Thiếu Một Gáo Nước

Chương 10: Phía sau của lời nói




Lâm Tuấn từ nhà vệ sinh đi ra, lúc về bàn thì thấy Lam Khanh mỉm cười yêu kiều. Anh lập tức ngẩng đầu nhìn trời, không có gì lạ, nhìn xuống đất....cũng không có tiền đánh rơi liền ngạc nhiên hỏi: " Chuyện gì mà cậu vui vẻ thế? "
Lam Khanh lại mỉm cười: " Không có gì, đi thôi "
Chỉ tội Lâm Tuấn đưa lưng về phía Lạc Thủy nên bị câu nói qua loa kia lừa một vố. Nếu không thì Lam Khanh đã bị anh trêu chọc rồi.
Lam Khanh đi đến đại sảnh, trước khi bước ra còn quay đầu lại suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng chỉ vào bàn Lạc Thủy đang ngồi, nói với  thu ngân  : " Phiền cô tính luôn bàn kia vào giúp tôi "
Lâm Tuấn lại càng thấy kỳ quái, rốt cuộc ở bàn kia chất chứa thần thánh phương nào? Nhưng anh còn chưa kịp quay đầu lại nhìn đã bị ai đó lôi đi mất. Lam Khanh cũng không biết vì sao mình lại trả tiền dùm cô ấy, chẳng qua bộ dáng ăn uống sầu khổ kia của cô làm anh cảm thấy phi thường vui vẻ...
Còn nữa, người đối diện kia không phải người yêu... Nếu như cô ấy muốn mời khách, thì cứ để anh trả tiền vậy.
--- ------ --------ta là phân cách tuyến---- ------ ------ ------ ----
Lạc Thủy nhìn đống thức ăn thừa trên bàn mà than thở
Đốn họa thủy tỏ vẻ khinh thường: " Gói về hết mà ăn đi "
Lạc Thủy liền ngoắc phục vụ lại.
" Tiểu thư cần gì ạ? "
" Phiền cô giúp chúng tôi gói lại toàn bộ, thuận tiện thanh toán luôn "
" Được, xin tiểu thư chờ một lát " - Phụ vụ lui ra, hồi sau mới cầm hộp đựng quay trở lại, còn nói: " Tiểu thư, bàn cô đã được thành toán rồi ạ "
" Sao? đã tính tiền rồi à? "
" Đúng vậy ạ. Là hai vị tiên sinh vừa mới đi ra thôi " - phục vụ mỉm cười, tay gói hết toàn bộ thức ăn cho vào hộp.
Lạc Thủy và Đốn Cảnh Nhiên nghe thế liền trố mắt nhìn nhau
" Người quen của cậu à? " - Lạc Thủy hỏi
" Không thể nào, nãy giờ mình không hề gặp ai quen cả "
" Vậy thì là ai nhỉ? "
" Ai mà biết được " - Đốn Cảnh Nhiên đứng lên, " Đừng đón mò nữa, người ta thanh toán dùm rồi thì thôi vậy "
Lạc Thủy nghe thế cũng bước ra, nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc, là ai đã trả tiền giúp bọn cô đây?
Hai người cùng nhau xách bịch lớn bịch nhỏ đến bãi đổ xe. Lạc Thủy nắn bóp túi tiến của mình, không tốn tiền thì ok, nhưng lại nợ ân tình của người ta...
" Đốn họa thủy, để lần sau mình mời cậu vậy "
Đốn Cảnh Nhiên tất thì mặt mày hớn hở như vớ được vàng, nhanh nhảu trả lời: " Ý kiến hay à "
Lạc Thủy cũng cảm thấy mình lại ngựa quen đường cũ mà mắc sai lầm, nhưng không thèm quan tâm nhiều nữa. Cô trở về phòng ngủ trong ký túc xá, quăng đồ đạt cho đám bạn cùng phòng rồi đăng nhập vào game. Lúc đó Lạc Thủy thấy biểu tượng của Nam Cửu Khanh rực sáng, lập tức gửi một tin nhắn qua: " Xin lỗi vì đến trễ, huynh đang ở đâu? "
Nam Cửu Khanh: " Để bọn ta chờ lâu như vậy, đáng bị phạt "
Lạc Thủy sợ hãi: " Hả? Chẳng lẽ huynh muốn trừ lương của ta? "
Nam Cửu Khanh: " Muội thấy ta là kẻ không sáng tạo như thế à? "
...........Đại thần không phải là người, là thân linh...Cái này mà cũng cần sáng tạo hả trời?
Nhược Thủy Tam Thiên: " Không phải huynh muốn ta nhảy múa hiến vũ ở trong phố chứ? "
Nam Cửu Khanh: " Chờ ta suy nghĩ đã, giờ muội cứ đến Vương thành đi "
Thật có sáng kiến, đại thần, ngài sẽ không phải cha của Triệu Mẫn chứ hả?
Lạc Thủy đành nghe lời điều khiển nhận vật chạy đến Vương thành, lúc nhìn thấy bóng dáng áo xanh quen thuộc thì nhấn nút đi theo, hai người lòng vòng nửa ngày, cuối cùng Lạc Thủy không chịu nỗi nữa, đánh ra một dấu chấm hỏi.
Nam Cửu Khanh: " Ta đang đợi muội hỏi ta đi đâu "
Còn có vụ này nữa à? - Lạc Thủy muốn ngất ngay tại chỗ
Mặt Nam Cửu Khanh không đổi sắc nói: " Đến nhà ta một chuyến đi "
Vương thành này cũng là một cứ điểm của " tuyệt diễm phần thiên ", là một khu vực an toàn tuyệt đối: Không có quái để đánh, không có báu vật quý giá hay kinh nghiệm gì cả. Nhưng Vương thành này lại là trung tâm kinh tế quan trọng, đầu mối giao thông then chốt, đồng thời cũng là nơi giàu có và sầm uất nhất kinh thành... Các bang phái lớn nhỏ ai ai cũng mong muốn có được nơi này trong tay.
Lạc Thủy đứng trước quần thể kiến trúc của Tuyệt Diễm Phần Thiên, không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên cảm tình tốt đẹp. Trong trò chơi này, xây dựng căn cứ bang hội từ xưa đến nay đều do một tay bang chủ tự thiết kế, cô còn nhớ lúc ban đầu khi " Tuyệt Diễm Phần Thiên" xây xong, bất kể là kênh thế giới hay diễn đàn đều sục sôi một trận. Có rất nhiều người chen chen chúc chúc, nhất định đòi vào Vương thành chiêm ngưỡng một trận, kết quả lại bị vị chủ nhân nào đó đóng cửa không thèm tiếp...
Mấy người chơi bị chặn không cam lòng, sau mấy ngày tụ tập thị uy không thành liền khiếu nại với công ty game. Nghe nói công ty cũng muốn mua quyền chuyên chủ kiến trúc của " Tuyệt Diễm Phần Thiên ", nhưng chủ nhà không đồng ý. Anh còn nói khi nào không thủ được Vương thành nữa thì sẽ đưa qua, công ty game không thể làm gì được  nên đành chịu bỏ cuộc.
Lúc đầu hình như Lạc Thủy cũng có mặc trong đám người kia, nhưng chủ nhà không đón khách thì cô không thèm đến nữa... đông đúc ồn ào như vậy, có vào chắc cũng chẳng xem được gì, có mà đi đếm đầu người ấy chứ!
Thế mà bây giờ cô lại được danh chính ngôn thuận bước vào cùng Nam Cửu Khanh, dĩ nhiên là vô cùng kinh hỉ. Cô đây cũng học ngành kiến trúc, tất nhiên là một người thích theo đuổi nghệ thuật rồi!
Chỉ thấy một bảng gỗ lim sơn son thếp vàng treo ngay ngắn trên cửa lớn, trước đề mấy chứ " Tuyệt Diễm Phần Thiên " tuyệt đẹp, trông như rồng bay phượng múa.
Thủ vệ trấn môn nhìn thấy Nam Cửu Khanh và Nhược Thủy Tam Thiên thì có chút kinh ngạc, nhưng vẫn hướng hai người trấn định nói: " Bang chủ đại giá, hoanh nghênh Nhược Thủy Tam Thiên "
Đập vào mắt Lạc Thủy đầu tiên chính là một cái hồ nhỏ với làn nước trong xanh như ngọc, lác đác vài đóa thụy liên khoe sắc, ven hồ lại có liễu rũ soi mình rợp bóng mát. Bước đi trên hành lang trắng gần đó, theo mỗi bước chân lại là một cảnh vật thay đổi, vọng lâu tinh sảo đột ngột ngoi lên mặt đất, tường cao ngói đỏ lại lộ ra đỉnh lưu ly trong suốt. Hai bên mái là hai con rồng giống nhau như đúc, rực rỡ ánh kim, tựa như đều muốn theo gió bay đi...
Lại quẹo trái lần nữa, chánh định hùng vĩ hiện ra, thấp thoáng kỳ ảo dưới bầu trời xanh thẳm...giống như một giấc chiêm bao.
Dạo chơi nơi này mà cứ như đi vào trong cõi mộng: núi non ở trung tâm, bên cạnh lại có phủ đệ, cung điện, lầu các xen kẽ nỗi bật lẫn nhau, bố trí quả thật làm người ta cảm thấy có chút xa xăm vô định.
Dù chỉ mới lướt qua vài dãy nhà nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho Lạc Thủy thán phục không ngớt, coi như được mở rộng tầm mắt. Những kiến trúc này bất kể là tỉ lệ, hình thái, quy mô hay ánh sáng đều vô cùng hoàn mỹ. Người thiết kế ra được cũng là một chiến thần trong đại thần nha!
Nhược Thủy Tam Thiên liền chạy như điên tới  chỗ nhân vật chính, hỏi: " Lão đại, lão đại, nơi này là ai thiết kế vậy? "
" Muội muốn biết sao? "
Đương nhiền rồi, đại thần thì phải cho người khác ngưỡng mộ chứ!
Lạc Thủy lập tức gật đầu đồng ý
Nam Cửu Khanh: " Vậy phải xem biểu hiện của muội cái đã "
Trán Lạc Thủy đầy vạch đen, nửa mê nửa tỉnh hỏi lại: " Vậy phải biểu hiện thế nào? "
Nam Cửu Khanh: " thể hiện tốt một chút "
Thể hiện tốt một chút? ok, vì đại thần cô sẽ không tiếc bất cứ giá nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.