Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 22: Cục đá




Tưởng An sinh ra ở một gia đình bá chủ thương nghiệp, trong nhà tiếp nhận mấy chục loại ngành sản xuất lớn lớn bé bé, Tưởng gia bọn họ tuy rằng không cách nào so được với những đại gia tộc khác, nhưng cũng coi như chiếm một chút địa vị ở Tương Vương Tinh.
Làm con trai độc nhất trong nhà, từ khi hắn sinh ra, hắn đã bị ký thác nhiều kỳ vọng, người trong nhà đều chờ hắn kế thừa sự nghiệp trong nhà này, đồng thời khiến gia đình phát dương quang đại.
Đáng tiếc chính là, Tưởng An đối với việc buôn bán một chút cảm giác cũng không có, ngược lại đối với việc điều khiển cơ giáp lại tràn ngập hứng thú.
Mộng tưởng lớn nhất của hắn chính là trở thành một chiến sĩ cơ giáp uy phong lẫm lẫm.
Nhưng mà không như mong muốn, Tưởng An tuy rằng đã dốc hết sức để thi vào học viện cơ giáp Tương Vương Tinh, nhưng là thành tích kiểm tra thể chất của hắn lại hoàn toàn không hợp cách, đừng nói là trở thành một chiến sĩ cơ giáp, hắn ngay cả việc điều khiển cơ giáp tiến hành phi hành cơ bản nhất đều gặp vấn đề.
Dưới sự nản lòng, Tưởng An chỉ có thể ở trên mạng giả lập tìm về một chút hy vọng rách nát của mình.
Trên mạng giả lập điều khiển cơ giáp không có hạn chế thân thể và tinh thần lực, chỉ cần bạn muốn điều khiển liền có thể trải nghiệm một phen đến nghiện luôn.
Chẳng qua điều khiển cơ giáp trên mạng giả lập tuy rằng không có hạn chế về phương diện thân thể, nhưng nếu bạn muốn điều khiển tốt, phương diện tinh thần lực cũng yêu cầu phi thường cao, cho nên tuy rằng Tưởng An có thể ở trong mạng giả lập điều khiển cơ giáp, nhưng là tính phản ứng cùng trình độ linh hoạt của hắn đều rất kém cỏi, chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng làm được một ít động tác cơ bản, càng đừng nói đến một vài động tác có yêu cầu cực cao.
Id của Tưởng An ở trên mạng giả lập gọi là “Vô địch mập mạp”.
Id vừa mới lập lên chạy một vòng ở trên mạng một lúc đã lập tức bị người khác cười nhạo, Tưởng An nhưng thật ra cũng không để bụng chuyện này, vui tươi hớn hở tìm người đối chiến, nhưng là chết rất thảm.
Hắn thật ra cũng không quan tâm chuyện thắng thua, đối với việc mình thua hoàn toàn này căn bản một chút cảm giác thất bại cũng đều không có, ngược lại hứng thú dạt dào tiếp tục tìm người đối luyện.
Sau ba ngày trải qua trăm trận thất bại xong, hắn phát hiện, trên mạng giả lập bỗng nhiên không có ai nguyện ý đối chiến với hắn.
Vì thế Tưởng An nghĩ ra một biện pháp, lấy tiền làm tiền đặt cược.
Chỉ cần thắng hắn thì có thể lấy được một ngàn Tinh Thuẫn.
Làm một phú nhị đại tiêu tiền như nước, tiền tiêu vặt của hắn có thể nói là có thể mua đứt một cái trấn nhỏ trên Tương Vương Tinh, chút tiền trả điểm tiền đặt cược này quả thực chính là dễ như trở bàn tay.
Nhưng là thật bất hạnh, tiền tiêu vặt của hắn bị gia gia hắn cắt đứt.
Ông của hắn cảm thấy hắn cả ngày không làm việc đàng hoàng, cũng không muốn kế thừa gia nghiệp Tưởng gia bọn họ, mỗi ngày chỉ ngâm mình ở trong mạng giả lập tiến hành đối chiến cơ giáp. Nhiều lần khuyên bảo không có kết quả, lão gia tử giận dữ, dứt khoát đem thẻ của Tưởng An đông lại.
Còn muốn chơi sao, chơi đi!
Không có tiền ta xem mày chơi như thế nào!
Sự thật chứng minh, không có tiền, Tưởng An quả nhiên không chơi được.
Đã không có tiền đặt cược, căn bản là không có ai ở trên mạng giả lập nguyện ý phản ứng lại hắn.
Cuối cùng hắn đành phải đem cục đá mà lão ba hắn dùng một cái giá cao lấy ra đặt cọc, nhưng là thật rõ ràng người khác cũng giống hắn, căn bản nhìn không ra cục đá này có chỗ nào tốt.
Bất quá, may mắn hắn gặp phải một người biết hàng!
Mà làm hắn không nghĩ tới nhất chính là, người này thế nhưng là một đại thần!!!
Tưởng An kêu một tiếng kích động a!
Nhưng là sự tình phi thường xấu hổ chính là, không biết vì cái gì đại thần thế nhưng lại ở tại một tinh cầu xa xôi như vậy, chuyện này khiến cho hắn đến cả phí chuyển phát nhanh đem cục đá gửi cho đại thần cũng không vắt ra nổi!
Rơi vào đường cùng, Tưởng An chỉ có thể khuất phục thế lực vạn ác trong nhà, khóc lóc kể lể nhận lấy việc đi tới tinh cầu Hòa Tân thu mua khoáng vật.
Giờ này khắc này, Tưởng An đứng ở trên cái tinh cầu Hòa Tân hoang vắng vô cùng này, tâm tình phá lệ bi thương thê lương.
Đặc biệt đột nhiên xuất hiện một trận gió to, thổi cho hắn méo miệng.
Tưởng An yên lặng trở về trong khoang thuyền.
Mấy ngày hôm trước thời điểm hắn gặp đại thần ở trong mạng giả lập đã liên hệ qua, nói rằng hôm nay hắn sẽ tới, hơn nữa đặc biệt chọn cảng cách tọa độ của đại thần gần nhất mà hạ cánh.
Hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm chính là chờ đợi đại thần xuất hiện.
Tưởng An chán đến chết đứng ở cửa cabin nhìn phong cảnh bên ngoài.
Thật là…… Cực kỳ hoang vắng.
Đợi nửa ngày, đại thần vẫn chưa tới, Tưởng An có chút ngồi không yên, chuẩn bị tiến vào bên trong mạng giả lập kiểm tra.
Thật ra hắn rất muốn trực tiếp dùng máy liên lạc gọi điện thoại cho đại thần, nhưng là thật đáng buồn chính là, đại thần thế nhưng đến cả thứ thiết bị cơ bản nhất của công dân như máy liên lạc cũng không có!
Đầu năm nay thế nhưng còn có người đến cả máy liên lạc cũng không có.
Cái này quả thực là……
Đại thần đến tột cùng là sinh hoạt như thế nào ở trên một tinh cầu chưa khai hóa như thế này?!
Ở thời điểm Tưởng An đã cầm lấy mũ giáp giả lập chuẩn bị tiến vào mạng giả lập, có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đi về phía hắn.
Động tác của Tưởng An dừng một chút.
Sau đó lắc lắc đầu cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, đại thần như thế nào cũng không có khả năng là một đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi đâu a.
Chỉ là ngoài dự kiến của Tưởng An, đứa nhỏ kia thật đúng là đi về phía phi thuyền của bọn họ.
“Cậu tìm ai?”, Người bên ngoài ngăn Ninh Hữu lại.
“Mập mạp”, Ninh Hữu đáp.
“Mập mạp?”, Người ngăn cản Ninh Hữu có chút nghi hoặc.
Tưởng An ở cửa cabin nghe đến đó tự nhiên cũng hiểu được đứa nhỏ kia đúng là đến tìm mình, vội vàng đẩy cửa ra, nói với người bên ngoài, “Anh để cậu ấy đến đây đi, cậu ấy là tới tìm tôi.”
Người nọ gật gật đầu, nhường đường cho Ninh Hữu.
“Là đại thần kêu cậu tới?”, Tưởng An đánh giá trên dưới Ninh Hữu một phen, cảm thấy có điểm giống đại thần, rất có khả năng chính là con trai hoặc là thân thích của đại thần.
Ninh Hữu phi thường dứt khoát lắc đầu.
Tưởng An “A” một tiếng, tràn đầy nghi hoặc, “Vậy cậu tìm tôi làm gì?”
Ninh Hữu kỳ quái nhìn hắn một cái, “Tôi tới lấy cục đá anh đã đáp ứng a.”
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc kia của Tưởng An, Ninh Hữu cảnh giác nhìn hắn, “Anh sẽ không phải lại muốn ăn quỵt đi!”
Tưởng An lần này càng thêm xác nhận đứa nhỏ này có quan hệ với đại thần, có chút không cao hứng bĩu môi, “Cậu còn không phải là do đại thần gọi tới sao, như thế nào còn không thừa nhận.”
“Đại thần là ai? Tôi không quen biết!”, Ninh Hữu lại lần nữa lắc đầu, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Tưởng An lúc này mới hiểu được đại thần là ngoại hiệu mà mình tự đặt, người nọ căn bản không biết cái tên kia, cẩn thận suy nghĩ một chút, Tưởng An mới nhớ ra id của người kia gọi là “Ninh Hữu”.
“Tôi nói chính là Ninh Hữu”, Tưởng An có chút xấu hổ, cười một cái, “Là người đó bảo cậu tới đây sao?”
“Tôi chính là Ninh Hữu”, ánh mắt Ninh Hữu nhìn Tưởng An giống hệt như nhìn đồ ngốc vậy, ngược lại lại nghĩ tới hình tượng của mình ở trên mạng giả lập so với mình trong hiện thực có chút không giống nhau, tức khắc liền tha thứ cho hắn, rất tốt bụng mà giải thích, “Tôi thay đổi hình tượng một chút, cho nên so với hiện tại có chút không giống nhau.”
Tưởng An cười nhạo một tiếng, một chút cũng không tin.
“Con nít nhà ai, nói dối cũng không phải là thói quen tốt gì đâu, nhanh gọi người lớn nhà cậu đến đây, tôi phải đem đồ cho ‘hắn’”, nói rồi, Tưởng An liền duỗi tay tới trước mặt Ninh Hữu, chuẩn bị xoa tóc cậu một cái.
“Ngao! Mau buông tay ra!”, Tưởng An kêu thảm thiết.
Ninh Hữu mặt không biểu tình buông cổ tay hắn ra, “Tôi đã nói rồi, tôi là Ninh Hữu.”
Tưởng An vẻ mặt đưa đám, che lại cánh tay đau nhức của mình rồi lùi ra sau cách xa Ninh Hữu, tuy rằng vẫn có chút không tin, nhưng thái độ đối với Ninh Hữu đã tốt hơn rất nhiều.
“Được rồi, coi như là cậu, nhưng bởi vì cậu cùng trên mạng giả lập không giống nhau, vì để cho cẩn thận, cậu như thế nào cũng phải tự chứng minh một chút đi đã.”
Ninh Hữu chớp chớp mắt, bên trong toàn là thiên chân vô tà.
Sau đó nâng một chân lên hướng về phía Tưởng An.
“Từ từ!”, Tưởng An lập tức lóe ra sau, khẩn trương đến cái trán đều đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn thấy cái động tác mang tính hủy diệt này, cả người hắn theo phản xạ đều đau lên, “Tôi tin cậu rồi!”
“Cậu nhanh thu chân lại đi”, Tưởng An như lâm đại địch nhìn cái chân đang vươn tới của Ninh Hữu.
Nơi này cũng không phải là mạng giả lập, nếu ở trong hiện thực mình bị đạp một cước như vậy, chỉ sợ thật sự rất thảm thiết đấy.
“Anh tin thì được rồi”, Ninh Hữu gật gật đầu, cười rất vui vẻ, vươn tay về phía Tưởng An, “Vậy nhanh đưa đồ vật cho tôi đi.”
Tưởng An nào dám trì hoãn, lập tức đem đồ vật từ trong ba lô của mình lấy ra, giao cho Ninh Hữu.
Ninh Hữu lấy được vật xong tâm tình phi thường tốt, chào hỏi Tưởng An xong liền chuẩn bị rời đi.
Tưởng An lại đem người giữ lại.
Ninh Hữu nghi hoặc, “Làm sao vậy?”
Tưởng An mồ hôi đầy đầu, hắn vừa rồi hành động thuần túy là phản xạ, cũng không biết đến tột cùng bản thân muốn làm gì, nhưng là rất rõ ràng, hắn không muốn nhanh như vậy đã thả cho vị thiếu niên này chạy.
Tưởng An dù sao cũng phải tìm chút lý do cho động tác của mình, đầu óc cấp tốc hoạt động.
Tuy rằng hắn còn chưa có phản ứng lại từ trong sự thật thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi này thế nhưng lại là vị đại thần kia, nhưng cũng không dám hỏi lại, vừa vặn nhìn thấy cục đá trong tay thiếu niên kia, ánh mắt sáng lên.
“Cậu có thể nói cho tôi biết cái cục đá này đến tột cùng là thứ gì không?”
Ninh Hữu vừa nghe thấy hắn hỏi như vậy, có chút chần chờ.
Tưởng An kỳ thực cũng rất hiếu kỳ.
Lúc trước thật ra hắn đối với cục đá này cũng không có nghi vấn gì, dù sao lão ba hắn tuy rằng lấy giá cao mua về, nhưng là sau đó vẫn chỉ luôn vứt một bên, căn bản là chưa từng nhớ tới qua, rõ ràng là không bỏ trong lòng, bằng không Tưởng An cũng không thể thuận lợi như thế mà đem thứ này chiếm làm của riêng. Nếu lão ba hắn đã biểu hiện như thế, thứ này còn có điểm tốt gì chứ? Có khả năng nhất chính là lão ba hắn bị người ta hố, mà cục đá này cũng chỉ là một cục đá phổ thông mà thôi.
Câu dò hỏi vừa rồi kia bất quá cũng chỉ là Tưởng An tìm cớ, trên thực tế hắn đối với cục đá kia nửa điểm cũng không có hứng thú.
Nhưng là hiện tại sau khi hắn nhìn thấy biểu tình của Ninh Hữu, ngược lại gợi lên tâm tư tò mò của hắn, bắt đầu trở nên hứng thú.
Đợi nửa ngày vẫn không thấy Ninh Hữu trả lời, Tưởng An vì không chọc đại thần tức giận, chỉ có thể kiềm chế lòng tò mò phảng phất như mèo cào của mình, “Nếu là không tiện nói thì không cần đâu.”
Ninh Hữu đã nghĩ thông suốt, chẳng qua sắc mặt có chút rối rắm, “Nói cho anh cũng được thôi.”
“Nhưng là anh đã cho tôi rồi, không thể đòi về nữa!”
Ninh Hữu khéo léo nhíu nhíu mũi, có chút cẩn thận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.