Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 152:




Tống Lương sởn tóc gáy, lập tức rút súng giắt bên hông mình ra, cả người cảnh giác.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Vương Cường cười quỷ dị một cái, tay trái đã túm về phía cổ của Tống Lương. Tống Lương cơ hồ đã có thể xác định đây không phải là Vương Cường, cộng thêm vừa rồi còn thu được bức tin kia, Tống Lương suy đoán trong cơ thể Vương Cường rất có khả năng đang có một con côn trùng lớn ký sinh vào!
Tống Lương giương súng lên muốn bắn, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc của đồng sự thì lại không khỏi ngừng lại trong một chớp mắt, cũng không có nổ súng. Mà chính trong một chớp mắt này, tay Vương Cường đã lao tới trên cổ Tống Lương, đầu ngón tay vươn ra một đoạn chi sắc bén màu nâu, chọc tới trên cổ Tống Lương.
Tống Lương chỉ cảm thấy choáng váng một trận, trong lòng thầm nghĩ không tốt, muốn phản kháng, nhưng vào giờ phút này thì lại ngay cả tay cũng không nâng dậy nổi. Ngay tại thời điểm Tống Lương cảm thấy tuyệt vọng, y bỗng nhiên nghe được một tiếng hét to.
"Nghiệt súc!"
Người tới đúng là Ninh Hữu.
Sau khi cậu và Kỳ Tĩnh đã biết được hết tất cả tình huống, liền bắt đầu dùng linh thức truy tìm trong trấn Lữ Trì, bởi vì con côn trùng kia rất có khả năng đã ký sinh ở trên cơ thể người, thời điểm bọn họ truy tầm cần phải cẩn thận phân rõ hơi thở người này có điểm gì đặc biệt hay không, bởi vậy phế đi không ít sức lực.
Ngay lúc nhận thấy Vương Cường này có điểm dị thường, hai người liền nhanh chóng chạy đến.
Một đạo công kích sắc bén của Ninh Hữu đánh lên thân thể Vương Cường, mà chi dài vốn dĩ đã vươn đi của con côn trùng lớn kia cũng bởi vì đau đớn mà rút khỏi phần cổ của Tống Lương.
"Vương Cường" thấy tình thế không tốt, xoay người muốn bỏ trốn, nhưng hắn mới vừa chạy còn chưa được hai bước, Kỳ Tĩnh đã xuất hiện ở trước mặt hắn cách đó không xa, vừa lúc chắn ngang đường đi của hắn.
"Nhanh đi ra khỏi thân thể của anh ta ngay" Ninh Hữu nhíu mày nói.
"Vương Cường" từ trong cổ họng bức ra tiếng thở dốc "Hô hô", trong mắt hiện lên một tia lục mang, lập tức vọt về phía Kỳ Tĩnh. Chi dài khô khốc đâm thủng da thịt Vương Cường, dữ tợn múa may với Kỳ Tĩnh. Tốc độ công kích của hắn cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Kỳ Tĩnh, có vài cái chi dài kia bỗng nhiên chấn động, từ từ thân chi vươn ra vô số gai nhỏ sắc bén.
Chi dài múa may mang theo một trận lệ phong, nếu những công kích này mà đánh trúng trên người thì chỉ sợ sẽ mang đi một tầng da thịt.
Nhưng khi công kích của "Vương Cường" sắp chạm tới trên người Kỳ Tĩnh, Kỳ Tĩnh bỗng nhiên ra tay bắt được chi dài của hắn, đôi tay nhẹ niết, lập tức nghe thấy "Răng rắc" một tiếng, chi dài kia vậy mà lại vỡ đôi ra, chất lỏng màu xanh biếc phun tung toé.
Kỳ Tĩnh chỉ chuyển mắt, chung quanh anh lập tức xuất hiện một tầng vách ngăn, chắn lại chút chất lỏng ghê tởm màu xanh biếc kia ở bên ngoài.
Một trận thảm thống tru lên.
Sau khi chi dài kia bị hủy, "Vương Cường" cũng không có dừng tay ngay, ngược lại chỉ dừng một chút rồi tiếp tục nhào tới, trên mấy cái chi dài khác cũng tràn ra chất lỏng màu xanh lục đậm, tựa như đao mà cắt qua hướng Kỳ Tĩnh.
Kỳ Tĩnh vừa thấy đến chất lỏng màu xanh lục đậm kia liền biết ngay là độc tố đã từng gặp qua, ánh mắt nhất thời lãnh lệ. Cũng không thấy anh có động tác gì khác, mấy chi dài ghê tởm phá nát da thịt kia lập tức bị tước thành hai đoạn.
"Vương Cường" vặn vẹo ngã trên mặt đất, bộ mặt dữ tợn, toàn thân đều nhuộm đầy một màu xanh biếc.
Bỗng nhiên, thân thể "Vương Cường" đột ngột bắt đầu vặn vẹo, cơ bắp cả người phảng phất như bị thổi hơi vào mà quỷ dị phồng lên.
"Mau chế trụ hắn lại" Ninh Hữu quát, "Con yêu vật này đang muốn làm nổ thân thể người này để thoát ra."
Kỳ Tĩnh gật đầu, kình phong cả người chợt động, hai tay kháp ra một pháp quyết, cỗ thân thể không ngừng căng lớn kia của "Vương Cường" lập tức ngừng lại, phảng phất như bị người đóng đinh tại chỗ.
"Anh đã dùng linh lực phong bế thứ kia rồi" Kỳ Tĩnh nói, "Tạm thời người này sẽ không có nguy hiểm gì."
Ninh Hữu từ giữa không trung đi xuống, bắt lấy Tống Lương còn đang ngơ ngơ choáng choáng ở bên cạnh tới trước mặt, một cái thủ đao chém về phía cổ của y. Từng giọt từng giọt chất lỏng màu xanh biếc bắn ra từ miệng vết thương trên cổ Tống Lương.
"Anh thế nào rồi?" Ninh Hữu hỏi.
Tống Lương ngu ngơ nhìn cậu.
Ninh Hữu có chút kỳ quái, theo lý mà nói sau khi bức nọc độc ra, người này hẳn là sẽ khôi phục bình thường ngay mà, chẳng lẽ con yêu vật kia còn tiêm loại chất độc khác vào trong thân thể y nữa sao?
Trong lúc tâm tư quay nhanh, Ninh Hữu quyết định tra xét thân thể Tống Lương rõ ràng một chút, chỉ là còn không đợi tay cậu chạm đến trên cổ Tống Lương, đã bị một bàn tay khác chặt chẽ bắt được.
"Ninh thiếu tá!" Thanh âm kích động.
"Anh thanh tỉnh rồi chứ?" Ninh Hữu nhẹ nhàng thở ra.
"Không không, tôi khẳng định là còn chưa thanh tỉnh" Tống Lương ôm tay Ninh Hữu tới trước ngực, vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm gương mặt Ninh Hữu, "Tôi khẳng định là còn đang nằm mơ nên mới có thể mơ thấy cậu tới đây cứu tôi, cậu không biết tôi thích cậu nhiều đến nhường nào đâu."
Mặt Kỳ Tĩnh tức khắc đen sì.
Một trận lệ phong đánh qua, Tống Lương kêu thảm thiết một tiếng nện lên trên tường.
Chờ đến khi Tống Lương bò dậy khỏi mặt đất thì mới chân chính tỉnh táo lại, phát hiện Kỳ Tĩnh và Ninh Hữu trước mắt y cũng không phải là ảo giác của mình, mà là thực sự đứng ở trước mặt y.
"Kỳ thượng tướng! Ninh thiếu tá!" Tống Lương lệ nóng doanh tròng.
Mà đáp lời y lại chính là uy áp trên người Kỳ Tĩnh, trực tiếp áp bách y đến cả người run lên, ngay cả câu kế tiếp cũng nói không nên lời.
"Chờ một chút" Ninh Hữu nhéo tay Kỳ Tĩnh một cái, "Em còn có chuyện nhờ anh ta làm."
Kỳ Tĩnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Lương một cái, lúc này mới thu lại uy áp trên người.
Tống Lương gian nan đứng vững, hiện tại trên người y đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
"Kỳ thượng tướng" Tống Lương run run rẩy rẩy mở miệng, không dám lại dùng thanh âm kích động trước đó nữa, "Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, tôi vẫn luôn đặc biệt sùng bái ngài cùng Ninh thiếu tá, vừa rồi chỉ là biểu đạt một chút lòng kính ngưỡng của tôi đối với Ninh thiếu tá mà thôi."
Tại thời điểm Tống Lương bị uy áp kia dọa sợ tới mức thiếu chút nữa là tè ra mới phản ứng lại lúc trước mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì, lập tức muốn sám hối với Kỳ Tĩnh.
"Lúc ấy tôi là bởi vì quá kích động, cho nên mới tìm từ có chút không đúng thôi mà" Tống Lương khóc không ra nước mắt giải thích, "Cầu ngài đừng trách móc."
# tui thiệt vất vả mới gặp được thần tượng cả đời, kết quả lại thổ lộ với bạn lữ nhà anh ta, kết quả thần tượng tức giận, cầu hỏi nên làm cái gì bây giờ! #
Kỳ Tĩnh cũng không nói gì hết, thân hình đĩnh bạt giống như một ngọn núi cao nguy nga, khí thế khiếp người ập vào trước mặt.
Tống Lương lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm nữa.
"Một lát nữa tôi sẽ bức con côn trùng lớn này ra khỏi cơ thể của đồng sự anh" Ninh Hữu nói, "Đến lúc đó chúng tôi sẽ mang con yêu vật này đi, đồng sự anh thì phải phiền anh đưa đến bệnh viện rồi, mặt khác, nhớ rõ để bác sĩ kiểm tra một chút xem độc tố trong thân thể anh ta có thay đổi không."
Tống Lương lập tức gật đầu.
Dưới áp lực mười phần rõ ràng kia của Kỳ Tĩnh y ngay cả một chữ cũng không dám nói, chẳng qua trong lòng lại cực kỳ nghi hoặc Ninh thiếu tá sẽ làm như thế nào để có thể bức con côn trùng lớn kia chui ra khỏi thân thể Vương Cường.
Nghĩ đến biểu hiện dị thường vừa rồi của Vương Cường, Tống Lương liền không khỏi phát run một cái.
May mắn Kỳ thượng tướng và Ninh thiếu tá tới đúng lúc, bằng không y chỉ sợ cũng đã trở thành một thành viên trong mấy vụ án xương vỡ kia rồi! Trong lòng Tống Lương cảm kích không thôi, lập tức đưa hai người Ninh Hữu từ vị trí thần tượng của mình bay thẳng tắp tới địa vị ân nhân cứu mạng.
Ninh Hữu đi về phía Vương Cường bị định trụ, trên bàn tay trống rỗng xuất hiện một con dao nhỏ, mặt ngoài trơn nhẵn lóe ra lãnh mang, tuy rằng nhìn bình phàm vô kỳ, nhưng lại gây ra cho người ra một loại cảm giác nguy hiểm.
Động tác trên tay cậu thực nhanh, phần lưng Vương Cường ngay lập tức đã bị vẽ ra một miệng vết thương thật dài.
Đôi mắt Tống Lương đã sắp trừng ra khỏi hốc mắt rồi, Ninh thiếu tá cậu không phải là đang muốn lấy mạng Vương Cường đấy chứ!!!!
Tuy rằng miệng vết thương trên lưng Vương Cường rất sâu, nhưng lại không hề chảy ra một tia máu nào, giống y hệt quân nhân bị công kích trước đó. Ninh Hữu một tay thành trảo, đè lên trên lưng hắn, thực nhanh, Tống Lương phảng phất như thấy được trên tay Ninh Hữu hiện lên một tia bạch quang, thân thể Vương Cường đột nhiên căng lớn, một thứ đồ vật khiến người buồn nôn từ bên trong rớt ra.
Đó là một đồ vật dạng côn trùng, nhưng lại lớn dị thường.
Tất cả chân tay trên người nó đều đã bị chém đứt, chỗ hai con mắt lóe ra quang mang màu xanh biếc. Một khắc khi bị buộc ra khỏi cơ thể Vương Cường, con côn trùng lớn kia bỗng nhiên điên cuồng giãy dụa thân thể mình, sau đó lại rất nhanh đã bị Ninh Hữu dùng linh lực áp chế.
"Tại sao một thứ khủng bố như vậy sẽ xuất hiện ở chỗ này chứ?" Tống Lương khiếp sợ hỏi, y chỉ mới xem qua cái miệng, bộ xương cốt của con quái vật này thôi mà đã nhịn không được một trận phát đau rồi. Lúc trước chính là con quái vật này đã gây ra hai vụ án xương rỡ kia nhỉ.
Ninh Hữu cũng không có trả lời y, mà là ngồi xổm xuống nhắc Vương Cường đang nằm liệt trên mặt đất lên, ngón tay điểm nhẹ vài cái trên lưng hắn, độc huyết màu xanh đen lập tức bị phun ra từ miệng vết thương của hắn. Cậu móc ra một cái bình sứ từ trong nhẫn không gian, đựng hết chỗ máu độc kia.
"Anh chăm sóc tốt anh ta nhé, bình máu độc này cũng giao cho bác sĩ luôn" Ninh Hữu nói với Tống Lương.
"Rõ!" Tống Lương làm một cái kính lễ với Ninh Hữu.
——————
Tin tức hai người Kỳ Tĩnh bắt được quái vật lấy tốc độ nhanh như gió mà truyền khắp toàn bộ trấn Lữ Trì, tất cả mọi người đều hoan hô ăn mừng. Nhưng cùng lúc đó, u ám lớn hơn nữa cũng bao phủ xuống. Con sinh vật kỳ quái này đến tột cùng là cái gì, trong thị trấn còn có bao nhiêu con?
Hai người Ninh Hữu sau khi tra xét một phen con côn trùng lớn kia, liền giao nó cho viện nghiên cứu.
Con côn trùng lớn này không có bất cứ một uy hiếp gì đối với hai người họ cả, nhưng đối với dân chúng bình thường trên Tương Vương Tinh thì lại là một mối nguy hại cực lớn. Không nói đến năng lực công kích của nó, chỉ nói đến việc nó có thể ký sinh trên thân thể người, ngụy trang thành nhân loại để sinh hoạt thôi, đây đã là một chuyện cực kỳ khủng bố rồi.
"Những con côn trùng lớn này không quá giống với đám yêu vật" Ninh Hữu nhíu mày nói, "Sau khi bọn chúng xâm nhập vào trong cơ thể người thì có thể khống chế cái vỏ sinh hoạt bình thường, nhưng sau khi rời khỏi cơ thể người thì căn bản là không có cách nào giao lưu với nó được."
"Đáng tiếc là em không có bí kỹ sưu hồn" Ninh Hữu thất vọng nói, "Bằng không đã có thể biết được rõ ràng thứ này rốt cuộc là từ đâu mà đến rồi."
"Không có việc gì" Kỳ Tĩnh vỗ bờ vai của cậu, "Chuyện này cứ giao cho viện nghiên cứu đi làm đi, có một hàng mẫu nghiên cứu lớn như vậy, chắc hẳn bọn họ sẽ nghiên cứu ra được phương pháp tương ứng ngay thôi."
"Em lo lắng cũng không phải chỉ riêng cái này ——"
"Anh biết" Kỳ Tĩnh nói, "Tuy rằng manh mối đến đây là bị cắt đứt, nhưng không phải Viêm Hoàng và Lăng Vân đều vẫn còn bình an không có việc gì đó sao? Không cần lo lắng, chúng ta sớm hay muộn rồi cũng sẽ tìm được bọn chúng về thôi."
Nghĩ đến cảm xúc hưng phấn mà Lăng Vân truyền lại cho cậu, Ninh Hữu đành gật gật đầu.
————
Rạng sáng, thời tiết thanh lãnh.
Trạm canh gác biên phòng.
"Hắc, anh em, tới đổi gác nào"
"Hôm nay anh mặc hơi ít đấy nhỉ, có muốn lại mặc thêm một cái nữa rồi lại đến không, hôm nay nhiệt độ thấp lắm đấy."
"Không mặc đâu, thế này là được rồi."
"Vậy tùy anh đó, chẳng qua đến lúc bị bệnh thì đừng có mà trách tôi không nhắc nhở anh nha."
Ngụy Quốc Kiến là quân nhân đóng quân ở một trong những trạm canh gác trên Nham Mặc tinh, bởi vì dân số trên Nham Mặc tinh thưa thớt, từ trước đến nay bọn họ đều phải làm việc tương đối vất vả, bất kể là thức ăn hay là giải trí thì cũng đều hết sức thiếu thốn. Dùng một câu để khái quát thì chính là chẳng sợ mi có tiền thì cũng đ*o có chỗ nào để xài.
Kỳ nhiệm của bọn họ là mười năm, mà hiện tại hắn đã làm đến năm thứ chín rồi, chỉ cần lại tiếp tục một năm nữa là đã có thể về nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Nghĩ đến người vợ cùng con trai đã lâu chưa thấy, trong lòng Ngụy Quốc Kiến liền trào ra nhiệt huyết nhè nhẹ.
Mới vừa đi đến trạm gác, Ngụy Quốc Kiến đã nhịn không được mà mắng một tiếng, "Thật đúng là con mẹ nó lạnh."
Bởi vì tầm nhìn ở vị trí này là trống trải nhất, cho nên trạm gác liền được xây dựng ở nơi này, nhưng có một thứ tương đối gay go chính là, nơi này đứng ở đầu ngọn gió, gió lạnh hô hô cứ y như con dao nhỏ. Tuy rằng các biện pháp giữ ấm ở trạm gác cũng không tệ, nhưng vẫn lạnh đến khiến hắn có chút khó có thể tiếp thu.
"Sớm biết thế đã nên nghe lời lão Ngô trở về mặc thêm bộ quần áo nữa rồi" Ngụy Quốc Kiến lẩm bẩm nói, "Cũng không biết buổi tối hôm nay phải căng qua kiểu gì nữa."
Nhảy tại chỗ vài cái để giảm bớt một chút lạnh lẽo trên người, Ngụy Quốc Kiến cõng khẩu súng trên lưng, thẳng tắp đứng ở trên trạm gác.
Nhiệm vụ mỗi ngày của bọn họ đều giống nhau, quan sát hết thảy tình huống khả nghi từ chỗ trạm gác. Nhưng bởi vì chỗ của bọn họ không phải là nơi giao tiếp với Addams đế quốc, cho nên nhân viên bố trí ở nơi này cũng không nhiều, ngay cả phân phối hỏa lực cũng thuộc về loại đầu tiên trong quân đội.
Tương ứng với loại phân phối hỏa lực chính là chỗ của bọn họ có tính nguy hiểm cực thấp, Ngụy Quốc Kiến ở đồn trú này suốt chín năm, nhưng ngay cả một bóng người cũng chưa từng gặp qua.
Tuy rằng thân thể đứng thẳng tắp, nhưng ánh mắt Ngụy Quốc Kiến đã bắt đầu có chút lơ mơ.
Bỗng nhiên, một hắc ảnh lóe qua dưới đèn pha.
Ánh mắt lơ mơ của Ngụy Quốc Kiến lập tức bay trở về, tập trung lực chú ý nhìn về phương hướng khả nghi vừa rồi, nhưng lại chẳng phát hiện bất cứ cái gì dị thường cả.
Chẳng lẽ vừa rồi là mình bị ảo giác sao? Ngụy Quốc Kiến nghi hoặc xoa xoa đôi mắt, tập trung lực chú ý lại quan sát thêm hơn mười phút, vẫn không phát hiện có bất cứ dị thường gì.
"Hiện tại còn chưa già đâu, đã bắt đầu hoa mắt rồi" Ngụy Quốc Kiến tự giễu bĩu môi.
Vừa mới chuẩn bị chuyển sang phương hướng khác tiếp tục quan sát, liền nhìn thấy một mảng lớn hắc ảnh nhanh chóng bay về phương hướng của hắn.
Trong lòng Ngụy Quốc Kiến hoảng hốt, cầm lấy kính viễn vọng nhìn qua, lại phát hiện đó là một mảng lớn rậm rạp côn trùng khổng lồ! Cánh sắc bén giống y như mảnh sắt chấn động cao tần.
Dưới cơn hoảng sợ, Ngụy Quốc Kiến tức khắc kéo vang cảnh báo.
Ngay khi tiếng cảnh báo vang lên, Ngụy Quốc Kiến lập tức bưng lấy súng laser của mình, nhắm ngay một con sâu ập đến trước mặt bắn ra một phát súng. Laser màu tím lam vẽ ra một đường trắng bạc trên lưng con sâu đó, sau đó liền biến mất không thấy đâu nữa.
"Phắc, đây là cái quái gì vậy!" Ngụy Quốc Kiến điên cuồng nổ súng, thẳng đến khi nguồn năng lượng trong súng laser của mình tiêu hao đến hầu như không còn, hắn vẫn không thể giết chết một con sâu.
Mà lúc này, một đàn lớn sâu kia đã nhanh chóng vọt tới trước mặt hắn.
Hơi thở sắc bén mà buồn nôn phả đến trước mắt.
Chỉ nghe Ngụy Quốc Kiến kêu thảm thiết một tiếng, trạm gác kia liền biến mất trong một mảnh sương mù. Sau khi mảnh côn trùng rậm rạp đó bay qua, trạm gác trên mặt đất cũng chỉ còn dư lại những mảnh đổ nát. Mà Ngụy Quốc Kiến thì đã chỉ còn vài mảnh xương cốt trắng không được đầy đủ.
"Ngụy Quốc Kiến! Tình huống chỗ cậu như thế nào rồi!" Trung tâm chỉ huy, một quan quân khẩn cấp hô.
Liên tục hô vài tiếng, bên kia lại không có bất cứ một phản ứng nào.
"Không xong" quan quân thầm nói không tốt.
"Đề phòng khẩn cấp!"
Tổng cộng số nhân viên tại trạm canh gác này của bọn họ cộng lại cũng chỉ gần ba mươi người mà thôi, các chiến sĩ đang ngủ mơ thực nhanh đã bị tiếng cảnh báo đánh thức, nhanh nhẹn vác súng chạy ra. Mà vài người trong đó còn phóng cả cơ giáp ra nữa, nhanh chóng bước lên khoang điều khiển.
"Bên trạm gác số 2 xảy ra vấn đề, một đội ở lại bảo hộ sở chỉ huy, những người còn lại toàn bộ tập hợp ở trạm gác số 2!"
"Rõ!"
Chỉ là còn chưa đợi bọn họ đi ra khỏi sở chỉ huy, một mảnh lớn côn trùng khổng lồ kia đã bay đến trên bầu trời sở chỉ huy rồi.
Mây đen lấp đỉnh.
"Đây là cái thứ quái quỷ gì thế này?!" Quan quân tức giận mắng một tiếng, "Mọi người lập tức vào cơ giáp! Chuẩn bị chiến đấu!"
Bởi vì bị đám sâu quỷ dị này làm cho khiếp sợ, động tác của phần lớn người đều có chút trì độn, mà trong lúc trì độn này, đã có chín người bị đàn sâu đập xuống gặm không còn một mảnh.
Những con sâu lớn kia cao chừng gấp ba bọn họ, chẳng sợ cơ giáp gần mười mét đứng ở trước mặt thì chúng cũng chỉ lùn hơn một chút mà thôi.
"Mẹ nó!" Quan quân đôi mắt đỏ gay, giơ pháo laser cơ giáp lên điên cuồng bắn về những con sâu đang công kích binh lính.
Ba khẩu pháo liên tiếp đánh lên trên người một con sâu, tuy rằng không giết chết được nó, nhưng lại huỷ hoại mất một cái cánh của nó, con sâu kia giận cực, từ bỏ người phía dưới, mà vọt về phía quan quân trong cơ giáp.
Binh lính may mắn tránh thoát một mạng lập tức sợ hãi đứng dậy khỏi mặt đất, khẩn cấp triệu hồi ra cơ giáp của mình, nhanh chóng trốn vào trong.
"Cái thứ này rốt cuộc là thứ đồ quỷ quái gì đây!" Nguồn năng lượng điều khiển cơ giáp của quan quân đã tiêu hao đi rất nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có thể phóng ra khoảng hai mươi tia pháo laser nữa thôi. Nhưng trải qua thực nghiệm vừa rồi của hắn, hai mươi tia pháo laser nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh chết ba con sâu!
Mà theo hắn quan sát, số lượng sâu phía trên bọn họ ít nhất cũng phải trên trăm con.
"Lớp vỏ của đám sâu này rốt cuộc là làm bằng cái gì vậy, sao có thể cứng đến nông nỗi này được chứ!" Quan quân giận, lại bắn ra một quả đạn pháo.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, bọn họ không có khả năng chạy thoát khỏi đám quái vật này. Việc duy nhất hiện tại hắn có thể làm chính là truyền đạt tin tức này đến Tương Vương Tinh.
"Mọi người yểm hộ cho tôi!" Quan quân thông qua kênh sóng cơ giáp hô lên.
Các chiến sĩ bị đám sâu vây công lập tức dựa sát vào quan quân, để hắn có thể thoát ra khỏi công kích của đám sâu.
Bởi vì thiết bị truyền tin tức đặt ở trung tâm chỉ huy, quan quân chỉ có thể đi ra khỏi cơ giáp, chạy về trong phòng mới có thể thành công phóng tin tức ra ngoài được.
Các chiến sĩ cơ giáp thực xảo diệu mà hình thành một trận hình, chắn thân thể to lớn của đám sâu đó ở bên ngoài, quan quân thừa dịp cơ hội này lập tức nhảy ra khỏi cơ giáp, chạy về trung tâm chỉ huy, ngay tại thời điểm hắn vừa mới đánh ra một chữ cảnh báo nguy hiểm, một cái chi trước sắc bén đã xuyên thấu qua nóc nhà, đâm thẳng đến tận ngực quan quân.
Tức khắc máu bắn toé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.