Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 43: Thành




Cảm giác ấm áp, vừa chạm liền rời.
Ninh Hữu ở trước mặt Kỳ Tĩnh đứng thẳng thân thể, đôi mắt sáng láng nói, "Tôi muốn gả cho anh!"
Kỳ Tĩnh ánh mắt tự do, mặt không cảm xúc.
Ninh Hữu có chút mất mát, quả nhiên là vẫn không được, xoay người muốn rời đi, chuẩn bị trở về hỏi biện pháp khác. Chỉ là cậu mới vừa bước đi, đã bị Kỳ Tĩnh kéo lại.
"Em nói thật không?", Tiếng nói trầm thấp mang theo một chút không xác định.
"Đương nhiên rồi!"
"Vì sao lại muốn gả cho tôi?"
Ninh Hữu chớp chớp mắt, đem nội tình của mình hất ra không còn một mảnh, "Cái nhẫn trên tay mẹ anh vốn là của tôi, tôi muốn lấy lại. Nhưng là nghe nói cần phải gả cho anh mới có thể đưa cho tôi, cho nên tôi muốn gả cho anh."
Khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Tĩnh hiện ra một tia nhu hòa, khóe miệng cong lên, "Em biết tôi là người mà em muốn tìm sao? Viêm Hoàng nói cho em?"
Ninh Hữu gật đầu, một giây liền đem minh hữu của mình bán không còn một mảnh.
Kỳ Tĩnh khẽ cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp lại phá lệ dễ nghe, Ninh Hữu mạc danh cảm thấy lỗ tai của mình có chút ngứa.
"Tục ngữ nói, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, nếu em đã nói phải gả cho tôi, vậy không thể đổi ý được nữa", Hai tròng mắt đen nhánh sâu thẳm của Kỳ Tĩnh gắt gao mà nhìn chằm chằm Ninh Hữu, trong lời nói mạc danh trịnh trọng.
Ánh mắt Ninh Hữu sáng lên, lập tức gật đầu, "Tôi nói chuyện nhất định sẽ giữ lời! Anh đây là đáp ứng rồi?"
Kỳ Tĩnh gật đầu.
*Editor: Thấy chưa, ta đã nói nhào vào xxoo mới là vương đạo, luyến ái bảo điển cái gì, vứt hết đi!
Ninh Hữu cao hứng mà mặt mày hớn hở, cười cực kỳ sáng lạn, trong chốc lát bình tĩnh qua đi, Ninh Hữu lại tiến đến trước người Kỳ Tĩnh, chiều cao của cậu so với Kỳ Tĩnh thì thấp hơn rất nhiều, gần như chỉ tới ngực anh. Ninh Hữu có chút bất mãn lẩm bẩm một tiếng, sau đó liền nhón mũi chân, ôm cổ Kỳ Tĩnh, hôn môi anh.
Đôi môi hai người tương dán, cảm giác nhiệt độ ấm áp cực kỳ thoải mái.
Kỳ Tĩnh sửng sốt một chút, sau đó liền vươn tay ôm vòng lấy cậu.
Ninh Hữu mở to đôi mắt đen bóng bẩy nhìn chằm chằm Kỳ Tĩnh, đối diện với ánh mắt thâm thúy kia của anh, không biết vì cái gì lại cảm giác được một tia vui mừng. Xúc cảm ấm áp từ đôi môi tương dán kia, cảm xúc thoải mái làm cho Ninh Hữu có chút lưu luyến, cậu quyến luyến cọ cọ trên môi Kỳ Tĩnh, mới rời đi.
Hai tay Kỳ Tĩnh ôm lấy cậu hơi hơi buộc chặt, ánh mắt đen nhánh sâu không thấy đáy.
Ninh Hữu đã buông lỏng tay ôm cổ Kỳ Tĩnh ra, hiện tại cả người dựa vào trên cánh tay của Kỳ Tĩnh, cậy lay cánh tay của Kỳ Tĩnh một chút, muốn để anh buông ra, kết quả lại là phí công, chỉ có thể nhìn Kỳ Tĩnh, trong ánh mắt to tròn tràn đầy nghi hoặc.
Kỳ Tĩnh nhìn cậu một lúc lâu sau, mới buông cánh tay của mình đang vây quanh cậu.
"Vì cái gì lại hôn tôi?"
Ninh Hữu nghĩ nghĩ, cười đến thực vui vẻ, "Phim truyền hình đều diễn như vậy, thời điểm cầu hôn cùng sau khi cầu hôn thành công đều phải hôn môi!", Dừng một chút, mi mắt Ninh Hữu cong cong, lại tiếp tục nói, "Hơn nữa cảm giác ấm áp thực thoải mái, tôi thực thích."
Kỳ Tĩnh cười nhẹ một tiếng, bàn tay to vuốt ve vành môi mềm mại kia của Ninh Hữu một chút, "Mau mau lớn lên, tôi chờ ngày em gả cho tôi đó."
Ninh Hữu cảm giác trên môi có chút tê tê dại dại, giống như bị điện lưu chạy qua, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm, vừa vặn liếm qua ngón tay của Kỳ Tĩnh.
Cảm giác ấm áp ướt át làm đầu ngón tay Kỳ Tĩnh nhịn không được mà căng thẳng.
Dừng một lúc lâu sau, Kỳ Tĩnh mới chậm rãi nói, thanh âm ám ách, "Tôi còn có chút việc, offline trước, ngày mai đúng giờ tới tìm em."
Sau khi Kỳ Tĩnh hạ tuyến, liền sải bước đi vào phòng tắm, vọt vào tắm nước lạnh, nhiệt độ lửa nóng cả người kia mới thoáng giảm xuống.
Thời điểm đứa trẻ hôn anh, anh cực kỳ muốn giữ chặt gáy của cậu, xâm chiếm môi lưỡi cậu, nói cho cậu đến tột cùng như thế nào mới là hôn chân chính.
Nhưng là anh không thể, tuy rằng anh khát vọng đứa trẻ khát vọng đến sắp nổi điên, lại không có cách nào chịu đựng được bản thân lại đối với một đứa trẻ vị thành niên làm ra động tác như thế. Anh tham mộ hương vị ánh mặt trời mà tươi mát trên người đứa trẻ đó, tham mộ tươi cười đơn thuần mà sáng lạn kia, tham mộ nụ hôn ấm áp đến trong lòng của đứa trẻ trên môi anh, ấm áp đến trái tim anh đều nhịn không được mà có chút phát ngọt. Bởi vì tham luyến bởi vì yêu thích cho nên mới phá lệ quý trọng.
"Chiếc nhẫn trên tay mẹ anh vốn là của tôi, tôi muốn lấy lại. Nhưng là nghe nói cần phải gả cho anh mới có thể đưa cho tôi, cho nên tôi muốn gả cho anh", lời nói trắng ra không có một tia che dấu, lại làm cho Kỳ Tĩnh không nhịn cười được, tuy rằng đứa trẻ kia chỉ là bởi vì chiếc nhẫn nên mới muốn gả cho anh, nhưng anh vẫn tin tưởng vững chắc trước khi đó có thể làm cho cậu yêu anh.
Đứa trẻ đó năm nay mười sáu tuổi, còn có mười bốn năm mới thành niên.
Mười bốn năm...... sắc mặt Kỳ Tĩnh có chút cứng đờ.
————
"Các người là người nào?!", Lương Mạn có chút kinh hoảng nhìn đám người xông đến nhà họ kia, "Các người muốn làm gì!"
Thạch Bằng đề phòng, đem Lương Mạn bảo hộ ở sau người, tùy tay nắm lấy cây gậy sắt dùng để dò đường khi khai thác quặng giơ trước mặt đám người này.
Người tới không có ý tốt.
Người dẫn đầu phất phất tay, những người khác liền vây quanh vợ chồng Thạch Bằng.
"Hai người tốt nhất đừng lớn tiếng kêu to, bọn tôi không có ác ý, nhưng nếu là đưa tới những người khác dọa tới bọn tôi, lỡ quýnh lên rồi thất thủ làm cái gì thì sẽ không tốt lắm đâu", người dẫn đầu cười, chỉ là nụ cười kia lại ẩn chứa vô tận hàn ý.
Lương Mạn vừa định kêu người, nghe thấy lời uy hiếp này, cũng chỉ có thể đem lời cứu mạng sắp hô lên nuốt trở về trong miệng mình.
"Các hạ có chuyện gì?", Thạch Bằng lạnh giọng hỏi.
"Vị tiên sinh này thật thống khoái, tôi cũng không vòng quanh với hai người nữa ", người dẫn đầu lấy ra một kiện đồ vật, "Thứ này anh biết không?"
Sắc mặt Thạch Bằng đại biến, kia đúng là mảnh nhỏ của cái máy khai thác quặng lần trước rước lấy phiền toái!
"Sự tình lần trước cũng là các người làm?", Trong thanh âm của Thạch Bằng toàn là hận ý khắc sâu tận xương, loại cảm giác sợ hãi lúc ấy nhìn thấy thê tử của mình vô lực nằm trên mặt đất, ông cả đời cũng quên không được!
"Lần trước mấy người kia không có mắt, quấy nhiễu hai vị, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi", người dẫn đầu nói, chỉ là trong giọng nói không có chút xin lỗi nào, "Chẳng qua lúc ấy khẳng định cũng là duyên cớ do hai vị không chịu phối hợp, bọn họ quýnh lên liền làm ra chuyện không có chừng mực."
Người dẫn đầu ước lượng khối mảnh nhỏ trong tay mình, cười nói, "Lần này tôi tới đây cũng chỉ là muốn hỏi hai vị chút chuyện, vẫn là hy vọng hai vị phối hợp với tôi, nếu không xảy ra tranh chấp gì là chuyện mà chúng ta đều không muốn thấy đúng không."
Thạch Bằng cắn chặt răng, khắc chế hận ý mãnh liệt của mình, "Chuyện gì, anh nói."
Người dẫn đầu ha ha cười, "Tiên sinh quả nhiên là thống khoái! Chúng tôi chính là muốn hỏi một chút người cải tạo cái máy khai thác quặng này ở nơi nào?"
"Tôi không biết."
Sắc mặt người nọ biến đổi, nheo đôi mắt lại uy hiếp nói, "Anh thật sự không muốn phối hợp sao?"
Thạch Bằng lắc đầu, "Tôi nói đều là thật sự, lúc trước khi tôi chuẩn bị đi đổi cái máy khai thác quặng mới khác thì trên đường đụng phải người nọ, ông ta giúp tôi sửa chữa, sau cho dù tôi có đi tìm cũng đã tìm không thấy."
Người nọ lập tức cầm một cây súng laser nhắm ngay Thạch Bằng, thanh âm âm trầm, "Lời này anh lừa người khác còn được, đừng kiếm đến đây lừa gạt tôi."
"Tôi nói đều là nói thật", Sắc mặt Thạch Bằng không đổi, "Súng của anh đều đã đặt trên đỉnh đầu tôi rồi, tôi có mấy cái mệnh mà lừa gạt anh chứ?"
Người nọ cười hắc hắc, thu lại súng laser trong tay, "Vừa rồi chỉ là vui đùa với hai vị một chút, còn mong không cần để ý."
Sắc mặt Lương Mạn tái nhợt bắt lấy cánh tay Thạch Bằng, thiếu chút nữa là xụi lơ trên mặt đất, vừa rồi bà thật sự bị dọa tới rồi, bà sợ người kia thật sự phát rồ nổ súng.
"Nếu các anh tìm không thấy người kia thì không tính nữa, hình dung cho tôi bộ dạng của ông ta một chút đi, để bọn tôi đi tìm ông ta."
Thạch Bằng nhíu mày, như là đang nỗ lực hồi tưởng bộ dáng của người kia.
"Ước chừng một mét bảy tám, có chút lưng còng, râu ria xồm xàm, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, luôn có cảm giác như là dân du cư. Chẳng qua tôi dám khẳng định chính là người này không phải người trên tinh cầu chúng tôi, hẳn là người từ bên ngoài."
Người dẫn đầu gật gật đầu, ngay sau đó lại lấy ra một bức ảnh chụp, "Người này anh có nhận ra không?"
Thạch Bằng lắc lắc đầu, lần này ông là thật sự chưa từng gặp qua.
"Nếu vị tiên sinh này đã phối hợp như thế, chúng tôi cũng không gây thêm phiền toái cho hai người nữa, các anh em, đi!", Người dẫn đầu chào hỏi, mấy người vây quanh vợ chồng Lương Mạn đều tản ra.
Ngực Lương Mạn phập phồng kịch liệt, cả người gần như xụi lơ.
Thạch Bằng gắt gao bắt được tay bà, trấn an nói, "A Mạn không có việc gì, có anh ở đây rồi!"
Ông vừa mới nói xong, từ cửa liền truyền đến hai tiếng súng laser vang lên.
Chỉ thấy vợ chồng Lương Mạn kêu rên hai tiếng, sau đó liền vô lực ngã xuống trên mặt đất.
"Anh Cửu?", Thủ hạ bên cạnh hắn nghi hoặc hô một câu.
"Lâm Tán tại thời điểm xử lý chuyện của bọn họ mà chết không rõ, nếu nói không có một chút quan hệ nào với bọn họ, ai mà tin tưởng nổi!", Sắc mặt Lâm Cửu âm lệ, "Tao muốn báo thù cho mấy anh em kia! Chết như vậy xem như là tiện nghi cho bọn họ rồi!"
"Bọn họ hẳn là đã đi xa rồi", Thạch Bằng đỡ Lương Mạn lên, lòng còn sợ hãi, "May mắn Tiểu Hữu đưa cho chúng ta bùa hộ mệnh này, nếu không chúng ta thật sự sẽ bị bắn chết rồi."
"Đúng", sắc mặt Lương Mạn trắng bệch, cả người xụi lơ, một chút sức lực cũng không có, "Chỉ thiếu chút nữa, những người này rốt cuộc là ai, vì cái gì lại nhiều lần gây phiền toái với chúng ta như vậy."
Nói rồi, Lương Mạn bỗng nhiên sắc mặt đại biến, hoảng sợ nói, "Đồ vật mà bọn họ tìm đều là do Tiểu Hữu làm, vậy chỗ của Tiểu Hữu có thể có nguy hiểm gì hay không?!"
Sắc mặt Thạch Bằng nghiêm túc, ôm Lương Mạn vào trong ngực, "A Mạn em trước đừng lo lắng, đến nay bọn họ vẫn không biết rốt cuộc là do ai làm, hơn nữa hiện tại Tiểu Hữu còn đang ở trên phi thuyền, cho nên Tiểu Hữu sẽ không gặp nguy hiểm. Chúng ta hiện tại quan trọng nhất chính là đem chuyện này nói cho Đội Cảnh Vệ và những người khác, tuy rằng không biết bọn họ rốt cuộc là vì cái gì mà muốn tìm Tiểu Hữu làm thứ này, nhưng là anh cảm thấy những người này sẽ còn đến nữa, chúng ta cần phải tăng mạnh cảnh giác!"
Lương Mạn có chút sợ hãi gật gật đầu, "Vậy chúng ta đi tìm Đội Cảnh Vệ trước, chờ bình tĩnh một chút, lập tức liên lạc với Tiểu Hữu, cần phải để nó phòng bị sớm, ngàn vạn lần không thể để cho những người đó theo dõi được!"
Tinh cầu Hòa Tân từ trước đến nay luôn bình tĩnh tường hòa, liền loạn cả lên như vậy.
————
"Chiến quả hôm nay thế nào?", Tưởng An ở bên cạnh Ninh Hữu có chút đáng khinh cười, "Có bắt được không?"
Ninh Hữu gật đầu thật mạnh, đôi mắt sáng cực kỳ, "Anh ấy đã đáp ứng lời cầu hôn của tôi!"
Tưởng An mở to hai mắt nhìn, "Sư phụ cậu đùa sao a! Lúc này mới là ngày hôm sau, cậu đã thành công rồi?! Từ từ! Không phải theo như tôi nói, không nên sốt ruột quá mức sao, như thế nào cậu lại sớm như vậy liền cầu hôn rồi?"
Ninh Hữu bĩu môi nhìn Tưởng An, "Mấy biện pháp mà anh nói tôi đều đã thử qua, cũng không có nhìn thấy anh ấy có phản ứng gì, mấy cái đó kỳ thật cũng tốt, nhưng là ở trước mặt anh ấy biểu hiện ra tôi cường đại căn bản là không thể nào thực hiện được, tôi chỉ cần làm ra một động tác, anh ấy liền có thể chỉ ra cho tôi mười chỗ hổng. Hơn nữa dáng người của anh ấy so với tôi thì cao lớn hơn, lực lượng cũng lớn hơn so với tôi", lúc nói tới đây, thanh âm của Ninh Hữu có chút hạ xuống, "Tôi tưởng tượng khẳng định là không thành công được, cho nên dứt khoát hôn anh ấy một ngụm, sau đó liền thổ lộ!"
Cái miệng của Tưởng An há to phảng phất như có thể nhét vào một quả trứng gà, ánh mắt nhìn Ninh Hữu tràn đầy khiếp sợ, "Sư, sư phụ! Cậu quả nhiên là cường hãn! Ngay cả tướng quân đế quốc mà cũng dám cường hôn!", Tưởng An đối với Ninh Hữu quả thực là sùng bái đến phục sát đất.
Má lúm đồng tiền nhỏ trên gương mặt của Ninh Hữu cực kỳ rõ ràng, cười dị thường vui vẻ, "Sau khi tôi thổ lộ, anh ấy liền đáp ứng lời cầu hôn của tôi!"
Tưởng An đã không thể nói gì nữa, chỉ có thể vươn ngón tay cái tỏ vẻ khiếp sợ cùng tán thưởng, sư phụ của hắn ở trong lòng hắn đã là tồn tại giống như thần nhân rồi.
Kỳ Tĩnh đó là nhân vật nào, đó là thượng tướng nổi danh nhất đế quốc của bọn họ! Bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ở trong lòng mọi người đó là nhân vật giống như thần. Ngày thường ngay cả nhìn thấy cũng là hy vọng xa vời, nhưng sư phụ của hắn không chỉ ở trên mạng giả lập gặp người thật, hơn nữa thế nhưng còn cầu hôn thành công! Cái này quả thực là làm cho người ta không dám tin tưởng.
Từ từ!
Trên mạng giả lập...... đôi mắt Tưởng An đột nhiên trợn to, sư phụ hắn sẽ không phải là bị người lừa đi! Thượng tướng Kỳ Tĩnh đó là nhân vật nào, sao có thể ở trên mạng giả lập bị người nhận ra chứ?! Nếu anh ta lên mạng giả lập, vậy tất nhiên là sẽ điều chỉnh diện mạo bên ngoài a!
Liên tưởng đến số tuổi hiện tại của sư phụ mình, còn có tính cách không rành thế sự này, Tưởng An cảm thấy cậu phi thường có khả năng là bị người lừa rồi.
"Sư phụ......", Tưởng An chần chờ, có chút không biết nên mở miệng như thế nào.
"Làm sao vậy?"
Tưởng An liều mạng, để cho sư phụ hiện tại thương tâm còn tốt hơn so với bị lừa, "Sư phụ, là như thế này, ngoại hình trên mạng giả lập là có thể thay đổi, cho nên người mà cậu đụng tới vô cùng có khả năng cũng là biến ảo tướng mạo."
Ninh Hữu chớp chớp mắt, "Ân, sau đó thì sao?"
Tưởng An chỉ có thể đem ý nghĩ của mình nói thẳng ra, "Tôi cảm thấy thượng tướng Kỳ Tĩnh mà cậu gặp được kia rất có khả năng là giả! Người như thượng tướng Kỳ Tĩnh sao có thể tùy tùy tiện tiện ở trên mạng giả lập bị người khác nhận ra chứ?"
Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Sẽ không, đây là Viêm Hoàng nói cho tôi biết."
"Viêm Hoàng là ai?", Tưởng An có chút nóng nảy, "Sư phụ, nhân tâm hiểm ác, cậu ngàn vạn lần đừng tin loạn người khác!"
Ninh Hữu nhấp miệng không nói gì, hiển nhiên là không có đem lời của hắn nghe vào. Tưởng An sốt ruột, sư phụ này của hắn như thế nào lại có một cây gân như vậy a! Lỡ như bị người lừa thì phải làm sao bây giờ!
Không được, hắn nhất định phải giúp sư phụ hắn hảo hảo nhìn xem, ngàn vạn lần không thể để người lừa đi!
Tưởng An tính toán lần sau lúc Ninh Hữu lên mạng giả lập mình nhất định cũng sẽ đi theo, hắn nhất định phải vạch trần gương mặt thật của kẻ lừa đảo kia!
Hai người nói trong chốc lát, sau đó liền về phòng của từng người.
Mới vừa đóng cửa lại, máy liên lạc của Ninh Hữu liền vang lên. Ánh mắt của cậu sáng lên, là cha mẹ!
"Mẹ ——", mới vừa vui mừng hô một chữ, liền thấy được sắc mặt có chút tái nhợt của Lương Mạn, tâm Ninh Hữu trong tức khắc liền trầm xuống, "Mẹ làm sao vậy?"
Lương Mạn sắc mặt tái nhợt cười cười, "Mẹ không có việc gì, con không cần lo lắng."
Thạch Bằng ngăn cản Lương Mạn, để cho bà bình tĩnh một chút, tiếp nhận thông tin của Ninh Hữu liền nói tiếp, "Mấy người lúc trước tới đoạt máy khai thác quặng hôm nay lại tới một lần nữa."
Ninh Hữu sắc mặt đại biến, có chút hoảng loạn nhìn vợ chồng hai người, "Cha mẹ hai người không có việc gì đi!"
"Chúng ta không có chuyện gì, con đừng có gấp", Thạch Bằng trấn an nói, "Lần này cũng may là có bùa hộ mệnh của con, nếu không lần này hai chúng ta đều xong rồi. Tiểu Hữu, lần này bọn họ đến vẫn như cũ là vì cái máy khai thác quặng lần trước con cải tạo, hình như bọn họ đang tìm một bộ phận linh kiện bên trong máy khai thác, bọn họ cho cha xem một bức ảnh chụp là một khối vật màu đen, cha cũng không nhận ra là cái gì. Bọn họ cũng đồng thời tìm con, tuy rằng cha đã nói dối lừa bọn họ, nhưng là phỏng chừng cũng chỉ có thể lừa nhất thời mà thôi, cha đoán rằng bọn họ còn chưa từ bỏ ý định mà lại đến nữa. Tiểu Hữu con nhất định phải cực kỳ cẩn thận, chuyện cải tạo đồ vật ngàn vạn lần không thể lại dễ dàng hiển lộ ra nữa, cha sợ con bị bọn họ theo dõi."
Đôi mắt Ninh Hữu có chút phiếm hồng.
"Tiểu Hữu con không thể trở về!", Phảng phất như biết cậu suy nghĩ cái gì, Thạch Bằng nhanh chóng lên tiếng ngăn lại, "Chúng ta hiện tại đã thông tri cho Đội Cảnh Vệ, đây là lần thứ hai xuất hiện chuyện như vậy, tất cả mọi người đều rất khẩn trương, cho nên đã tăng mạnh tuần tra cùng đề phòng, những người đó tất nhiên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà nếu con trở về, bọn họ tất nhiên sẽ đem tầm mắt chuyển dời đến trên người con, tình cảnh của chúng ta chỉ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm."
"Hơn nữa, Tiểu Hữu con xem, bùa hộ mệnh mà con chế tác cho chúng ta hiện tại vẫn còn rất tốt đây, nếu chúng ta gặp nguy hiểm, nó nhất định sẽ bảo hộ chúng ta."
Ninh Hữu nhìn nhìn bùa hộ mệnh của vợ chồng Thạch Bằng, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, năng lượng của bùa hộ mệnh kia bây giờ còn có hai phần ba, ngăn cản hai lần nguy cơ trí mạng là không có vấn đề. Ninh Hữu trái lo phải nghĩ, cuối cùng cảm thấy mình vẫn là không thể trở về thì hơn, hiện tại linh lực của bản thân không đủ, xử lý một trong những người đó thì còn được, nhưng nếu là nhiều người, cậu căn bản là không ngăn cản được. Nếu cậu trở về, chẳng những đã không giúp được gì, hơn nữa khẳng định sẽ càng gây thêm không ít phiền toái.
Ninh Hữu gật gật đầu, "Con sẽ không trở về, cha mẹ hai người nhất định phải cẩn thận một chút!"
Tắt máy liên lạc, Ninh Hữu liền trực tiếp đi gõ cửa phòng Tưởng An.
"Giúp tôi tìm mấy cục đá lúc trước nữa, tôi cần dùng gấp."
Tưởng An vốn dĩ đã sắp ngủ rồi, mở cửa, nhìn thấy sắc mặt của Ninh Hữu tức khắc tỉnh táo, "Sư phụ cậu làm sao vậy? Như thế nào sắc mặt lại khó coi như vậy?"
Ninh Hữu do dự một chút, đem chuyện có người tìm phiền toái nói ra, chỉ là đem sự tình mình luyện khí ẩn đi, "Loại đá này trải qua tôi gia công có thể giúp cha mẹ tôi ngăn cản một bộ phận công kích, cho nên tôi rất cấp bách cần những cục đá đó."
Tuy rằng giật mình với tác dụng của loại đá này, nhưng là bởi vì tình huống không đúng, Tưởng An cũng không có lại tò mò cái gì, chỉ là dứt khoát đáp ứng, "Không có vấn đề, hiện tại tôi liền đi tìm người giúp tôi thu thập! Hơn nữa chú dì hiện tại không phải đã không có chuyện gì rồi sao, sư phụ cậu cũng không cần quá lo lắng, Đội Cảnh Vệ ở đó nhất định sẽ xử lý tốt. Hơn nữa tôi sẽ để cho mấy người lưu thủ ở đó chú ý chỗ của chú dì nhiều một chút, một khi có tình huống sẽ nói với sư phụ cậu trước."
Ninh Hữu gật gật đầu, "Cám ơn"
Tuy rằng chỗ của Tưởng An đã tiêu tốn thật nhiều công sức đi tìm ngọc thạch, nhưng là ngọc thạch của thế giới này rốt cuộc phi thường ít, cho nên mấy ngày tiếp theo cũng không có tin tức gì.
Ninh Hữu có chút sốt ruột, bỗng nhiên nghĩ tới nhẫn không gian của mình có linh thạch số lượng đông đảo, trên linh thạch khắc hoạ trận pháp hộ thân so với ngọc thạch thì lợi hại nhiều, huống chi, chỉ cần có linh thạch, thực lực của bản thân liền có thể khôi phục, có thể hoàn toàn bảo hộ cha mẹ của mình.
Ninh Hữu nghĩ đến đây, liền lập tức bước lên mạng gải lập.
"Anh có thể đem nhẫn cho tôi trước được không?", Sắc mặt Ninh Hữu nôn nóng.
"Làm sao vậy, cứ đưa như vậy, có phải gặp chuyện gì hay không?", Kỳ Tĩnh xoa xoa đầu cậu, tuy rằng biểu tình lạnh lùng, nhưng là ánh mắt lại tràn ngập quan tâm.
Ninh Hữu có chút sốt ruột đem sự tình mà vợ chồng Lương Mạn gặp phải nói một lần.
Nghe xong, sắc mặt Kỳ Tĩnh có chút lạnh. Anh sờ sờ đầu tóc của Ninh Hữu, thanh âm trầm thấp nói, "Chuyện này giao cho tôi làm đi, tôi sẽ phái người đi bảo hộ bọn họ, cha mẹ em bọn họ sẽ không có việc gì, tin tưởng tôi!"
"Còn đối với những người hai ba lần tới gây chuyện, tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng."
Kỳ Tĩnh nói làm cho người ta mạc danh tin phục, Ninh Hữu không tự giác mà an tâm xuống. Không biết vì cái gì, cậu bỗng nhiên rất muốn ôm Kỳ Tĩnh, Ninh Hữu cũng xác thật làm như vậy. Bờ ngực rộng lớn, tiếng tim đập trầm ổn, còn có nhiệt độ ấm áp kia, không cái nào lại không khiến cho Ninh Hữu cảm thấy an tâm, cậu nhịn không được dùng gương mặt cọ cọ.
Khuôn mặt lạnh lùng kia của Kỳ Tĩnh trở nên nhu hòa xuống, vòng lấy Ninh Hữu, cảm thụ được thân thể có chút gầy yếu lại phá lệ có sức sống của đứa trẻ kia, trong lòng cũng có một loại phong phú cùng thỏa mãn chưa bao giờ từng có.
Hai người thân mật một lúc lâu, sau đó Kỳ Tĩnh liền trực tiếp liên hệ người xử lý chuyện này.
————
"Tiểu Hữu, hôm nay có một vài người ăn mặc quân trang tới, nói là được phái tới bảo hộ chúng ta!", trong giọng nói của Lương Mạn toàn là kinh hỉ, sau khi có những người đó, tuy rằng phương diện sinh hoạt sẽ có chút không tiện, nhưng là lại an tâm hơn nhiều, cũng không cần lo lắng đề phòng nữa, "Tiểu Hữu con không cần lo lắng cho chúng ta, có bọn họ ở đây, những người đó khẳng định là không dám đến nữa."
Đôi mắt Ninh Hữu sáng lấp lánh, nghe xong Lương Mạn nói, nở nụ cười, mi mắt cong cong, "Vậy là tốt rồi!"
Mà lúc này, Kỳ Tĩnh nhìn tư liệu trong tay, sắc mặt càng thêm ám trầm, "Bang" một tiếng nện chúng xuống bàn.
"Lại là Lâm gia!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.