Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 61:




Trong xe, Đường Dục bị Tần Thời Luật mặt đối mặt ôm vào lòng, cánh tay ôm trên cổ hắn đã mỏi, hiện tại chỉ còn cằm gác lên vai Tần Thời Luật.
Cậu cảm thấy bản thân rất không thích hợp để làm mấy chuyện lao tâm lao lực như này, quả nhiên cậu chỉ thích hợp làm một con cá mặn.
"Tần Thời Luật, hình như em không được rồi, anh giúp em được không."
Lê Thành vốn đang lái xe, lúc nghe được lời này thì hắn muốn xuống xe ngay lập tức, nhường vô lăng lại cho Đường Dục.
1
Cậu đúng là một tay lái lụa trên đường lớn nha!
Tần Thời Luật nói "Được", tay mò xuống gi.ữa h.ai chân cậu.
1
Đường Dục hoảng sợ, bắt lấy tay hắn, ngẩng đầu: "Anh làm gì?"
Tần Thời Luật: "Không phải em bảo anh giúp sao?"
Đường Dục: "......"
Đường Dục quay đầu lại nhìn Lê Thành đã "linh hồn xuất khiếu", lỗ tai cậu đỏ muốn nhỏ máu: "Em, em đang nói chuyện chú em."
Tần Thời Luật cười khẽ, dịch tay nhéo nhéo lên đùi cậu: "Anh biết, trêu em thôi."
Đường Dục nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không biết xấu hổ."
Tần Thời Luật cười nhẹ: "Mắng anh?"
Đường Dục trừng hắn: "Mắng anh đó."
Tần Thời Luật hôn bẹp lên môi cậu một cái: "Mắng tiếp đi, anh thích nghe em mắng."
3
Từ ngữ mắng chửi của Đường Dục rất thiếu thốn, nói một tiếng "Ôi đệch" cũng là học theo Lý Hi Nhã, chẳng thể mắng được từ nào khác.
Đường Dục nói mặc kệ chuyện của Đường Vĩ Hoành thì thật sự mặc kệ, ngày hôm sau người đã chạy tới miếng đất Tây giao, vết thương của cậu đã lành, giáo sư Mã cũng cho phép cậu đi theo xuống mộ, dưới mộ không có tín hiệu, một buổi sáng đều cắt đứt liên lạc với người bên ngoài.
Sau khi ra khỏi mộ, cậu liền thấy một loạt cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc, trong đó có một đống tin nhắn được spam từ Dư Nhạc Dương, Lý Hi Nhã cũng không khá hơn chút nào, ngay cả ông chủ Tiền cũng gọi cho cậu vài cuộc.
Bọn họ đều là vì nhìn thấy tin tức của Đường gia nên mới gọi tới, cậu gọi lại cho từng người, nói bản thân không có việc gì.
Lý Chấn là bảo tiêu Tần Thời Luật an bài cho cậu, Tần Thời Luật lo lắng Đường Vĩ Hoành sẽ làm chuyện gì đó với cậu nên mới sắp xếp một người đi theo bảo vệ, Đường Dục rất yêu mạng sống của mình, không có nửa điểm kháng cự sự sắp xếp của Tần Thời Luật, ngược lại hỏi: "Chỉ có một người thôi sao?"
Cậu cảm thấy ba người thì mới có thể bảo vệ cậu an toàn được.
Tần Thời Luật cũng không biết nên nói lá gan cậu lớn hay nhỏ nữa, đôi khi lá gan lớn đến muốn mạng, đôi khi lại dễ dàng bị doạ như trở bàn tay.
Thời tiết hôm nay không tốt cho lắm, sáng sớm đã âm u, lúc này còn có mưa, ở dưới huyệt mộ lâu nên có chút thiếu oxy, Đường Dục chạy ra ngoài hít thở thì nhìn thấy Khương Nghiêu đang cầm ô đứng trong mưa.
Cậu đã gặp Khương Nghiêu hai lần, cũng không quá quen thuộc, nhưng Đường Dục vẫn khách khí gọi một tiếng: "Anh Khương Nghiêu."
Khương Nghiêu cười cười, đi tới nghiên ô che mưa cho Đường Dục: "Có thời gian tán gẫu chút không?"
Thời gian thì có, nhưng Đường Dục không biết hắn muốn tán gẫu gì với mình.
Bên ngoài vẫn đang mưa, khu công tác cũng không tiện để người ngoài đi vào, Đường Dục đi theo Khương Nghiêu lên xe.
Khương Nghiêu đưa khăn giấy cho Đường Dục, "Bả vai ướt rồi, em lau đi."
Đường Dục nói cám ơn, lấy khăn giấy tỉ mỉ lau vai áo.
Khương Nghiêu nhìn động tác thong thả ung dung của cậu thì cười khẽ, hắn nhìn Lý Chấn đang canh giữ ngoài cửa xe: "Hắn là người Tần tổng an bài cho em?"
Đường Dục nhìn thoáng qua, "Ừm, mưa bên ngoài có chút lớn, có thể cho hắn lên xe cùng được không?"
Khương Nghiêu: "Sợ anh là người xấu sao?"
Đường Dục hơi chột dạ khi bị nhìn thấu, nắm chặt khăn giấy trong tay: "...... Cũng không phải."
Khương Nghiêu nói: "Hiện tại em đã lên xe của anh rồi, nếu anh là người xấu, chỉ cần đạp ga một cái là hắn chắc chắn không đuổi kịp."
Đường Dục nhìn thoáng qua chân ga dưới chân Khương Nghiêu......
Khương Nghiêu có một khuôn mặt hiền lành ôn nhu, mang thêm cặp kính càng làm hắn thoạt nhìn chẳng có chút lực công kích nào, làm người ta nhịn không được buông lỏng phòng bị.
Khương Nghiêu ôn nhu dạy dỗ: "Về sau không được tùy tiện lên xe người không quen thuộc biết chưa?"
Đường Dục ngoan ngoãn gật đầu: "Đã biết."
Khương Nghiêu vươn tay sờ đầu cậu: "Em thật ngoan."
Đường Dục thường xuyên bị người khác sờ đầu, nhưng đây là lần đầu tiên bị người không thân quen sờ, thời điểm cậu muốn né tránh thì Khương Nghiêu đã thu tay về, "Chuyện của chú em anh có nghe nói, có cần hỗ trợ gì không?"
Đường Dục: "Không cần phiền anh, Tần Thời Luật sẽ xử lý tốt."
Khương Nghiêu gật đầu: "Có thể nói cho anh biết Tần tổng sẽ xử lý thế nào không, là muốn lấy quyền hành trong công ty về, hay là giúp chú em bù tiền vào khoản thuế bị thiếu?"
Mấy ngày nữa thì chuyện này cũng có kết quả, Đường Dục cũng không có gì phải giấu giếm: "Lấy công ty về và không đóng thuế."
Khương Nghiêu đẩy đẩy mắt kính, đối với kết quả này cũng không kinh ngạc: "Đây đúng là tác phong của hắn."
Khương Nghiêu lấy ra một tập tài liệu đưa cho Đường Dục, "Đây là sơ yếu lý lịch của anh, sau khi lấy công ty về chắc chắn sẽ cần thêm nhân lực, anh sẽ xếp hàng chờ được tuyển, anh tự nhận năng lực làm việc của bản thân không tệ, Tiểu Đường tổng có nguyện ý suy xét một chút hay không?"
Đường Dục không ngờ mục đích hắn tới tìm cậu lại là vì chuyện này, cậu nhìn tập tài liệu trong tay, thấy chỗ kinh nghiệm làm việc viết "Tập đoàn Tiêu thị".
2
Đường Dục ngẩn ra, nhìn về phía Khương Nghiêu.
Khương Nghiêu biết cậu muốn hỏi gì: "Đã từ chức."
Đường Dục không hiểu: "Vì sao?"
Khương Nghiêu cười cười: "Nếu anh nói anh từ chức là vì muốn lấy mức lương cao hơn, em có thể suy xét thuê anh không?"
**********
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad OdaIris290 và Wordpress OdaIris. Mọi trang khác đều là ĂN CẮP.
**********
4 giờ chiều, Diêu Văn dành chút thời gian lên diễn đàn công ty hóng chuyện, đột nhiên cô nhảy dựng lên.
Trần Hiểu bị cô doạ sợ: "Cô làm sao vậy?"
Diêu Văn kích động đưa điện thoại cho Trần Hiểu xem: "Bà chủ đang ở dưới sảnh."
Không biết là ai chụp lén Đường Dục đang ngồi ở dưới sảnh rồi đăng lên diễn đàn công ty, sau khi đăng lên thì có người nhận ra cậu, vì thế ảnh chụp lan truyền càng thêm mãnh liệt.
Trần Hiểu khó hiểu: "Sao cậu ấy lại không lên?"
Diêu Văn nóng lòng muốn thử: "Hay là tôi đi xuống dẫn cậu ấy lên?"
Trần Hiểu nhìn thoáng qua cửa văn phòng: "Tôi nghĩ là nên nói với Tần tổng một tiếng đi, hình như Tiểu Đường tiên sinh đã chờ bên dưới rất lâu."
Vừa mới dứt lời, cửa văn phòng đột nhiên bị người mở ra, Tần Thời Luật vội vàng đi vào trong thang máy, chắc vừa mới thấy trên diễn đàn.
Đường Dục tới đón Tần Thời Luật tan tầm, cậu ngồi trên sô pha trong khu nghỉ ngơi dưới sảnh đánh ngáp, vẫn chưa biết ảnh chụp của bản thân đã bị truyền tới mọi ngóc ngách trên diễn đàn của tập đoàn Đằng Phong.
Tần Thời Luật vừa ra khỏi thang máy đã đi thẳng đến khu nghỉ ngơi, lúc đến gần thì thấy cậu nhắm mắt, trên khoé mắt còn vươn giọt nước, miệng há thật to.
Đường Dục đánh ngáp được một nửa, mở mắt ra nhìn thấy Tần Thời Luật thì giật mình, cậu vội vàng ngậm miệng: "Anh làm em giật mình."
Tần Thời Luật cúi người, tay đặt sau gáy hôn lên đỉnh đầu cậu một cái: "Sao lại không đi lên?"
Chị gái dưới quầy lễ tân nhanh tay lẹ mắt chụp mấy tấm ảnh "Tần tổng hạ phàm" đăng lên diễn đàn, tức khắc khiến cho một nhóm lớn trong diễn đàn thét chói tai.
Lần trước Tần Thời Luật bế cậu đi trước mặt toàn bộ nhân viên Đường thị, bây giờ Đường Dục đã không còn quan tâm có ai nhìn bọn họ hay không: "Em tới đón anh tan tầm."
Người ngày thường mời cũng không thèm tới, cư nhiên hôm nay lại tới đón hắn tan tầm?
Tần Thời Luật hồ nghi: "Sao đột nhiên lại muốn đến đón anh tan tầm?"
Đường Dục túm tay Tần Thời Luật: "Bây giờ anh có thể tan tầm chưa, chúng ta về nhà rồi nói."
Tần Thời Luật gọi điện thoại cho Lê Thành phân phó công việc, sau đó bị Đường Dục "bắt" đi mất.
Vừa về đến nhà, Đường Dục đã kéo hắn tới thư phòng, còn cực kì nghiêm túc.
Tần Thời Luật: "Hiện tại có thể nói rồi."
Đóng cửa lại, vẻ mặt Đường Dục nghiêm túc hỏi: "Công việc hiện tại có làm anh không vui hay không?"
1
Tần Thời Luật nhướng mày: "Sao lại hỏi như vậy?"
Đường Dục nói: "Ông cụ hôm trước hô to gọi nhỏ trong văn phòng là ông nội của anh đúng chứ? Em nghe Tần Thời An nói, ông ấy đối xử với anh không tốt."
Tần Thời Luật có thể đoán được cái miệng kia của Tần Thời An đã phun cái gì, "Sau đó thì sao?"
Đường Dục ra chủ ý giống như đang hiến vật quý: "Chờ sau khi em lấy công ty về sẽ sang tên qua cho anh, anh sẽ có công ty riêng của mình, không cần phải nhìn sắc mặt người khác."
Tần Thời Luật trước nay chưa từng phải nhìn sắc mặt người khác, nhưng lời này vẫn như một dòng nước ấm rót sâu vào lòng hắn.
Tần Thời Luật đặt Đường Dục lên cửa, "Sợ anh không vui?"
Đường Dục gật đầu: "Ừm."
Tần Thời Luật nhích gần hơn chút nữa: "Vì sao?"
Cái khoảng cách này làm ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện bình thường của Đường Dục, làm cậu có cảm giác bị áp bách, nhưng mấy lời như "Sợ anh vì áp lực quá lớn, cuối cùng dẫn tới hắc hoá trở nên bi.ến thái" cậu không dám nói, cậu nhìn tóc của Tần Thời Luật: "Tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng đến hormone, dẫn đến hói đầu."
7
Tần Thời Luật: "......"
Khiến em nhọc lòng rồi.
Tần Thời Luật hôn lên trán cậu: "Không cần lo lắng cho tóc của anh, sẽ không hói đầu đâu, nhà anh không có gen di truyền hói đầu, còn nữa, công ty đó là do mẹ em để lại cho em, em nên giữ lại cho mình."
Đường Dục lập tức nắm lấy quần áo Tần Thời Luật: "Vì sao? Anh không cần sao? Anh bị ông nội chèn ép như vậy, không phải anh sẽ không vui hay sao? Anh không cần phải đè nén trong lòng, không vui thì cứ nói ra."
Đường Dục lo lắng muốn hỏng rồi, thầm nói anh ngàn vạn lần đừng có nghẹn một bụng rồi cuối cùng lấy tôi ra xì hơi.
Tần Thời Luật không biết mỗi ngày trong đầu cậu đều đang nghĩ cái gì, hắn kéo tay Đường Dục đặt lên eo mình: "Anh không vui thì em cứ dỗ anh là được mà, anh rất dễ dỗ."
Đường Dục có lệ gãi gãi eo hắn vài cái, buồn rầu nói: "Anh thật sự không cần?"
Cậu vì Tần Thời Luật nên mới muốn lấy công ty về, nếu hắn không cần thì phải làm sao bây giờ? Cậu cũng đâu muốn quản chuyện công ty?
Tần Thời Luật lại nói: "Ừm, nó là của em."
Đường Dục thở dài, cái gì mà của anh của em, tôi muốn cái công ty đó làm gì, sầu chết người.
Cậu nghĩ tới Khương Nghiêu, hôm nay cậu cự tuyệt Khương Nghiêu, nhưng Khương Nghiêu lại nói chờ cậu lấy được công ty về rồi hãy quyết định, còn nói trước đó hắn sẽ không đi tìm công việc khác.
Hôm nay cậu đã xem xong sơ yếu lý lịch của Khương Nghiêu, đó là một hồ sơ cực kì hoàn mỹ, cũng có kinh nghiệm làm việc lâu năm, chỉ ở Tiêu thị ba năm đã ngồi lên vị trí phó tổng, thậm chí có thể nói là ngồi ngang hàng với Tiêu Sí Hành.
Đường Dục không lập tức đồng ý mời Khương Nghiêu cũng là vì nguyên nhân này, cậu không muốn có bất cứ dính dáng gì với người Tiêu gia, mặc dù Khương Nghiêu đã nhiều lần cam đoan hắn chỉ đơn thuần làm công ở Tiêu thị, nhưng Đường Dục vẫn một mực để ý.
Đường Dục về phòng tắm rửa, Tần Thời Luật nhận được tư liệu Lê Thành gửi đến, có liên quan đến Khương Nghiêu.
Hôm nay Khương Nghiêu tới Tây giao tìm Đường Dục, hai người ở trong xe nói chuyện hơn hai mươi phút, Tần Thời Luật không hỏi Đường Dục hai người đã nói gì, hắn chỉ bảo Lê Thành đi điều tra Khương Nghiêu.
Hắn có thể mặc kệ Đường Dục kết bao nhiêu bạn bè bên ngoài, nhưng Khương Nghiêu thì không được, hắn đã làm việc dưới trướng Tiêu Ngạn Thu nhiều năm, Tần Thời Luật sợ hắn là do hai anh em Tiêu gia kia phái tới.
Lê Thành tra được rất ít thông tin liên quan đến Khương Nghiêu, hoặc là nói, chuyện hắn tra được giống y như đúc sơ yếu lý lịch Khương Nghiêu đưa cho Đường Dục, sạch sẽ đến mức khiến người khác không thể không nghi ngờ, giống như bị ai đó cố ý chỉnh sửa, về phương diện quan hệ gia đình thì càng quá mức đơn giản, chỉ viết đúng hai chữ "Cha mẹ".
Nhìn thấy như vậy, Tần Thời Luật càng thêm hoài nghi Khương Nghiêu là người của Tiêu Sí Hành.
Tần Thời Luật trở lại phòng, phát hiện Đường Dục vẫn chưa tắm rửa, mà là đang gọi điện thoại, khi hắn đi vào, Đường Dục cũng vừa lúc cúp máy.
Tần Thời Luật hỏi: "Gọi cho ai vậy?"
Đường Dục buông điện thoại bắt đầu cởi q.uần áo, người trước nay vẫn luôn nói chuyện chậm rì rì, lúc nói ba chữ "anh trai em" thì thanh âm giòn tan.
Tần Thời Luật cảm thấy buồn cười: "Làm thế nào mà em có thể có tiếng nói chung với một ông cụ 70 tuổi vậy, ba ngày không gặp thì phải gọi một cuộc điện thoại?"
Đường Dục bĩu môi.
Cậu gọi điện thoại là vì muốn hỏi Vương Hưng Hải xem nhân phẩm Khương Nghiêu thế nào, nếu để hắn làm công cho cậu, thì cậu có thể bị lừa hay không.
Vương Hưng Hải đánh giá Khương Nghiêu vô cùng tốt, cho dù là về năng lực hay nhân phẩm đều có thể đảm bảo, còn nói cậu cứ yên tâm dùng, nếu có xảy ra vấn đề gì thì ông sẽ xử lí.
Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, quần áo trên người Đường Dục càng ít đi, hai ba cái đã lộ.t sạch chính mình.
Dì Trương ở bên ngoài gõ cửa vài cái đã doạ cậu nhảy dựng, Đường Dục nhanh chân chạy vào trong phòng tắm, Tần Thời Luật: "Cẩn thận ngã."
Đường Dục chạy vào phòng tắm, dùng cửa che khuất thân thể, lộ đầu ra bên ngoài ý bảo Tần Thời Luật đi mở cửa.
Tần Thời Luật đi ra mở cửa: "Đường Dục đang tắm, lát nữa hẳn ăn cơm."
Dì Trương nói: "Không phải, bên ngoài có một đôi vợ chồng, nói là cậu mợ của Tiểu Đường tiên sinh."
Dì Trương mới vừa nói xong, Tần Thời Luật liền nghe thấy cửa phòng tắm đóng lại cái "rầm".
Tần Thời Luật: "......"
Quỷ cũng không trốn nhanh bằng em.
Sắc trời đã tối sầm, mưa cũng không ngừng lại, Tần Thời Luật cầm một chiếc ô màu đen đi từ trong nhà ra, giống như một sứ giả địa ngục sắp đoạt hồn đòi mạng.
Đường Vĩ Hoành và Lương Như bị ngăn ở bên ngoài cổng sắt, tuy cầm ô nhưng quần áo vẫn ướt đẫm nước mưa, thấy người đi ra là Tần Thời Luật, trong lòng Đường Vĩ Hoành đã lạnh hơn nửa.
Đường Vĩ Hoành: "Đường Dục đâu? Tôi muốn gặp Đường Dục."
Bước chân Tần Thời Luật ngừng lại, cách cổng khoảng hai mét, thanh âm hoà lẫn tiếng mưa rơi, rót vào khiến lòng người lạnh lẽo, "Em ấy không rảnh gặp ông, có chuyện gì thì cứ nói với tôi."
Đường Vĩ Hoành: "Tôi không có gì muốn nói với cậu, đây là chuyện gia đình chúng ta, cậu kêu nó ra đây, tôi là chú của nó, tôi có quyền được gặp nó."
Tần Thời Luật hơi nâng mép ô lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn Đường Vĩ Hoành: "Lúc trước ông "bán" em ấy cho tôi thì có từng nghĩ tới ông là chú em ấy hay không?"
Đường Vĩ Hoành chột dạ nói: "Đó không phải bán."
Tần Thời Luật: "Cầm tiền của tôi, đưa người tới tận cửa, không phải bán thì là gì?"
Đường Vĩ Hoành nói không nên lời, nếu lúc trước ông ta biết sẽ có ngày hôm nay, thì có chết ông ta cũng sẽ không đưa Đường Dục đến tay hắn!
Sắc mặt Đường Vĩ Hoành chợt biến, lớn tiếng nói: "Coi như tôi bán nó thì sao, còn không phải là vì cậu muốn mua hay sao! Nếu không phải cậu năm lần bảy lượt dụ dỗ tôi, tôi có thể bán cháu ngoại ruột của mình đến tay cậu sao? Là cậu xem nó giống như hàng hoá muốn giao dịch với tôi, là cậu muốn mua nó!"
1
Tần Thời Luật nhíu mày, sau đó nghe thấy tiếng vang của nước mưa đánh vào ô ở sau lưng, hắn lập tức quay đầu lại, liền thấy phía sau cũng có một chiếc ô đen lớn che người phía dưới, nhìn không thấy mặt, càng không thấy vẻ mặt cậu lúc này.
Trước kia Tần Thời Luật cũng không sợ Đường Dục nghe thấy những lời này, bởi vì đây là sự thật, nhưng hiện tại hắn lại luống cuống, "Bảo bối......"
Vóc dáng Đường Dục lùn hơn hắn, mép ô hơi rũ xuống, gần như che khuất cả người cậu.
Tần Thời Luật vừa muốn tiến lên, liền thấy một cái chân thò ra từ dưới chiếc ô, "Kẹt rồi."
1
Tần Thời Luật: "?"
Đường Dục đang mang dép lê của Tần Thời Luật, do dép quá lớn, hơn nữa trời mưa tương đối trơn, dép bị trượt lên trên cổ chân......
12
Đường Dục nhón chân dịch tới trước mặt hắn hai bước: "Anh mau giúp em gỡ ra, khó chịu quá à."
Tần Thời Luật: "......"
Nhưng mà, chúng ta có thể nói chút chính sự được không? Em ra đây làm gì?
Tần Thời Luật ngồi xổm xuống giải cứu dép lê ra khỏi chân cậu, lúc hắn đứng dậy, Đường Dục lập tức thu ô lại, chui vào đứng chung một ô với hắn.
Tần Thời Luật sợ Đường Dục bị ướt, hắn ôm eo cậu đứng sát vào, nghiêng dù che khuất cậu: "Không phải đang tắm rửa sao, sao lại chạy ra đây?"
Đường Dục nắm lấy lưng áo ướt sũng của hắn: "Sợ anh bị bắt nạt."
Càng sợ Đường Vĩ Hoành bất chấp tất cả kíc.h thích hắn, đại vai ác rất dễ bị kí.ch thích, cậu đang nỗ lực "nuôi" đại vai ác trở thành nhân vật chính phái, tuy vẫn chưa nhìn thấy hiệu quả, nhưng cũng không thể bị hủy hoại trong tay Đường Vĩ Hoành được.
Tần Thời Luật vẫn có chút cố kỵ mấy lời Đường Vĩ Hoành nói vừa rồi, hắn hỏi Đường Dục: "Vừa rồi nghe được cái gì?"
Đường Dục lắc đầu nói dối: "Mưa lớn quá, không nghe rõ."
Kỳ thật cậu nghe thấy được, cũng nghe rất rõ, Đường Vĩ Hoành nói lớn tiếng như vậy, có điếc mới không nghe rõ.
Nhưng nghe thấy thì sao, người bị bán cũng đâu phải cậu, hơn nữa ngay từ lúc bắt đầu, thời điểm cậu xuất hiện ở đây thì đã biết vận mệnh của bản thân.
Cậu không có biện pháp thay đổi quá khứ của nhân vật này, nhưng cậu có thể thay đổi tương lai của chính mình, cho nên, ai cũng đừng nghĩ làm cậu chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.