "Vậy sau này cậu liền đi theo tôi được không?"
Viêm Hoàng gật gật đầu, giọng trẻ con non nớt nghe có vẻ phá lệ đáng yêu, "Được! Cậu so với bọn họ thì tốt hơn nhiều!"
Qua hơn nửa ngày, Viêm Hoàng mới từ trong bi phẫn vì bị người coi thành hàng hóa đóng gói mà bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi tình huống của Ninh Hữu từ sau khi nó biến mất. Sau khi biết được chủ nhân bại hoại đã đắc thủ, biểu tình của Viêm Hoàng chính là khiếp sợ. Nó không phải chỉ là biến mất mấy ngày thôi sao, như thế nào lại có một loại cảm giác đột nhiên thay trời đổi đất thế này. Quả bưởi nhỏ từ tinh cầu Hòa Tân đi tới Tương Vương Tinh, biểu hiện tâm ý với chủ nhân bại hoại, lại còn gặp được gia trưởng nữa! Không chỉ như thế, tín vật truyền cho con dâu của Kỳ gia trên tay mẹ cũng đã mang trên tay quả bưởi nhỏ rồi!
Viêm Hoàng ngẩn ngơ một hồi lâu, có chút ngốc hỏi, "Các cậu không phải là tiến triển quá nhanh một chút sao?"
Ninh Hữu chớp chớp mắt, có chút mất mát, "Không mau a, đến bây giờ tôi vẫn chưa có gặp mặt được trong hiện thực đâu."
Viêm Hoàng đột nhiên lắc lư đầu, quyết định tạm thời xem nhẹ chuyện này, nó không thể hỏi tiếp nữa, nếu còn hỏi tiếp, hai người này không chừng sẽ làm nó thắt tâm như thế nào đâu.
"Cậu muốn thi vào học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc sao?", Viêm Hoàng ngẩng đầu hỏi nhỏ.
Ninh Hữu gật đầu, "Đúng"
"Tui có thể xem như là người bác học nhất toàn bộ đế quốc đấy! chẳng qua chỉ là một kỳ thi nhập học vào trường mà thôi, không làm khó được tui đâu! Tư liệu bên trong tui chính là đề thi bao năm qua tới nay của các trường học, hơn nữa kỹ năng thực chiến của tui cũng là không ai có thể so được! Cậu hỏi tui là hỏi đúng người rồi! Có sự trợ giúp của tui, cậu nhất định có thể thi được vào Hệ chiến đấu cơ giáp!", Viêm Hoàng rất có một loại khí thế chỉ điểm giang sơn, bộ dáng nhỏ con kia cực kỳ tự hào.
"Viêm Hoàng cậu từ từ đã", Ninh Hữu ngăn cản nó lại, "Tôi không muốn thi Hệ chiến đấu cơ giáp, tôi muốn thi vào Hệ chế tạo cơ giáp của học viên cơ giáp đệ nhất đế quốc."
Viêm Hoàng khiếp sợ, không thể tin tưởng hỏi, "Cậu nói gì? Cậu muốn vào Hệ chế tạo cơ giáp?", Sau khi Ninh Hữu xác nhận, Viêm Hoàng lại cảm thấy đầu óc của Ninh Hữu xảy ra vấn đề, "Cậu có tinh thần lực cường đại như vậy không đi học tập chiến đấu cơ giáp, đi học chế tạo cơ giáp làm gì? Đây không phải là lãng phí sao?"
Ninh Hữu cười, "Có cậu dạy tôi là đủ rồi! Tôi cảm thấy cậu đã cực kỳ lợi hại rồi, không cần tôi phải đi học chỗ khác nữa!"
Chủ bản của Viêm Hoàng đằng một cái mà nóng lên, nó cảm thấy cơ thể nó có chút không thể giảm nhiệt được, "Coi, coi như cậu có anh mắt tốt, tui, tui so với bọn họ thì lợi hại hơn nhiều! Dạy cậu mà thôi, đương nhiên là dư dả!"
Ninh Hữu tán đồng gật gật đầu, sau đó dò hỏi, "Nhưng là tôi muốn vào Hệ chế tạo cơ giáp, chỗ cậu có tư liệu có thể giúp tôi không?"
Viêm Hoàng vỗ bộ ngực nhỏ, "Đương nhiên! Tư liệu ở chỗ của tôi chính là đầy đủ nhất!"
Vào ban đêm, Ninh Hữu mang theo Viêm Hoàng đi gặp người trong ký túc xá, nói với người ngoài Viêm Hoàng là người máy bảo mẫu mà bạn bè gửi đến cho cậu. Viêm Hoàng tuy rằng cực kỳ bất mãn đối với xưng hô này, nhưng cũng biết thân phận của mình có chút đặc thù, cũng không nói gì.
Thạch Hoằng Tuấn cho rằng bạn bè mà Ninh Hữu nói chính là Tưởng An lúc trước đã đưa cậu tới đi học, cũng không có hỏi nhiều, chỉ là khen người bạn này của Ninh Hữu không tồi một chút, còn Lâm Ninh và Tấn Giang thì càng không có nghi vấn gì, Viêm Hoàng liền lấy thân phận người máy bảo mẫu ở lại ký túc xá của bọn họ.
Một đoạn thời gian tiếp theo, Lâm Ninh cung cấp cho Ninh Hữu một ít linh kiện cơ giáp phi thường cơ sở cùng dụng cụ cần thiết, Ninh Hữu dùng những dụng cụ đó đem những nguyên vật liệu đó cực kỳ thuận lợi làm thành một bộ linh kiện. Đối với Ninh Hữu mà nói, công việc này quả thực là dễ dàng đến không thể dễ dàng hơn nữa. Chỉ cần nhớ kỹ các bước đi tương ứng, khống chế thời gian tốt, là có thể thực hiện được kết quả mà mình cần. Sau khi Lâm Ninh nhìn thấy Ninh Hữu cực kỳ nhanh chóng giao cho cậu thành phẩm, đã phi thường kinh ngạc, sau khi trải qua một phen dò hỏi, lúc này mới phát hiện Ninh Hữu hiểu rõ ràng tất cả những tư liệu cơ sở mà cậu gửi tới, tức khắc cực kỳ bội phục.
"Trí nhớ của em thật là tốt", Lâm Ninh tán thưởng, "Tư liệu lúc trước anh lựa chọn là những thứ cơ sở nhất của chế tạo cơ giáp, dựa theo trạng thái hiện tại của em, thi vào Hệ chế tạo cơ giáp là tuyệt đối không có vấn đề!"
Trong vòng bảy ngày, Ninh Hữu đem toàn bộ linh kiện cơ sở mà Lâm Ninh có thể cung cấp cho cậu động thủ làm một lần, xác xuất thành công toàn bộ đều là trăm phần trăm. Mà từ chỗ của Lâm Ninh đã không có gì có thể cung cấp ra nữa, những thứ có trình tự sâu hơn, Lâm Ninh chỉ có thể làm ở phòng thí nghiệm, cũng không có quyền lợi để mang ra.
Hệ chế tạo cơ giáp của học viên cơ giáp đệ nhất đế quốc thi nhập học tổng cộng chia làm ba bộ phận, một bộ phận là kiểm tra thể chất cùng tinh thần lực, một bộ phận là kiểm tra lý luận, cuối cùng còn lại chính là kiểm tra thực tiễn, chỉ có dựa theo yêu cầu làm ra được linh kiện tương ứng hoặc là máy móc loại nhỏ mới có thể tính là thi qua. Mà thành tích cuối cùng của học sinh chính là lấy tổng hợp tỉ lệ từ ba bộ phận rồi cho điểm, dựa theo tổng hợp cuối cùng đạt được mà quyết định có phù hợp với điều kiện nhập học của trường hay không. Thể chất cùng tinh thần lực của Ninh Hữu đều tương đối cường hãn, còn kiểm tra lý luận thì càng không cần phải nói, có linh thức cường đại kia, Ninh Hữu nhớ lại mọi thứ đều cực kỳ dễ dàng, suy đoán biến hóa thông hiểu đạo lí cũng chỉ là chuyện trong chốc lát. Còn kiểm tra thực tiễn cuối cùng, Lâm Ninh đã cho cậu làm đại bộ phận phạm vi kiểm tra, Ninh Hữu thông qua kiểm tra hẳn là không có vấn đề, nhưng là nếu muốn tăng lợi thế của mình lên, tiếp tục luyện tập nội dung kiểm tra thực tiễn nữa, thì lại cần phải đi khu vực thực nghiệm riêng.
Trong tri thức căn bản của Viêm Hoàng có tư liệu đầy đủ nhất của hiện tại, thiên văn địa lý, máy móc thương nghiệp, từ thế gia đến quan lớn, từ trường học đến quân đội, trên cơ bản chỉ cần là thứ có trong kho dữ liệu của đế quốc, Viêm Hoàng đều biết rất rõ ràng. Hiện tại chẳng qua là thi nhập học vào Hệ chế tạo cơ giáp của học viên cơ giáp đệ nhất đế quốc mà thôi, Viêm Hoàng tự nhiên là có thể lấy ra phương pháp luyện tập tối ưu nhất. Nó liệt kê cho Ninh Hữu tổng cộng 102 linh kiện cùng máy móc loại nhỏ mà Lâm Ninh không có đề cập đến, mấy thứ này ở khu vực trường học mở ra cho người ngoài đều có.
Bởi vì ở khu vực dành cho người ngoài trong trường đều có, bọn Lâm Ninh lại không cần tiêu tiền đến chỗ đó, cho nên cũng không rõ ràng về quy trình cụ thể ở đó lắm. Sau khi Ninh Hữu hỏi địa điểm cụ thể, trực tiếp mang theo Viêm Hoàng liền đi đến khu thực nghiệm dành cho người ngoài, sau khi dò hỏi nhân viên công tác ở đó một chút, Ninh Hữu thanh toán phí dụng, đăng ký tin tức thân phận của mình, liền có thể sử dụng phòng thí nghiệm trong đó. Chẳng qua bởi vì có rất nhiều nguyên vật liệu tương đối trân quý, mỗi khi Ninh Hữu dùng một loại tài liệu thì còn cần giao thêm tiền.
Ninh Hữu nhìn nhìn yết giá tài liệu ở đây, lại ấn theo danh sách Viêm Hoàng liệt kê cho mình tính toán một chút, phát hiện tiền của mình có vẻ không đủ.
Học phí của học viên cơ giáp đệ nhất đế quốc cũng không quá cao, phải nói là so với những trường học khác mà nói thì đã là rất thấp rồi, bởi vì có kinh tế của đế quốc duy trì, trường học cũng chẳng qua là thu một ít phí dụng tượng trưng mang tính dốc lòng cầu học sinh mà thôi, chế độ giáo dục 5 năm, một năm cũng chỉ cần học phí một vạn Tinh Thuẫn.
Lúc trước mặc dù Ninh Hữu đã có tiền thưởng của giải đấu cơ giáp mạng giả tập, nhưng bởi vì nhờ Tưởng An mua không ít thứ, cho nên tiền dư lại trong tay mình cũng không còn nhiều lắm, ngoại trừ học phí năm vạn Tinh Thuẫn ra, cậu cũng chỉ còn dư lại một vạn Tinh Thuẫn, chỉ là chỗ khu thực nghiệm nếu cậu lấy một phần tất cả những linh kiện mà Viêm Hoàng liệt kê ra, ít nhất cũng cần ba vạn Tinh Thuẫn.
Ninh Hữu có chút buồn rầu nho nhỏ.
Viêm Hoàng vỗ vỗ chân cậu, ý bảo Ninh Hữu cúi đầu nhìn nó, có chút rối rắm tỏ vẻ, "Trong tay tui còn có không ít tiền, tui có thể trả giúp cậu!", Tuy rằng nói như vậy, nhưng trên thực tế Viêm Hoàng lại là một tiểu tham tiền, rất là luyến tiếc tiểu kim khố của mình.
"Không có việc gì, tiền trong tay tôi tạm thời còn đủ để tôi luyện tập ba bốn mươi loại, chờ không đủ tôi lại cùng mượn cậu, lỡ như chờ đến lúc đó trong tay tôi lại có tiền thì biết đâu được?", Ninh Hữu không sao cả nói.
Lúc ấy Ninh Hữu nói lời này vốn dĩ chỉ coi như là một lời nói đùa, ai biết cậu lại thật sự chờ được người tới đưa tiền.
"Các cậu đây là khinh người quá đáng!", Tấn Giang lửa giận tận trời đứng ở cửa ký túc xá cãi nhau với người khác.
"Nha a, ai khi dễ cậu chứ", một thanh niên cao gầy đứng ở trước mặt hắn, nhướn mi nhìn hắn, hai tay đút túi, chân thì lại trực tiếp đá trên tường cạnh cửa ký túc xá của bọn họ, "Hiện tại tôi tìm cậu còn không phải chỉ là luận bàn bình thường thôi sao, có gan thì đáp ứng, không có can đảm thì thừa nhận đi, đừng có nói nhảm nhiều như vậy."
"Các cậu chọn thời điểm thật đúng là rất tốt, chọn ngay lúc lão đại bọn tôi không có mà tìm tới!", Tấn Giang nghiến răng nghiến lợi, "Mấy ngày hôm trước lúc đại ca bọn tôi ở đây, sao cậu không có can đảm tới khiêu chiến đi, cố tình cậu ấy mới vừa đi cậu liền chạy tới đây kêu?!"
Thanh niên cao gầy vẻ mặt kinh ngạc, "A? Lão đại các cậu thế nhưng không có sao, chậc chậc chậc, thật là không khéo. Tôi còn tưởng rằng cậu ta có chứ, không thể tưởng được đuổi đến thật không phải lúc. Nhưng là bọn tôi mới vừa gom đủ người, cũng chỉ có thể khiêu chiến lúc này thôi, tiền đặt cược chúng tôi cũng đã trả rồi, một khi đã mở thì trong vòng 3 ngày phải bắt đầu thôi, cơ hội tạm dừng bọn tôi đã dùng hết rồi, thật là ngượng ngùng. Sớm biết vậy tôi nên hỏi trước lão đại các cậu có ở đây không một chút, lại hãy mở trận chiến đánh cuộc này nhỉ. Thật là không khéo, lần sau tôi nhất định nhớ rõ, bằng không lần này các cậu nhận thua trước đi?"
"Các cậu thật là không biết xấu hổ!", Tấn Giang tràn đầy tức giận, muốn xông lên trước đánh hắn một trận, nhưng vẫn khống chế được xúc động của mình.
Thanh niên cao gầy cười ha ha, "Tôi biết trong lòng cậu không dễ chịu, không có việc gì, muốn mắng thì cứ mắng chửi đi, bọn tôi đại nhân đại lượng sẽ tha thứ cậu. Chẳng qua, phải nhớ rõ ba ngày sau chính là tới hạn lên chiến đấu chiến đánh cuộc đó! Ha ha ha ha!", Vừa mới dứt lời, thanh niên liền xoay người rời đi, chẳng qua tiếng cười càn rỡ kia cho dù đã đi xa thì vẫn mơ hồ có thể nghe được, làm Tấn Giang tức không nhẹ.
"Làm sao vậy?", Ninh Hữu cùng Lâm Ninh nghe được động tĩnh đều từ trong phòng đi ra.
Tấn Giang lại tức lại giận, suy sụp dựa vào sô pha, "Mấy tên gia hỏa hỗn đản lớp bên cạnh tới tìm tra! Thật con mẹ nó không biết xấu hổ, một tên rồi lại một tên thật âm hiểm!"
Ninh Hữu cùng Lâm Ninh đều chưa nghe hiểu sao lại thế này, ngay cả con mắt nhỏ đen đen kia của Viêm Hoàng cũng tích tích lóe sáng, hiển nhiên là cực kỳ cảm thấy hứng thú.
"Là như thế này", Tấn Giang cắn răng nói, "Gia thế của Mộ Kình lớp bên cạnh tương đối lợi hại, ở bên trong toàn bộ hệ đều khá có uy thế, vừa rồi Nhạc Ngôn kia còn có một tên gọi là Vương Khắc chính là chó săn trung thành của gã. Nhưng anh cùng với đại ca đều không thích gã, tên đó thì tính là gì a, ngay cả năng lực kiếm một đồng cũng không có, chỉ biết dựa vào gia tộc mà thôi!"
Lâm Ninh gật gật đầu, "Chuyện này tớ cũng biết một ít."
"Cho nên anh và đại ca cùng bọn họ vẫn luôn không hợp nhau, người nọ cũng coi bọn anh như cái đinh trong mắt, thường xuyên tới tìm tra với bọn anh, nhưng là đại ca ở trong toàn khối hoàn toàn xứng đáng là người số một a, đám Nhạc Ngôn mấy tên như gấu kia sao có thể là đối thủ của đại ca chứ! Lần nào ngáng chân cũng đều bị đại ca dùng sức tát lên mặt bọn họ, nhưng bọn họ thật sự một chút cũng không yên phận, quá một thời gian liền tới tìm bọ anh chiến đánh cuộc", Tấn Giang nhìn về phía Lâm Ninh, "Chiến đánh cuộc cậu cũng biết đi, mỗi hệ đều có, do ước định mà thành, đều sắp thành truyền thống rồi."
"Tớ có nghe nói qua, nhưng là chưa từng gặp phải", kỳ thật có người đã từng hạ chiến thư với Lâm Ninh, nhưng là bị Lâm Ninh trực tiếp từ chối.
"Lúc trước khi chiến đánh cuộc bọn anh đều tiếp nhận, bởi vì thực lực của những người đó không bằng bọn anh, cho nên nhiều lần đều là tới đưa tiền cho bọn anh, không cần thì thật phí. Nửa tháng trước bọn họ lại tới tìm bọn anh chiến đánh cuộc, lúc ấy đại ca không có ở đây, anh liền trực tiếp đáp ứng, hơn nữa còn đi theo bọn họ tới chỗ sân chiến đấu đánh cuộc làm đăng ký. Lúc ấy bọn họ đặt tiền cược rất cao, ba vạn Tinh Thuẫn, bởi vì trong tay anh có tiền nên cũng trực tiếp giao ra, khi đó anh cũng không có nghĩ nhiều, dù sao cũng đã thành thói quen rồi, một tháng chiến đánh cuộc một lần, nhiều lần đều là đưa tiền cho bọn anh. Sau khi đại ca trở về tuy rằng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không thể nói rõ rốt cuộc là thế nào, chuyện này liền trực tiếp quyết định như vậy."
"Vốn dĩ ba ngày sau đã phải tiến hành chiến đánh cuộc rồi, ai biết tên Nhạc Ngôn kia lại nói thẳng tổ của bọn họ có người sinh bệnh, tạm thời không thể thi đấu, bọn anh liền trực tiếp đi đến chỗ sân chiến đấu đánh cuộc làm quy trình tạm dừng chiến đánh cuộc, chỉ cần hai bên không có ai nhắc tới, quy trình tạm dừng thi đấu đều kéo dài một tháng, một tháng sau mới có thể chính thức bắt đầu. Lúc ấy anh cho rằng chuyện này sẽ phải gác lại đến một tháng sau, cũng không có để trong lòng. Kết quả hai ngày trước, bên trong hệ lựa chọn một bộ phận học sinh đi tham gia huấn luyện bên trong bộ đội, đại ca cùng một người khác trong đội anh đều bị chọn, nửa tháng sau mới có thể trở về."
"Kết quả cái đồ không biết xấu hổ Nhạc Ngôn này liền ngay lúc này đi xin khởi động thi đấu lại!", Tấn Giang phẫn uất không thôi, "Tiểu tử kia khẳng định là đã biết trước đại ca sẽ bị chọn đi tập huấn trong quân đội rồi! Cho nên mới dùng hết cơ hội tạm dừng thi đấu ngay lúc này! Hiện tại lại khởi động thi đấu, anh cũng chỉ có thể căng da đầu mà tham gia thôi."
"Cậu không thể mời những người khác trong hệ của cậu cùng thi đấu với cậu sao?", Lâm Ninh nhỏ giọng kiến nghị.
Tấn Giang nắm tóc hậm hực nói, "Những người khác trong hệ bọn tớ đều sợ hãi tên Nhạc Ngôn kia a! Căn bản là không có ai dám tổ đội với tớ cả, mà tớ cũng không thể một mình mà ngạnh kháng với ba người bọn họ đúng không!"
"Vậy bằng không...... nhận thua đi?", Thanh âm của Lâm Ninh càng nhỏ đi.
"Sao có thể! Mà cho dù thằng ngu Nhạc Ngôn kia có x chết lão tử thì lão tử cũng sẽ không cúi đầu với hắn, chỉ nói tới chuyện tiền đặt cược, ba vạn Tinh Thuẫn đấy! Phí sinh hoạt suốt một năm của tớ a a!!", Tấn Giang quả thực muốn điên rồi, đặc biệt hối hận mình lúc ấy bởi vì quá mức tự tin mà không nói hai lời đáp ứng đánh cuộc với bọn họ, ba vạn Tinh Thuẫn mà hắn giao ra kia khẳng định là sẽ bị ném đá trên sông rồi! Ngẫm lại sinh hoạt gian khổ của một năm sau, Tấn Giang quả thực là đau gan.
Chẳng qua tiền cũng đã xác định là phải ném đá trên sông rồi, Tấn Giang cũng không để bụng nữa, nhưng thua người không thua mặt, hắn quyết không trực tiếp nhận thua, cũng không thể mất mặt mà một mình đi ngạnh kháng tham gia chiến đánh cuộc! Nhưng là cứ theo tình hình trong hệ của bọn họ hiện tại, hắn đi đâu lôi kéo hai đồng đội a!!!
Đang phát điên, Tấn Giang bỗng nhiên nhìn đến hai người bên cạnh, ánh mắt sáng lên.
Lâm Ninh bị cái ánh mắt này của Tấn Giang làm cho hoảng sợ, theo bản năng lui ra sau hai bước, "Cậu, cậu muốn làm gì?"
Tấn Giang đặc biệt ôn nhu chớp chớp mắt về phía Lâm Ninh, "A Ninh ~~~"
Một tiếng gọi này khiến cho Lâm Ninh nổi lên một thân da gà, trong lòng cảm thấy thật là khó chịu, xoa xoa cánh tay của mình một chút liền xoay người trốn về phòng mình.
Chẳng qua động tác của Lâm Ninh không có nhanh bằng Tấn Giang, hắn chồm lên một cái liền ôm lấy Lâm Ninh, đặc biệt đáng thương bám trên người cậu, anh anh anh giả khóc, "A Ninh ~~~ cậu giúp tớ đi!"
Lâm Ninh tránh không kịp, run run rẩy rẩy nói, "Tớ, tớ là Hệ chế tạo cơ giáp a, tớ căn bản là không biết điều khiển cơ giáp! Tớ, ta tớ còn chưa từng vào khoang điều khiển cơ giáp đâu!", Lúc nói xong lời cuối cùng Lâm Ninh đều sắp khóc rồi.
"A Ninh! Không có việc gì, không cần cậu điều khiển cơ giáp, cậu chỉ cần đến đó chống đỡ tình cảnh cho tớ là được, chỉ cần cậu đi vào khoang điều khiển cơ giáp, sau đó đứng tại chỗ chờ là được, cái gì cũng không cần làm! Còn tiến vào khoang điều khiển cơ giáp như thế nào thì tớ sẽ dạy cho cậu! Không phải còn có hai ngày sao, tớ vẫn có thể đem động tác tiến vào khoang điều khiển cơ giáp dạy cho cậu được!", Tấn Giang ôm Lâm Ninh không buông, "Cậu đáp ứng tớ đi, lần này tớ đi chính là đại biểu cho đại ca, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm nhìn danh dự của đại ca bị tớ hủy đi không còn gì sao?"
"Vậy, vậy được rồi", Lâm Ninh thật sự là bị Tấn Giang quấy đến một chút biện pháp cũng không có, Tấn Giang lập tức vui vẻ mà hoan hô, ngay sau đó Lâm Ninh liền lấy hết can đảm bồi thêm một câu, "Nhưng là cậu phải cam đoan đây là một lần duy nhất, tuyệt đối không có lần tiếp theo!"
Tấn Giang hắc hắc nở nụ cười, "Tuyệt đối không có vấn đề! Tớ cam đoan chỉ có lần này, tuyệt đối không có lần thứ hai!"
Giải quyết một mục tiêu, còn có một vị trí khác, Tấn Giang đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Ninh Hữu, bộ mặt nhu hòa, lời nói thấm thía, "Em trai a, anh Tấn trong khoảng thời gian này đối với em không tồi đi, em xem anh Tấn hiện tại đang gặp nạn, em nên thương anh một chút có phải hay không? Chẳng qua chỉ là chuyện một cái vị trí mà thôi, tùy tiện đợi một lát là được rồi, không phải việc gì khó, thao tác cơ sở nhất hai ngày này anh Tấn sẽ dạy cho em!"
Ninh Hữu gật gật đầu, "Được thôi!"
Chuyện này có quan hệ với anh trai của mình, Ninh Hữu tự nhiên là không có đạo nghĩa chối từ.
"Em đáp ứng rồi?", Tấn Giang vốn dĩ cho rằng còn phải khuyên bảo một chút, ai biết Ninh Hữu đáp ứng dứt khoát như thế, tức khắc phi thường vui vẻ, hào khí tận trời muốn ôm hai người lại, kết quả Ninh Hữu và Lâm Ninh đều trốn rất nhanh, khiến hắn ôm không khí.
Tấn Giang cũng không có xấu hổ, cực kỳ tự nhiên mà đem tay ôm trống không vỗ một cái, "Có ba người chúng ta, lần này nhất định sẽ không để cho ba tên Nhạc Ngôn âm hiểm hỗn đản không biết xấu hổ kia thực hiện được!"
Lâm Ninh vẻ mặt đưa đám, "Chính là, chúng ta khẳng định sẽ thua a......"
Tấn Giang bĩu môi, "Lúc này đừng có nói ủ rũ như vậy, tuy rằng đây là sự thật...... Chẳng qua, có ba người chúng ta cùng đi, vẫn so với tớ đi một mình thì khá hơn nhiều, ít nhất sẽ không quá mất mặt."
Sự thật chứng minh, đồng học Tấn Giang nghĩ quá nhiều.
"Ha ha ha! Chỗ các cậu thật sự là không có ai đi sao, thế nào lại mang theo một người của Hệ chế tạo cơ giáp còn có một thằng nhóc vị thành niên tới tham gia thi đấu vậy!", Mới vừa nhìn thấy đám người Tấn Giang bên này, đôi mắt của Nhạc Ngôn trừng lớn, bên trong tràn đầy ý vị không thể tin tưởng, tấm tắc hai tiếng, liền bắt đầu cười ha hả.
Tấn Giang bị hắn làm tức cả mặt đỏ bừng, nhưng cũng xác thật là không có gì để nói, mà Lâm Ninh thì lại vẫn luôn cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn lên. Ninh Hữu lại biểu hiện không sao cả, nhưng chung quanh cũng không có mấy người đem cậu để vào mắt.
"Lấy chút trình độ kém cỏi này của các cậu, một mình tôi cũng có thể đối phó rồi, nếu không phải một mình tôi đi thì quá khó coi, cũng đâu cần phải thêm hai thường dân chứ", Tấn Giang ưỡn ngực, ngạnh chống trợn mắt giận nhìn bọn họ, "Tôi chỉ là muốn nhường các cậu, không cho các ngươi thua quá khó coi mà thôi! Bằng không cậu hỏi mọi người một chút, từ khi mấy người các cậu tới tìm bọ tôi, đã có một lần nào thắng qua chưa?!"
Nhạc Ngôn cười lạnh, "Cậu thật đúng là có tinh lực, hiện tại còn có thể sủa điên như thế, chỉ hy vọng lát nữa cậu đừng có cầu xin tha thứ đấy!"
Tấn Giang cắn răng hừ một tiếng, rõ ràng là tỏ vẻ khinh thường đối với bọn họ.
Ninh Hữu không có đem mạch nước ngầm mãnh liệt của bọn họ xem ở trong mắt, mà là nhìn về phía đám người tụ tập bên cạnh, sau khi nghe Viêm Hoàng bên cạnh nói vài câu Ninh Hữu liền trực tiếp đi qua.
"Hiện tại phần trăm là sao nhiêu?"
"Một so ba!", Một người trong đám người nói, có chút đáng tiếc, "Nếu không phải trong trường không cho đem bồi trả quá thái quá, chỉ sợ hiện tại đã là một so mười rồi."
"Từ từ, cậu không phải là đứa trẻ vừa rồi trong đội kia sao, như thế nào, cậu cũng muốn mua đối thủ thắng?", Người kia cười nói, "Nếu cậu thật muốn mua đối thủ thắng cũng thông minh đấy, ít nhất lần này sẽ không thua quá thảm."
Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Tôi muốn mua bọn tôi thắng."
Người kia kinh ngạc trên dưới đánh giá Ninh Hữu một chút, cười nhạo, "Cậu thật rất có tự tin nhỉ, cũng không biết tự tin mù quáng này của cậu là từ đâu ra, lần này cậu thật sự muốn thua không còn vốn liếng à?"
Ninh Hữu không có phản ứng lại hắn, trực tiếp đi đến chỗ đặt cược.
Tấn Giang phân cao thấp cùng ba người Nhạc Ngôn bỗng nhiên phát hiện không thấy Ninh Hữu, tìm tìm thế nhưng lại phát hiện cậu chạy tới bên chỗ đặt cược, tức khắc nóng nảy, chạy tới giữ chặt cậu, "Em trai cậu đừng luẩn quẩn trong lòng như vậy! Ít nhất cũng phải chừa chút mặt mũi cho bọn anh chứ, cũng không thể mua bọn họ thắng được! Cho dù lần này chúng ta thua chết cũng tuyệt đối không thể mua bọn họ thắng!"
Ninh Hữu vẻ mặt mờ mịt, "Tôi không mua bọn họ thắng a."
Tấn Giang cũng sửng sốt, "Vậy em chuẩn bị mua ai thắng?"
"Chúng ta a!", Ninh Hữu trả lời cực kỳ đương nhiên.
Tấn Giang co rút khóe miệng, ánh mắt nhìn Ninh Hữu cứ như nhìn bệnh nhân tâm thần, vẻ mặt cười khổ, "Em trai, có tiền cũng không nên tiêu phí a! Chúng ta không thắng được, em quăng vào như vậy khẳng định là vốn gốc đều không trở về, em lý trí một chút đi."
"Nha a, không thể tưởng được cậu lại còn rất tự hiểu mình đấy!", Nhạc Ngôn từ trong đám người đi tới, ánh mắt nhìn về phía Tấn Giang tràn ngập khinh thường, "Chẳng qua tự hiểu mình là chuyện tốt, ít nhất cũng sẽ không thua sạch cả cái quần lót a ha ha ha ha!"
Nói xong, Nhạc Ngôn liền trực tiếp đặt cược cho mình một vạn Tinh Thuẫn.
Tấn Giang bị hắn làm tức đến thất khiếu bốc khói, Ninh Hữu thì lại trực tiếp thừa dịp này, cũng tiến về phía trước đặt cược, giòn giã nói, "Một vạn Tinh Thuẫn, đánh cuộc chúng tôi thắng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.