Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 66:




Buổi tối Tần Thời Luật trở lại khách sạn, thấy Đường Dục đang ngồi trên giường nghịch một cây bút lông.
"Vui vẻ vậy sao?"
Đường Dục từ trên giường quỳ lên, đáy mắt phóng ra những tia sáng nhỏ: "Anh nhìn này, bút lông, cây bút này đặc biệt tốt, đặc biệt đặc biệt tốt." Đường Dục không biết nên hình dung cây bút này tốt như thế nào, là cái loại mà có tiền cũng không mua được.
Cậu cảm thấy vận khí hôm nay của mình thật sự quá tốt, không chỉ mở ra một khối ngọc quý, còn đổi được một cây bút cực tốt.
Tần Thời Luật ít khi thấy cậu vui vẻ như vậy, hắn ôm Đường Dục lên đùi: "Mới mua?"
Đường Dục lắc đầu: "Không phải, là đổi."
Tần Thời Luật: "Đổi? Lấy cái gì đổi?"
Đường Dục chột dạ chớp chớp hai mắt: "Lấy, lấy đồ vốn dĩ định tặng anh đổi."
Tần Thời Luật híp mắt: "Vốn dĩ định tặng anh?"
Đường Dục vội vàng nói: "Ngày mai em sẽ làm cho anh, chỉ là do hôm nay thời gian không đủ." Đường Dục nắm chặt cây bút trong tay, cậu thật sự rất hiếm khi thích một món đồ đến vậy, cậu không nhịn được, "Em xin lỗi, em biết như vậy là không tốt, nhưng mà......"
Tần Thời Luật nghe Đàm Nam Sơn nói, nói Đường Dục đưa con dấu cậu vốn muốn tặng hắn cho một người xa lạ, nhưng lại không nói là cậu trao đổi.
Đường Dục luôn có năng lực tùy thời tùy chỗ quen biết mấy người kỳ quái, Tần Thời Luật cũng không còn cảm thấy hiếm lạ nữa.
Tần Thời Luật vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu thích một thứ đến hai mắt toả sáng lấp lánh, nhìn cậu cầm cây bút kia yêu thích không buông tay, tuy không biết người đổi con dấu với cậu là ai, nhưng Đường Dục không hề gạt hắn chuyện này, hắn cũng có thể nhìn ra cậu thật sự rất thích cây bút đó.
Tuy rằng con dấu mà cậu tự tay khắc phải đem đổi với người khác thì có chút đáng tiếc, nhưng Tần Thời Luật lại không muốn phá hỏng tâm trạng đang vui vẻ của cậu, hắn nhéo nhéo mặt Đường Dục: "Ngày mai phải làm cho anh một cái tốt hơn mới được."
Đường Dục ngẩng đầu đảm bảo: "Được, bây giờ em đã biết làm rồi, ngày mai em sẽ làm một cái tốt hơn."
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Đường Dục hứng thú bừng bừng chuẩn bị xuất phát tới chỗ Đoạn Sơ, Tần Thời Luật hỏi Đàm Nam Sơn: "Anh không đi cùng bọn em à?"
Thấy Đàm Nam Sơn nhìn ra cửa khách sạn, Tần Thời Luật gọi hắn một tiếng: "Nhìn cái gì vậy?"
Đàm Nam Sơn lấy lại tinh thần: "Cái gì? Hai đứa muốn đi phố Ngọc Môn hả? Anh không đi đâu, anh đi loanh quanh một chút."
Đàm Nam Sơn lần nữa nhìn về phía cửa khách sạn, người vốn dĩ đang đứng ở kia đã rời đi.
Đàm Nam Sơn nhìn Đường Dục, không biết Đường Dục có thấy không, sao người kia lại trông giống cái người tên Kỷ Bạch ngày hôm qua vậy?
*****
Đường Dục dẫn theo Tần Thời Luật tới tiệm của Đoạn Sơ, Đường Dục làm con dấu, Tần Thời Luật ở bên cạnh nhìn.
Đường Dục khắc chữ làm tay đau, cậu làm nũng, oán giận nói: "Tên của anh nhiều nét quá."
Tần Thời Luật kéo tay cậu qua xoa xoa, lại hôn hôn: "Vất vả cho em rồi."
Đường Dục rút về tay: "Dơ, đều là bụi."
Đường Dục lại lần nữa cúi đầu, Tần Thời Luật phát hiện lỗ tai đang giấu dưới tóc kia đã nhiễm đỏ, giống như ánh đỏ trộn lẫn trong ngọc, không rõ ràng, nhưng lại đẹp đến mê người.
Vốn dĩ Đoạn Sơ đang ngồi ở một bên nhìn Đường Dục khắc con dấu, sau đó lại bị hai người làm cho "tê dại" không chịu được, liền tránh đi chỗ khác.
Cậu ta ngồi ở sau quầy gửi tin nhắn cho Kỷ Bạch:【Anh, anh hết đất diễn rồi, hôm nay Tiểu Đường Đường lại dẫn theo một người đàn ông, lớn lên không thua kém anh chút nào, lần này em dám cam đoan hai người họ chắc chắn là một đôi! 】
Qua gần hai tiếng sau Đoạn Sơ mới nhận được tin nhắn của Kỷ Bạch:【Vậy thật sự là quá tiếc rồi.】
Đoạn Sơ:【Anh không định tới chen một chân hả?】
Kỷ Bạch:【Thật ra anh cũng rất muốn, đáng tiếc anh phải trở về Lâm Giang rồi.】
Đoạn Sơ:【[Buông tay] Vậy anh chỉ có thể nhìn người anh nhất kiến chung tình bỉ dực song phi cùng người khác thôi.】
Kỷ Bạch:【[Mỉm cười]】
Đường Dục dốc hết tâm sức vào việc khắc chữ, ba chữ Tần Thời Luật được cậu khắc bằng chữ tiểu triện, ngay từ đầu Đoạn Sơ biết cậu muốn khắc chữ tiểu triện còn nói cậu đúng là không ngại phiền, chỉ là một tay mơ mà còn dám màu mè như vậy.
Đường Dục cũng biết là khó, nhưng cậu muốn tặng cho Tần Thời Luật một cái thật đặc biệt.
Ba chữ khắc đến tận buổi chiều mới xong.
Con dấu đơn giản có chút quá mức bình thường, nhìn qua chẳng có gì lạ, cũng may nguyên liệu không tệ, ngọc lụa vàng sau khi được đánh bóng qua nước thì nhuận sáng trong suốt, nhìn cũng ra hình ra dạng.
Đường Dục đưa con dấu cho Tần Thời Luật, trong lòng có chút khẩn trương: "Em làm không đẹp bằng Đoạn Sơ đâu."
Tần Thời Luật cầm con dấu so sánh với con dấu của Đường Dục, con dấu Đoạn Sơ làm cho Đường Dục cho dù là thủ pháp hay hoa văn đều cực kì tinh xảo, Tần Thời Luật lại nói: "Anh cảm thấy cái em làm nhìn đẹp hơn."
4
Đoạn Sơ trợn trắng mắt, lớn lên cũng khá tốt đấy, đáng tiếc lại là một tên mù, quả nhiên tình nhân trong mắt hoá tây thi, ngay cả cứt chó cũng khen thơm.
1
Con dấu hôm nay Đường Dục làm rất cẩn thận, mỗi một nét đều khắc cực kì tỉ mỉ, nhưng lúc mài giũa lại làm vỡ một mảng, cuối cùng đành phải mài góc nhọn đó thành hình cung, nhưng vẫn có thể nhìn ra chỗ bị vỡ.
Đường Dục cúi đầu, có chút không vui nói: "Anh gạt người, cái này đều bị làm hỏng hết rồi."
Cậu hối hận vì ngày hôm qua đã đưa khối ngọc kia cho Kỷ Bạch, nếu không bây giờ cậu đã có thể dùng khối ngọc đó để làm lại một cái mới.
Làm cái này không tốt chút nào.
Đoạn Sơ nhìn không được, "Có gì to tát đâu, tôi đánh một cái mắt ở chỗ bị vỡ cho cậu, không phải cậu còn dư chút nguyên liệu sao, cậu làm một tấm ngọc bài đi, khắc tên của cậu rồi treo lên, ai mà biết chỗ này bị vỡ chứ?"
Đường Dục lập tức nhìn về phía Đoạn Sơ: "Có thể chứ?"
Đoạn Sơ nói làm liền làm: "Có thể, có gì mà không thể, dù sao cũng là cậu tự làm mà."
Khắc ngọc bài còn khó hơn khắc con dấu nhiều, ngọc bài chỉ lớn cỡ móng tay, một mảnh mỏng manh, hơi không chú ý một chút sẽ lập tức bị vỡ, Đường Dục vốn muốn khắc tên đầy đủ của mình, sau đó lại phát hiện chuyện này quá khó khăn, vì thế chỉ khắc đúng một chữ "Dục".
Cứ khắc một chữ như vậy đến tận lúc trời tối, Đường Dục nhìn chằm chằm miếng ngọc bài nho nhỏ kia, nhìn chằm chằm đến hai mắt đều đỏ.
Sau khi làm xong ngọc bài, Đoạn Sơ giúp cậu treo lên con dấu.
Đường Dục nhìn con dấu thuộc về Tần Thời Luật có treo ngọc bài khắc tên của cậu thì cực kỳ vừa lòng, cậu hỏi Tần Thời Luật: "Bây giờ anh thích không?"
Tần Thời Luật nhìn khoé mắt phiếm hồng của cậu thì có chút đau lòng, nhưng khi nhìn thấy tươi cười trên mặt cậu...... Hắn quay đầu nói một tiếng xin lỗi với Đoạn Sơ.
Không đợi Đoạn Sơ hiểu tại sao hắn lại nói xin lỗi thì đã thấy người đàn ông trước mắt nâng mặt Đường Dục lên hôn chụt một cái: "Thích, cực kì thích."
"...... Má ơi!" Đoạn Sơ lập tức che hai mắt la to: "Con mẹ nó tôi còn chưa thành niên! Các người muốn hun hun gì đó thì đi ra ngoài mà hun!"
Đường Dục bớt chút thời gian cãi lại: "Cậu gạt người, ngày hôm qua cậu còn nói cậu 28."
Đoạn • vừa mới tròn 22 • Sơ: "......"
Tần Thời Luật không muốn lãng phí thời gian để cãi nhau với người khác, trả tiền xong liền dẫn Đường Dục đi.
Đường Dục vì khắc con dấu mà cả ngày chưa ăn được gì, Tần Thời Luật dẫn cậu đi ăn món thịt dê tái mà cậu thích, mới vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Lê Thành.
1
Tần Thời Luật nghe điện thoại, nhíu mày nhìn Đường Dục: "Chờ chúng tôi trở về rồi nói."
Cúp điện thoại, Đường Dục hỏi hắn: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Tần Thời Luật: "Không có gì, ăn cơm đi."
Xác thật không có chuyện gì, chỉ là Đường Vĩ Hoành bị tai nạn giao thông, chân bị người ta đâm gãy.
Tần Thời Luật có thể đoán được đại khái là do ai làm.
...
Ngày hôm sau Tần Thời Luật đi cùng Đường Dục tới tiệc phẩm trà, người tới nơi này phần lớn đều khá lớn tuổi, Tần Thời Luật và Đàm Nam Sơn ở tuổi này miễn cưỡng không tính là kì lạ, nhưng Đường Dục...... Hắn cho rằng Đường Dục sẽ không hoà hợp được với những người ở chỗ này, nhưng trên thực tế, cậu hoà nhập cực kì tốt.
1
Tần Thời Luật lần đầu thấy dáng vẻ ổn trọng an nhàn này của cậu, thời điểm Đường Dục phẩm trà, mi mắt hơi rũ xuống, an tĩnh tựa như một bức tranh, so sánh với vẻ ngoan ngoãn trong dĩ vãng, lại nhiều thêm một chút trầm tĩnh.
Nhìn Đường Dục trò chuyện vui vẻ cùng những người lớn tuổi kia, Tần Thời Luật có chút xuất thần, hắn không nhịn được nhớ tới năm hắn 12 tuổi, cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Đường Dục.
Khi đó Đường Dục vẫn còn là một bé con nhỏ xíu, được Đường Nhạc Á dắt tới tham gia tiệc sinh nhật, cậu bé lớn lên xinh xắn đáng yêu, nhìn thấy ai cũng chủ động chào hỏi.
Hiện tại nhớ lại, tươi cười trên mặt cậu khi đó là tuổi nhỏ ngoan ngoãn, nhưng tựa hồ cũng có chút gì đó thong dong bình tĩnh hơn độ tuổi kia của cậu.
Đường Dục đột nhiên nhìn qua, mắt mèo cong cong, trong mắt lấp lánh tựa như sao trời, vẫn giống như lần gặp gỡ từ 18 năm trước......
Tần Thời Luật cười cười, vừa muốn đi về phía cậu, bên cạnh Đường Dục bỗng nhiều thêm một người đầu bạc đang cầm gậy selfie.
"Tiểu Đường Đường?"
Đường Dục nhìn Đoạn Sơ, sửng sốt một chút: "Sao cậu lại ở đây?" Cậu nhìn Đoạn Sơ kẹp điện thoại trên gậy selfie: "Cậu đang làm gì?"
Đoạn Sơ nói: "Tôi làm thêm chút mua bán kiếm chút đỉnh tiền, hiện tại tôi đang phát trực tiếp, này, hay là cậu thêm WeChat tôi đi, lần sau cậu muốn mua cái gì thì có thể tìm tôi, ở thủ đô này có thứ gì tốt tôi đều biết hết, cây bút ngày hôm trước là tôi mua cho anh Kỷ đấy."
Đường Dục hỏi: "Trà cũng có thể sao?"
Đoạn Sơ: "Đương nhiên có thể, bằng không hôm nay tôi tới đây làm gì, chính là tới cho người ta xem trà."
Đường Dục cảm thấy như vậy tiện lợi hơn nhiều, lần sau cậu uống hết đỡ phải chạy tới đây mua.
Cậu thêm WeChat của Đoạn Sơ, nhìn vòng bạn bè của cậu ta, tất cả đều bán theo phong cách cửu cung, có đồ cổ, có hàng mỹ nghệ, có trà có tranh có ngọc thạch, có thể nói là cái gì cần có đều có.
Đường Dục cảm thán: "Cậu thật lợi hại."
Đoạn Sơ nhìn thoáng qua bên cạnh: "Chút chuyện nhỏ này thì có gì lợi hại, tôi thấy đối tượng của cậu mới lợi hại đấy, tôi sắp bị hắn trừng ra một lỗ rồi, hay là hắn có công năng đặc biệt gì đó, tôi có thể cảm giác được đau đớn luôn nè."
Đường Dục quay đầu nhìn Tần Thời Luật, quả thật trông hắn có vẻ không được vui cho lắm.
Đoạn Sơ thêm bạn tốt Đường Dục, sau đó ấn lưu.
Đường Dục trở lại bên cạnh Tần Thời Luật: "Đàm Nam Sơn đâu?"
Tần Thời Luật nắm tay cậu: "Sao em lại thích quản người khác như vậy?"
"Vậy em không hỏi nữa." Cậu lấy lòng lắc lắc tay Tần Thời Luật: "Lát nữa em có thể dùng thẻ của anh mua trà được không?"
Tần Thời Luật cảm thấy bản thân quá dễ dỗ: "Chứ em muốn dùng thẻ của ai mua?"
Đường Dục nói: "Em có tiền mà."
Cậu không nói, Tần Thời Luật cũng quên mất chuyện cậu có kho bạc nhỏ, một khoảng thời gian dài cho tới nay hắn đều cho rằng Đường Dục không tiêu nhiều tiền, đây là lần đầu tiên hắn thấy Đường Dục mua đồ mà không chớp mắt lấy một cái.
Dùng 1600 vạn mua hai khối bánh trà, Tần Thời Luật không hiểu trà, nhưng Đường Dục lại trả tiền rất vui vẻ, như sợ có ai giành với mình.
Đàm Nam Sơn: "Lần đầu tiên tôi thấy có người tiêu tiền tích cực như vậy."
Đoạn Sơ không nghĩ tới cậu sẽ ra tay hào phóng như vậy, rõ ràng là ngay cả một con dấu cũng không chịu cho cậu ta làm, cậu ta còn tưởng rằng cậu không có tiền.
Đoạn Sơ cất điện thoại đi: "Tiểu Đường Đường, lần sau cậu mua trà nhất định phải tìm tôi, tôi bao ship về đến nhà cho cậu."
*****
Đàm Nam Sơn đặt vé máy bay trở về Phú Dương ngay tối hôm đó, buổi tối Tần Thời Luật dẫn Đường Dục đi gặp mấy người bạn học trước kia của hắn.
Tần Thời Luật là người duy nhất dẫn theo người nhà, biết hắn kết hôn, ngoại trừ mấy người có quan hệ không tệ với Tần Thời Luật trêu ghẹo hắn vài câu, cũng không có ai đùa giỡn quá mức.
Chỉ có duy nhất một người, mở miệng ra là khiến người ta khó chịu, gần như đều đắc tội với tất cả người có mặt ở đó.
"Lão Lý, cậu còn đang làm công ở cái công ty rách nát kia à, chút tiền lương đó đủ cho cậu thuê nhà không, cậu nhìn Tần tổng người ta kìa, Phú Dương tuy không lớn, nhưng người ta có gia nghiệp để thừa kế."
"Ai da lớp trưởng, tôi nghe nói gần đây công ty cậu gặp chút khó khăn, không vay được tiền ngân hàng đúng không, đều là bạn học với nhau cả, cậu có khó khăn gì cứ nói với tôi, đừng ngại."
"Từ Khai, nghe nói quán bar cậu mở làm ăn không được tốt, hay là buổi tối gọi mọi người tới giúp cậu chống đỡ được không?"
Hầu Tất Bành vừa mở miệng, tất cả mọi người đang ngồi đều không có ai muốn lên tiếng nói chuyện.
3
Liêu Đông ngồi ở bên cạnh Đường Dục thầm chửi một tiếng: "Đen đủi, mẹ nó ai gọi cậu ta tới vậy?"
Tần Thời Luật giống như không nghe thấy, xoay đĩa quay gắp thức ăn cho Đường Dục, Hầu Tất Bành thấy không ai phản ứng hắn, quay đầu đặt ánh mắt lên người duy nhất có động tác Tần Thời Luật: "Tần tổng, vợ cậu tốt nghiệp đại học nào, có việc làm chưa? A, tôi quên mất, nhà cậu có công ty mà, sắp xếp cho vợ cậu một vị trí chắc cũng dễ mà."
Trước nay Tần Thời Luật giới thiệu Đường Dục đều nói là "bạn đời của tôi", cái xưng hô vợ này hắn sẽ không dùng khi ở bên ngoài, nếu có cũng chỉ ngầm nói giỡn với Vương Hành, nhưng hiện tại, hiển nhiên Hầu Tất Bành không phải nói giỡn, cũng không ai thích nghe hắn đùa giỡn.
Liêu Đông nghe không nổi nữa: "Hầu Tất Bành, trong miệng mày có phân hả, có phải mấy năm nay không bị đánh nên quên mất "sự thoải mái" kia rồi không?"
Liêu Đông sợ Đường Dục nghe lời Hầu Tất Bành nói thì không thoải mái, quay đầu nói với cậu: "Đừng để ý đến nó, nó lúc nào cũng thiếu đánh như vậy đấy, lúc còn đi học từng bị lão Tần đánh không ít lần, chắc là lại ngứa da ấy mà."
Đường Dục không thích nghe mấy lời như vậy, nhưng cũng không đến mức đi so đo với đồ ngu xuẩn, cậu gật gật đầu, chậm rì rì nói: "Vậy nhất định là đánh chưa đủ mạnh."
Tần Thời Luật phối hợp cười khẽ một tiếng: "Lần sau có cơ hội sẽ đánh mạnh hơn một chút."
Bầu không khí bị Hầu Tất Bành phá hỏng bị hai câu của đôi chồng chồng bọn họ kéo trở về, Liêu Đông nhìn Đường Dục, nói với Tần Thời Luật: "Được nha lão Tần, anh bạn nhỏ nhà cậu cũng có chút phong thái gặp nguy không loạn của cậu đấy."
Tần Thời Luật cười: "Ừm."
Gặp mặt bạn học cũ khó tránh khỏi phải uống rượu, không rót cho người nhà là tác phong đó giờ của bọn họ, đáng tiếc lại có một tên đui mù cứ liên tục đâm đầu vào họng súng.
Hầu Tất Bành cầm ly rượu đi đến bên cạnh Đường Dục: "Người nhà, uống một ly chứ?"
1
Người trên bàn lại lần nữa lâm vào yên lặng, Tần Thời Luật uống cạn rượu trong ly, đặt ly rượu rỗng lên bàn phát ra một tiếng vang thanh thúy: "Cậu xác định muốn uống với em ấy?"
Hầu Tất Bành nhớ ăn không nhớ đánh, khiêu khích nói: "Đừng nói là ngay cả ly rượu cũng không cho tôi uống với vợ cậu nha, cậu sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, Tần Thời Luật?"
Liêu Đông đứng lên: "Hầu Tất Bành, có phải cậu có bệnh hay không?"
Hầu Tất Bành nhìn thoáng qua Liêu Đông: "Tôi cũng đâu có nói muốn uống với cậu, cậu xen vào làm gì?"
Liêu Đông thật mẹ nó phục rồi: "Cậu thật sự sợ lão Tần không đánh cậu đúng không?"
Hầu Tất Bành vẫn sợ, nhưng hắn cố ý muốn làm khó Tần Thời Luật đấy, huống hồ chuyện đánh nhau đều là chút xúc động thời niên thiếu, ai đã lớn già đầu còn một câu không vừa ý liền động tay động chân? Hắn không tin Tần Thời Luật bây giờ còn có thể động thủ đánh mình.
Tần Thời Luật xác thật sẽ không động thủ, cũng không phải là lười động, mà là sợ doạ đến Đường Dục, hắn hỏi Đường Dục: "Muốn uống không?"
Kỳ thật Đường Dục không muốn uống lắm, chủ yếu là do rượu này quá tệ, không phải bạn học nào của Tần Thời Luật cũng có tài sản riêng, uống không nổi một chai rượu vang đỏ bằng một căn biệt thự, rượu trên bàn cũng là tùy tiện gọi, nhưng cậu quả thật có chút chán ghét cái người tên Hầu Tất Bành này.
Đường Dục nói: "Sáu chai."
Tần Thời Luật rót chút rượu vào ly của mình: "Ba chai là đủ rồi."
Ba chai là đủ để hạ gục tên ngốc Hầu Tất Bành này rồi.
Hầu Tất Bành nói muốn uống rượu với Đường Dục, Đường Dục trực tiếp bày sáu chai rượu, mỗi người ba chai.
Hầu Tất Bành há hốc mồm: "...... Đây là có ý gì?"
1
Đường Dục: "Uống."
Nhìn Đường Dục uống cạn ly rượu, Hầu Tất Bành thầm nói ông đây có thể bị một thằng nhóc như cậu hù doạ sao? Hắn cũng một hơi cạn sạch ly rượu.
Hầu Tất Bành uống vội vàng, mỗi lần đều uống cả một ly đầy, Đường Dục chậm rì rì, vừa uống vừa nói chuyện phiếm với Liêu Đông, còn bớt thời gian ăn đồ ăn Tần Thời Luật đút.
Thời điểm Hầu Tất Bành uống cạn chai thứ hai, toàn bộ đầu đều hồng như quả trứng kho, đừng thấy Đường Dục uống chậm mà nhầm, cậu uống một chút cũng không chậm hơn Hầu Tất Bành, thậm chí đã uống tới chai thứ ba, nhưng vẫn như cũ mặt không đổi sắc.
Nhìn thấy Hầu Tất Bành sắp uống không nổi nữa, Đường Dục cầm ly chỉ vào hắn hỏi: "Có phải anh thích Tần Thời Luật không?"
3
Người chung quanh sửng sốt.
Tần Thời Luật thầm nghĩ: Lại tới nữa rồi.
6
Hầu Tất Bành phản ứng một hồi mới nghe hiểu cậu đang nói cái gì: "Cậu nói bậy gì đó?"
Đường Dục nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy tại sao anh lại gây sự với tôi?"
Liêu Đông "Phụt" một tiếng, sau đó cũng không biết là ai thuận theo cười ra tiếng.
Liêu Đông vỗ vai Hầu Tất Bành nói: "Đừng nói là thật nha, trông cậu cũng rất giống yêu thầm lão Tần không thành nên mới tìm đối tượng của người ta gây sự."
Hầu Tất Bành hất tay Liêu Đông ra: "Cút, ông đây là thẳng nam!"
Liêu Đông: "Ai biết được, "yêu mà không có được" thì đành phải nói bản thân là thẳng nam thôi, chứ không mất mặt lắm."
Tần Thời Luật ấn ly Đường Dục xuống: "Không muốn uống thì đừng uống nữa."
Hầu Tất Bành lập tức vỗ bàn: "Không được, nói ba chai là ba chai, không uống xong thì không ai được đi!"
Hầu Tất Bành cuối cùng cũng uống hết ba chai, người cũng nằm sấp xuống.
Sắc mặt Đường Dục hơi ửng đỏ, nhưng vẫn có thể dùng đũa gắp chuẩn xác hạt bắp trên dĩa.
Từ Khai bội phục giơ ngón cái, "Tửu lượng này thật quá lợi hại."
Đường Dục ngẩng đầu cười cười với Từ Khai vừa mới khen cậu, nâng tay giơ ba ngón: "Tôi còn có thể uống thêm ba chai nữa!"
Tần Thời Luật: "......"
Tại sao phải tự mình uống thêm nhiều như vậy?
Thời điểm Hầu Tất Bành bị người nâng đi, mỗi một bên mặt hắn nhiều thêm một con rùa sinh động như thật, bút là do Đường Dục mượn từ người phục vụ, không chà rớt một tầng da bảo đảm trong ba ngày hắn không ra được cửa.
Lúc Liêu Đông nhìn thấy hai con rùa kia, hắn lập tức cười như điên, còn không quên khen ngợi kĩ thuật vẽ của Đường Dục, Đường Dục cảm thấy người này rất tốt, chẳng những không nói xấu cậu, còn khen cậu, có thể cho hắn làm bạn với Tần Thời Luật.
1
Những người khác đều đi về gần hết, Đường Dục đi vào toilet, Liêu Đông và Tần Thời Luật đang đứng ở cửa toilet hút thuốc: "Cậu ấy chính là đứa nhỏ đùa bỡn tình cảm của cậu mà Vương Hành nói?"
Tần Thời Luật xuỳ một tiếng: "Vương Hành biết nói tiếng người sao?"
Liêu Đông cười: "Tôi cũng cảm thấy hắn nói bậy, tôi còn tưởng cậu ấy là tiểu yêu tinh gì gì đó, kết quả lại là một anh bạn nhỏ ngây thơ trong sáng, cái đồ ăn thịt người không nhả xương như cậu, cậu không lừa người ta đã rất không tệ rồi."
Tần Thời Luật hút một hơi thuốc, cười cười không nói chuyện.
Liêu Đông vỗ vỗ vai hắn: "Kỳ thật cậu ổn định như vậy cũng khá tốt, còn chuyện nhà cậu thì sao, nói như thế nào nhỉ, tôi sợ một ngày nào đó cậu sẽ bị huỷ hoại từ chính những người thân của mình, nhưng hiện tại thấy bên cạnh cậu có một người như vậy, tôi liền cảm thấy cho dù cậu có rớt xuống hố thì cậu cũng có thể vì cậu ấy mà bò ra."
Tần Thời Luật cũng nghĩ như vậy, hắn có thể ở trong cái hố một mình, nhưng hắn chắc chắn sẽ không để Đường Dục ở trong cái hố đó với hắn.
"Đúng rồi." Liêu Đông nói: "Ngày mai có một buổi đấu giá từ thiện, cùng đi không?"
Tần Thời Luật ước chừng Đường Dục sắp đi ra, dụi tàn thuốc: "Không đi được, tôi không có đồ gì để bán."
Liêu Đông nói: "Cậu không có đồ để bán, nhưng cậu có thể mua mà, hiếm khi mới tới kinh đô một chuyến, không để lại chút tiền mà đã muốn đi?"
Tần Thời Luật liếc mắt nhìn hắn: "Đấu giá do nhà cậu tổ chức?"
Liêu Đông cười hắc hắc.
Tần Thời Luật: "Tôi hỏi Đường Dục một chút, em ấy muốn đi thì tôi đi, em ấy không muốn đi thì thôi vậy."
Đường Dục vừa lúc ra khỏi toilet, cậu nghe thấy Tần Thời Luật nói, hỏi: "Đi đâu?"
Liêu Đông lập tức từ bỏ Tần Thời Luật, đi trưng cầu ý kiến của "nóc nhà" Đường Dục: "Ngày mai có một buổi đấu giá từ thiện, lão Tần nhà cậu nói sẽ nghe theo cậu."
Đường Dục nhìn Tần Thời Luật một cái.
Tần Thời Luật hỏi: "Em muốn đi không?"
"Bán đấu giá từ thiện?" Đường Dục hỏi: "Là cái dạng muốn đi quyên góp sao?"
Liêu Đông nói: "Đúng vậy, bán được bao nhiêu thì sẽ quyên góp bấy nhiêu."
Đường Dục hỏi Tần Thời Luật: "Anh muốn bán cái gì?"
Tần Thời Luật nói: "Anh không có đồ gì để bán, nhưng chúng ta có thể quyên tiền."
Nghe thấy hắn nói "quyên tiền", đầu óc Đường Dục trống rỗng, quên mất chiếc thẻ đen vô hạn mức ở trong túi, cậu xoè hai tay nhỏ ra, giống như nhóc ăn mày đi đến trước mặt Tần Thời Luật, mắt mèo đáng thương chớp chớp vài cái: "Vậy anh quyên tiền cho em đi, em nghèo lắm."
14
Tần Thời Luật: "......"
Liêu Đông: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.