Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 69:




Ở trên máy bay vài tiếng đồng hồ, Đường Dục vẫn luôn nhấn mạnh với Tần Thời Luật rằng cái cậu Đường Dục hư hỏng kia mới là thật, người bây giờ là hàng giả.
Tần Thời Luật ấn đầu cậu dựa vào vai mình: "Được, là giả, anh chỉ thích giả thôi, ngoan, tối hôm qua em ngủ không ngon mà, ngủ một lát đi."
Thấy hắn không tin, Đường Dục bắt đầu công kích: "Bạch nguyệt quang của anh là cái đồ ngu ngốc!"
Tần Thời Luật vuốt ve mặt cậu: "Bạch nguyệt quang của anh là em."
Đường Dục thở dài: "Anh cũng là đồ ngốc luôn."
Tần Thời Luật cười: "Chỉ cần là em, anh nguyện ý trở nên ngu ngốc."
Đường Dục sầu muốn hỏng rồi, cậu có thể làm cái gì bây giờ, bí mật lớn nhất cậu cũng đã nói thẳng ra, vậy mà Tần Thời Luật lại không tin.
Đường Dục không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào, thời điểm tỉnh lại máy bay đã hạ cánh.
Vừa ra sân bay, Đường Dục liền nhận được điện thoại của Khương Nghiêu, nói chú của cậu bị tại nạn giao thông, mợ của cậu đã tới công ty tìm cậu rất nhiều lần, Khương Nghiêu hỏi cậu có muốn tới thăm hay không.
Đường Dục không muốn đi lắm, Khương Nghiêu lại nói: "Đi xem đi, nếu không ngày mai bà ta lại chạy tới công ty ồn ào."
Đường Dục không tình nguyện: "Đi thì đi."
Cúp điện thoại, Đường Dục nói với Tần Thời Luật Đường Vĩ Hoành bị tai nạn giao thông, cậu muốn tới bệnh viện nhìn một chút.
Tần Thời Luật hỏi: "Vừa rồi Khương Nghiêu gọi cho em?"
Đường Dục kinh ngạc: "Sao anh biết?"
Tần Thời Luật không nói làm sao hắn biết, Lê Thành đã tới đón bọn họ trực tiếp đến bệnh viện, lúc tới bệnh viện đã thấy Khương Nghiêu đứng chờ trên hành lang.
Ngoài phòng bệnh, Tần Thời Luật và Khương Nghiêu đều chưa có ý định đi vào, Đường Dục hỏi Tần Thời Luật: "Anh không vào cùng em sao?"
Tần Thời Luật giúp cậu đẩy cửa ra: "Anh có chút việc muốn nói với Khương tổng, em vào trước đi."
Hai tiếng "Khương tổng" này có thể nghe ra là cố tình gọi.
Khương Nghiêu không lên tiếng.
Đường Dục đi vào phòng bệnh, cửa phòng chậm rãi đóng lại, Tần Thời Luật hỏi: "Là cậu làm?"
Trên mặt Khương Nghiêu vẫn như cũ là nụ cười bất biến kia: "Tần tổng, không có chứng cứ thì không nên nói bậy đâu."
"Nói bậy?" Tần Thời Luật nhìn hắn một cái, "Ông ta đang êm đẹp đi trên đường thì có thể bị xe đâm gãy chân sao, ông ta thật sự xui xẻo hay là có người cố ý, trong lòng cậu là rõ nhất."
Khương Nghiêu đẩy đẩy mắt kính, không thừa nhận: "Tôi có lý do gì để làm vậy?"
Lý do gì?
Ngay từ đầu Tần Thời Luật cũng không suy nghĩ cẩn thận lý do, sau đó hắn mới nhớ tới, có lẽ là vì ngày đó hắn nói Đường Vĩ Hoành vì muốn đẩy Đường Dục cho Tiền Chấn Hùng nên mới khiến chân cậu bị thương.
Tất cả mọi người đều nói hắn điên, hiện tại hắn mới biết được cái gì gọi là "núi cao còn có núi cao hơn", một người thoạt nhìn như vô hại, nhưng khi xuống tay thì một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Khương Nghiêu dựa vào vách tường bên cạnh cửa phòng bệnh, muốn hút thuốc, nhưng nhớ tới đây là bệnh viện, liền cất hộp thuốc đi: "Tần tổng không vào sao? Người phụ nữ kia đã tới công ty rất nhiều lần, anh cảm thấy bà ta thật sự chỉ vì muốn Tiểu Đường tổng đến thăm chú mình thôi sao?"
Tần Thời Luật muốn đi vào, hắn nhìn Khương Nghiêu: "Cậu cũng muốn thăm chú của em ấy?"
Khương Nghiêu cười cười: "Muốn."
Tần Thời Luật cạn lời: "Muốn nhìn thành quả của mình sao?"
Khương Nghiêu nhún vai, không đồng ý cũng chẳng phủ nhận.
Rốt cuộc chuyện này là ngoài ý muốn hay có người động tay Tần Thời Luật không quan tâm, điều mà hắn lo lắng chính là sự tồn tại của Khương Nghiêu, hắn không biết mục đích của Khương Nghiêu, tuy rằng từ lời nói của người này có thể nghe ra hắn không có ác ý với Đường Dục.
Tần Thời Luật: "Sao cậu biết hôm nay chúng tôi sẽ trở về?"
Khương Nghiêu: "Tôi đoán."
Tần Thời Luật tất nhiên không tin mấy lời nói nhảm của Khương Nghiêu, đoán chuẩn như vậy, bọn họ vừa xuống máy bay hắn đã gọi điện thoại tới?
Tần Thời Luật cảnh cáo hắn: "Đừng duỗi tay quá dài, tôi không ngăn cản, không có nghĩa là tôi không ngăn cản được."
Khương Nghiêu cũng không để ý đến lời cảnh cáo của hắn: "Chính anh cũng không có lý do ngăn cản tôi không phải sao, tuy phương thức của tôi và anh bất đồng, nhưng mục đích lại tương đồng, anh vì muốn làm người tốt trước mặt cậu ấy mà không muốn làm những chuyện đó, nhưng tôi lại nguyện ý làm, cho nên Tần tổng à, việc của anh là làm cậu ấy vui vẻ, những việc còn lại cứ để tôi, không tốt sao?"
2
...
Trong phòng bệnh, Lương Như khóc vô cùng thê thảm, bà ta vừa khóc vừa kể chuyện Đường Vĩ Hoành bị người ta đụng phải, tài xế gây chuyện xong còn bỏ chạy, đến bây giờ vẫn chưa tìm được, bác sĩ nói Đường Vĩ Hoành bị thương tới thắt lưng, chỉ sợ sau này sẽ không đứng dậy được nữa.
Trải qua chuyện trốn thuế lúc trước, bây giờ trong tay bọn họ đã không còn dư chút tiền nào, hiện giờ Đường Vĩ Hoành lại bị như vậy, nửa đời sau của bọn họ phải sống thế nào đây?
Thời điểm Tần Thời Luật bước vào liền thấy Lương Như bắt lấy cánh tay Đường Dục: "Đường Dục, con không thể nhẫn tâm như vậy, chúng ta cho con ăn ngon mặc đẹp nuôi nấng con, con không thể leo lên được cành cao thì không nhận người thân như vậy, ông ấy là chú ruột con, con không thể mặc kệ sống chết của ông ấy được."
Thân thể bé nhỏ của Đường Dục sắp bị bà ta lắc thành từng mảnh, Tần Thời Luật bước tới, trầm giọng quát: "Buông tay!"
Lương Như bị dọa, nước mắt đều nghẹn trở về, bà hậm hực buông Đường Dục ra, lau lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: "Chú con thành ra như giờ con cũng thấy rồi đó, về sau ông ấy không đứng lên được nữa, trong nhà có thứ gì bán được đều bán sạch rồi, nhưng chỉ miễn cưỡng bù được khoản thuế đó, chi phí chữa bệnh cùng với thuê hộ lí sau này tất cả đều phải tiêu tiền, Tiểu Dục, con sẽ không mặc kệ chúng ta đúng không?"
Tần Thời Luật rất muốn nổi giận, đặc biệt là khi nghe Lương Như nói những lời vừa rồi, ăn ngon mặc đẹp nuôi nấng Đường Dục, cầm tài sản mẹ em ấy để lại để nuôi em ấy là chuyện rất đáng để khoe ra sao?
Thấy Đường Dục nhìn Đường Vĩ Hoành nằm trên giường bệnh không nói lời nào, Tần Thời Luật cho rằng cậu mềm lòng, lập tức nắm lấy cổ tay Đường Dục: "Không liên quan đến em!"
Đường Dục quay đầu nhìn hắn: "Ừm, em biết."
Lương Như vừa nghe lời này, lại lần nữa kích động gào loạn.
Khương Nghiêu đứng ở cửa gõ gõ hai cái: "Xin hỏi......"
Lương Như ngừng gào, quay qua nhìn: "Cậu là ai?"
Khương Nghiêu: "Tự giới thiệu một chút, tôi là phó tổng mới được Đường tổng tuyển dụng, hiện tại đang phụ trách tất cả các hoạt động kinh doanh của công ty."
Biểu tình Lương Như cứng đờ, nhìn về phía Đường Dục: "Sao con có thể giao công ty cho một người ngoài? Đường Lạc là anh con, các con mới là anh em, sao con lại có thể đem công ty giao cho người ngoài mà không để người nhà quản lý, có phải con bị ngốc hay không!"
1
Khương Nghiêu đánh gãy lời Lương Như: "Vị phu nhân này, xin đừng có công kích người khác như vậy? Bà cũng nói đó là công ty, không phải là nơi để gia đình hội tụ, loại bạn bè thân thích gì cũng có thể nhét vào, huống hồ mở công ty là để kiếm tiền, chứ không phải để bồi thường tiền, bà có muốn biết chỉ sau một tháng ngắn ngủi con trai bà tiếp nhận hạng mục kia đã bồi thường bao nhiêu tiền hay không? Người như vậy đừng nói Đường tổng không cần, đổi thành bất cứ một công ty nào cũng không dám tuyển cậu ta."
Lương Như: "......"
"Còn nữa...." Khương Nghiêu tiếp tục nói: "Bà đã có con trai, tại sao cứ phải một hai bắt Tiểu Đường tổng của chúng tôi phải nuôi dưỡng các người đến cuối đời, hay là cảm thấy con trai của bà không sống nổi đến lúc các người già yếu?"
"Cậu, cậu...... Cậu đang nói cái gì vậy hả!" Lương Như nhìn về phía Đường Dục: "Đây là người con mang đến à, hắn có ý gì, muốn nguyền rủa chúng ta sao?"
Đường Dục thật sự không thích người khác rống lớn vào mặt cậu, càng không thích người khác lúc nói chuyện cứ vung tay loạn, cậu sợ Lương Như không cẩn thận sẽ vung trúng mình nên trốn ra phía sau Tần Thời Luật: "Tôi cảm thấy hắn nói không sai."
Vốn dĩ Đường Dục không muốn tới, cậu biết nếu tới cũng chỉ nghe mấy lời lặp đi lặp lại này, cậu lắc lắc tay Tần Thời Luật: "Em muốn về nhà."
Tần Thời Luật: "Được."
Thấy hai người muốn đi, Lương Như lập tức giữ chặt Đường Dục, không quan tâm đến hình tượng ngồi bệt xuống đất khóc to: "Con không được đi, con đi rồi thì chú con phải làm sao bây giờ, mau đến đây nhìn đi, cái người không có lương tâm này, chúng tôi nuôi nó lớn đến từng này, nó quay đầu liền mặc kệ sống chết của chúng tôi!"
Tần Thời Luật nhìn bộ dạng la lối khóc lóc của bà ta, gân xanh trên thái dương giật giật, nếu không phải Đường Dục đang ở đây, hắn thật muốn đá bà ta một cái.
Khương Nghiêu đóng cửa lại, dùng lưng che cửa sổ nhỏ trên cửa, chặn hết tầm mắt của những người bên ngoài bị Lương Như ồn ào tới xem náo nhiệt, hắn cho Tần Thời Luật một ánh mắt, ý bảo nếu hắn muốn động thủ thì nhanh lên, lát nữa y tá tới thì không cản được nữa.
Khương Nghiêu quay đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, vốn định xem có bác sĩ hay y tá nào bị bà ta gọi tới hay không, kết quả lại thấy một người: "Ayda, hình như con trai bà tới này, có muốn mời cậu ta vào hay không?"
Tiếng khóc của Lương Như bỗng im bặt, bò dậy đi mở cửa, muốn lôi thêm một người cùng làm loạn với bà ta, kết quả mở cửa ra, căn bản chẳng thấy bóng dáng Đường Lạc đâu.
Khương Nghiêu cảm thấy kì lạ, rõ ràng cậu ta vừa mới đứng ở đây, "Con trai bà...... Đi rồi?"
Cũng khó trách, con mẹ nó mất mặt như vậy, cậu ta làm sao có thể không biết xấu hổ đi vào?
Nhưng như vậy cũng có chút quá đáng, dù sao đây cũng là mẹ ruột cậu ta.
Tần Thời Luật bị Lương Như ồn ào đến phiền không chịu nổi: "Căn nhà mà các người đang ở hiện tại, nếu tôi nhớ không lầm, là do mẹ Đường Dục để lại cho em ấy."
Đường Vĩ Hoành bị thương ở chân, chứ không phải ở đầu, Lương Như ồn ào nhốn nháo lớn như vậy đến người chết còn tỉnh chứ đừng nói ông ta, đến giờ vẫn không tỉnh như vậy chứng tỏ ông ta đang giả bộ ngủ.
Vừa rồi Đường Dục nhìn chằm chằm ông ta cũng là vì cảm thấy kì lạ, Tần Thời Luật chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ tranh thủ đồng tình của bọn họ.
Nghe thấy Tần Thời Luật nói đến nhà, Đường Vĩ Hoành rốt cuộc cũng không giả vờ nổi nữa, ông ta mở to mắt, kích động muốn ngồi dậy, lại bởi vì nửa người dưới không có sức nên ngã trở về: "Cậu muốn làm gì?"
Tần Thời Luật nhìn ông ta một cái: "Không giả vờ nữa?"
Đường Vĩ Hoành không rảnh quan tâm đến lời châm chọc của hắn: "Căn nhà đó là của tôi, cậu không được động vào!"
"Của ông?" Tần Thời Luật nói: "Từ khi nào mà tài sản mẹ Đường Dục để lại đều thành của ông vậy?"
Đường Vĩ Hoành há miệng thở dốc, không nói nên lời.
Hiện tại bọn họ cũng chỉ còn lại căn nhà này, ông ta thật sự không nghĩ tới, khổ nhục kế vừa nãy chẳng những không đòi được tiền, còn sắp mất đi căn nhà duy nhất còn sót lại.
Ông ta duỗi tay muốn kéo Đường Dục: "Tiểu Dục, Tiểu Dục con không thể tuyệt tình như vậy, ta là chú ruột của con."
Tần Thời Luật kéo Đường Dục ra sau, nói với Khương Nghiêu: "Cậu dẫn em ấy ra ngoài trước đi."
Khương Nghiêu cũng không hỏi hắn muốn làm gì, đi tới nói với Đường Dục: "Đi thôi."
Đường Dục lập tức giữ chặt tay Tần Thời Luật: "Anh thì sao?"
Tần Thời Luật xoa đầu trấn an cậu: "Anh xử lí chút chuyện, ngoan, ra ngoài chờ anh."
Tần Thời Luật cho Khương Nghiêu một ánh mắt, Khương Nghiêu bị sai sử không hề tức giận chút nào, túm cánh tay Đường Dục dẫn người ra ngoài.
2
Cửa phòng bệnh đóng lại, Đường Dục muốn thông qua cửa sổ nhỏ nhìn vào trong, không đợi thấy rõ Tần Thời Luật làm gì đã bị Khương Nghiêu che mắt.
Cậu quay đầu nhìn Khương Nghiêu, Khương Nghiêu hỏi: "Đến giờ cơm rồi, muốn tôi gọi Thẩm Nhất Trì tới ăn cùng hay không, mấy ngày nay cậu không tới công ty, hắn cả ngày cứ nhắc mãi, nói cậu không chịu làm việc đàng hoàng."
3
Nghĩ đến bản mặt nghiêm nghị cùng với cái tính quản này quản kia của Thẩm Nhất Trì, Đường Dục liền sợ hãi.
Nhưng cậu vẫn không bị Khương Nghiêu nói sang chuyện khác mà phân tâm, lo lắng nhìn thoáng qua phòng bệnh: "Tần Thời Luật ở bên trong làm gì, hắn sẽ không động thủ chứ? Hắn có thể giết người hay không?"
Khương Nghiêu xoa đầu cậu, cười nói: "Tôi đã nói mà, Tần tổng người người không dám chọc, không hiểu sao lại cố tình nương tay với người một nhà này, thì ra là bị cậu dạy dỗ."
1
"Tôi không có dạy dỗ hắn." Đường Dục bị hắn nói có chút ngượng ngùng: "Tôi chỉ sợ hắn làm ra chuyện không tốt."
Khương Nghiêu: "Yên tâm đi, có cậu ở đây, chuyện không tốt không tới phiên hắn làm."
Tần Thời Luật không đuổi cùng giết tận một nhà Đường Vĩ Hoành, không phải vì hắn không làm được, mà là mục đích của hắn không ở đây, hắn chỉ muốn giúp Đường Dục lấy lại những thứ nên thuộc về cậu, để Đường Dục phân rõ giới hạn với bọn họ, hết thảy đã được định sẵn, về sau bọn họ đường ai nấy đi, Đường Dục sẽ không còn liên quan gì đến một nhà kia nữa, bọn họ cũng không lý do tới tìm Đường Dục.
Nhưng hành động kia của Khương Nghiêu lại cho bọn họ một lý do để tìm tới Đường Dục, trái đạo đức cũng được, tàn nhẫn cũng được, người đã tới đường cùng thì mặt mũi có là gì? Huống hồ người một nhà bọn họ vốn dĩ cũng không biết xấu hổ.
Hiện tại chân Đường Vĩ Hoành bị đâm gãy, gãy cũng gãy rồi, dù sao cũng không có gì đáng để tiếc hận, Tần Thời Luật ở lại phòng bệnh là muốn cảnh cáo bọn họ, nếu bọn họ cảm thấy tình cảnh hiện tại của mình vẫn chưa đủ thảm, thì hắn có thể làm cho bọn họ thảm hại hơn một chút.
Lương Như muốn nói gì đó thì bị Đường Vĩ Hoành ngăn cản.
Đường Vĩ Hoành nửa thân người tàn phế nằm trên giường, đã tới nước này rồi, ông ta cũng chẳng cần giả vờ làm người chú tốt nữa: "Tôi thật sự rất hối hận vì lúc trước đã đưa nó đến bên cạnh cậu, là tôi quá xem thường cậu, có thể biến một đứa ngốc trở nên thông minh, cũng là do Tần tổng đây có bản lĩnh."
Đổi lại là lúc trước, nếu nghe thấy những lời này của Đường Vĩ Hoành, có lẽ Tần Thời Luật sẽ trực tiếp đưa ông ta tới nhà xác, nhưng hiện tại hắn sẽ không: "Vậy ông có từng nghĩ tới, em ấy vốn dĩ không ngốc hay không, có lẽ là vì quá mức thông minh nên mới có thể vì tình cảnh lúc đó mà không thể không trưởng thành theo ý nguyện của các người."
Đường Vĩ Hoành giật mình, "Không có khả năng."
Đường Dục là do một tay ông ta nuôi lớn, Đường Dục có bao nhiêu phế vật không ai rõ ràng hơn ông ta.
Tần Thời Luật không trông cậy vào ông ta có thể nghĩ theo hướng đó, Đường Vĩ Hoành luôn tràn ngập chờ mong hủy diệt tương lai của Đường Dục thì làm sao có thể nghĩ trái với ý nguyện của mình, đi đoán Đường Dục có phải giả vờ hay không?
Tần Thời Luật lại lần nữa nhắc tới căn nhà kia.
Lấy lợi thế của hắn ở Phú Dương, tất nhiên không sợ không lấy lại được một căn nhà, bất quá hắn cũng nể tình những năm gần đây Đường Vĩ Hoành chưa từng ngược đãi Đường Dục mà không có đuổi cùng giết tận, hắn đã chuẩn bị cho bọn họ một căn nhà, nhưng không ở Phú Dương, mà là ở một thị trấn nhỏ quê của Lương Như.
Lương Như không muốn, nhưng Đường Vĩ Hoành lại đồng ý.
Không phải ông ta muốn đi, mà là, ông ta sợ hãi.
Tần Thời Luật uy hiếp làm ông ta nhớ lại vụ tai nạn giao thông kia......
Người khác không biết vụ tai nạn giao thông đó xảy ra như thế nào, nhưng ông ta lại biết, chiếc xe kia làm sao có thể trùng hợp đến mức tăng tốc đụng phải ông ta ở một nơi không có camera như vậy, hơn nữa đến nay vẫn không tìm thấy người.
Chuyện cho tới bây giờ, Đường Vĩ Hoành không dám đắc tội Tần Thời Luật nữa, càng không dám lấy bản thân ra mạo hiểm, lần này chỉ là đâm phế chân, không có gì đảm bảo lần sau có phải là mạng của ông ta hay không.
...
Buổi tối Đường Lạc tới bệnh viện, vừa vào cửa đã nghe Lương Như lôi kéo cậu ta khóc lóc, Lương Như nói ba hắn trả lại nhà cho Đường Dục, một nhà bọn họ phải dọn về quê sống.
Đường Lạc lập tức nhìn về phía Đường Vĩ Hoành: "Nó dựa vào cái gì mà bắt chúng ta đi?"
Đường Vĩ Hoành mở mắt nhìn Đường Lạc: "Vì sao lúc sáng con không vào?"
Ánh mắt Đường Lạc hơi né tránh, không dám nhìn thẳng Đường Vĩ Hoành: "Lúc sáng gì, sáng nay con không có tới."
Mấy năm nay Đường Vĩ Hoành vừa nỗ lực dưỡng phế Đường Dục, vừa bồi dưỡng con trai trở nên vượt trội hơn người, Đường Lạc cũng không phụ kì vọng, trưởng thành thành dáng vẻ "khiêm khiêm công tử", vô luận đi đâu, đứa con trai này của ông cũng có thể toả sáng, nhưng ông ta lại không nghĩ tới có một ngày đứa con trai mà ông ta vẫn luôn tự hào sẽ ngại bọn họ làm mất mặt, thậm chí ngay cả cửa cũng không muốn bước vào.
Đường Vĩ Hoành thất vọng nhắm mắt lại: "Con muốn ở lại nơi này dốc sức làm làm việc thì cứ ở lại, mấy ngày nữa ba với mẹ con sẽ đi, nhớ kỹ, đừng có chọc tới Tần Thời Luật, cũng đừng có đi tìm Đường Dục gây phiền phức."
1
Nhắc tới Đường Dục, cơn tức giận nghẹn khuất trong lòng Đường Lạc không nhịn được bốc lên.
Tất cả chuyện này đều là vì Đường Dục, công ty vốn dĩ nên thuộc về cậu ta bị Đường Dục cướp đi, hiện tại ngay cả nhà cũng bị mất, những người bạn đó giờ luôn vây quanh cũng vì Đường Dục mà xa cách cậu ta, bây giờ chỉ tìm một công việc cũng vấp phải trắc trở!
6
Dốc sức làm? Làm thế nào? Liều mạng sao?!
"Con sẽ không để hai người ở cái thôn quê đó lâu đâu." Đường Lạc trấn an Lương Như: "Mẹ, bây giờ mẹ cứ đi cùng ba đi, không lâu nữa con nhất định sẽ đón hai người về."
2
~~~~~~~~~~~~
Ahihi mấy nay đi du lịch, chắc quí dị cũng quen với việc chờ đợi gòi nhỉ (o′┏▽┓`o) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.