Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 45:




Động thái vào cửa của Tần Thời Luật rất lớn, như muốn đá bay cánh cửa chống trộm xuống.
Lâm Miễn mới vừa tiễn bảo an tiểu khu đi, Đường Dục lúc này đang ngồi bên cạnh Lâm Nghi trừng mắt nhìn kẻ địch Tần Chung và tình nhân của ông ta.
1
Tần Thời Luật hùng hổ đi đến bên cạnh Đường Dục, không để ý tới bất luận kẻ nào, trực tiếp túm Đường Dục từ trên sô pha lên: "Về nhà."
Đường Dục trở tay giữ chặt lấy Tần Thời Luật cáo trạng: "Người phụ nữ này chính là tiểu tam."
Lâm Miễn là Tần Chung gọi tới, mặt Tần Chung bị Lâm Nghi dùng túi xách đập ra vài vết máu, đây không phải là lần đầu tiên Lâm Nghi nổi điên, khi bà phát điên thì chỉ có Lâm Miễn mới có thể quản được.
1
Nếu chỉ có một mình Lâm Nghi thì Lâm Miễn có thể cưỡng chế mang bà đi, nhưng hôm nay bà lại dẫn Đường Dục theo, ông không biết Lâm Nghi đã làm thế nào để kéo Đường Dục đứng về phía bà, một hai phải bắt Tần Chung xin lỗi, nói cái gì cũng không chịu đi.
Lâm Miễn thở dài: "Thời Luật, chuyện này con xem nên làm thế nào đây."
Tần Thời Luật kéo tay Đường Dục, mặt vô biểu tình: "Không liên quan gì tới con."
Lâm Nghi phát điên hồi lâu mới bình tĩnh lại, đại khái là vì lần này có thêm Đường Dục ở bên cạnh giúp bà đổ dầu vào lửa, trước kia mỗi lần bà đều bị người khác khuyên ly hôn, hoặc là khuyên bà nên nhẫn nhịn, chỉ có lần này, Đường Dục chính trực nói "Không thể đi như vậy được!"
Bà yên lặng ngồi ở chỗ đó, nhìn dáng vẻ không quan tâm của Tần Thời Luật, Lâm Nghi cũng không nói lời nào.
Dương Thải chưa từng gặp Tần Thời Luật, không biết Tần Thời Luật có địa vị gì ở Tần gia, Tần Chung cũng không nói cho cô ta biết, Dương Thải chỉ biết lúc trước hắn đã đuổi cô ta giống như đuổi chó ra khỏi biệt thự.
Dương Thải chắn ở trước mặt Tần Thời Luật diễu võ dương oai: "Mẹ cậu đánh tôi thành thế này, bây giờ muốn đi sao?"
Tần Thời Luật lạnh lẽo quét tới, nhìn thoáng qua dấu tay in trên mặt Dương Thải: "Bằng không thì sao, còn muốn tôi đánh cô một trận?"
Dương Thải bị dọa, vội vàng ôm bụng nói: "Cậu, cậu dám đánh tôi, tôi đang mang thai đó, là con của Tần Chung!"
Tần Thời Luật nghe được lời này thì hơi nhướng mày, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Đường Dục giống như quả bom nhỏ nhảy cẫng lên, kéo tay Tần Thời Luật: "Cô ta còn dám mang thai!"
Nhiều năm như vậy, Tần Chung vẫn luôn ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, Lâm Nghi cũng chưa từng tìm tới cửa, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, không phải bà nhàm chán tới nỗi đi kiếm tình nhân của Tần Chung tính sổ, mà là cái người phụ nữ tên Dương Thải này chủ động tới tìm bà, nói cho bà biết cô ta mang thai.
Lâm Nghi mặc kệ Tần Chung nuôi bao nhiêu tình nhân ở bên ngoài, bà chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là, không thể chơi ra "con", mấy năm nay Tần Chung vẫn luôn tuân thủ, chưa từng có con hoang khiến bà ngột ngạt.
Nhưng hiện tại, ông ta lại nuốt lời.
Nếu ông ta đã nuốt lời thì đừng trách bà đây đánh tới cửa!
Tần Chung nghe Dương Thải nói vậy thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, "Cô nói cái gì?"
Tần Thời Luật không để ý tới phản ứng của Tần Chung, hắn nhìn Dương Thải: "Muốn tôi giúp cô phá thai hay không?"
Dương Thải không ngờ hắn sẽ nói ra những lời vô nhân tính như vậy, ngữ khí lãnh lẽo giống như người chết: "...... Cậu, cậu dám!"
Tần Thời Luật: "Cô cảm thấy tôi không dám?"
Dương Thải không biết hắn có dám hay không, nhưng nhìn Tần Thời Luật, cô ta thật sự rất sợ hãi, cô túm chặt cánh tay Tần Chung: "Anh nói một câu đi chứ, em đang mang thai con của anh đấy!"
Tần Chung nhìn cô ta, không nói chuyện, sắc mặt không được tốt lắm.
Dương Thải không chú ý tới ánh mắt của Tần Chung, cô ta cho rằng chỉ cần có Tần Chung chống lưng, một đứa con như Tần Thời Luật sẽ không dám làm gì cô ta: "Tôi biết, cậu sợ sau khi đứa nhỏ này được sinh ra sẽ chạy tới tranh gia sản với cậu, nhưng cũng không thể trách tôi, ai bảo nhà các người lại tìm một người không biết đẻ trứng, tôi đây đành phải cố gắng lưu lại đời sau cho Tần gia vậy!"
Đường Dục vốn đang rất tức giận, nghe được lời này, cậu có chút sửng sốt, hỏi Tần Thời Luật: "Cô ta đang tự mắng bản thân biết đẻ trứng sao?"
"......"
Lửa giận của Tần Thời Luật đã hết nhịn nổi muốn phun trào, lại bị những lời này của Đường Dục trấn áp.
Dương Thải nhìn về phía Đường Dục đang ríu rít: "Cậu nói cái gì?"
Tần Thời Luật kéo Đường Dục ra sau lưng, nhìn Dương Thải ỷ vào bản thân mang thai mà không biết trời cao đất dày: "Tranh gia sản? Cô cũng xứng? Ai biết đứa con hoang trong bụng cô có thể được sinh ra hay không, hay là, ai dám bảo đảm sau khi nó được sinh ra thì có thể sống sót đến lớn?"
Sau gáy Dương Thải mơ hồ ớn lạnh: "Cậu, cậu còn dám giết người?"
Tần Thời Luật không có gì không dám làm: "Nếu không cô cứ thử xem?"
Ngay cả một ánh mắt Tần Thời Luật cũng chưa từng cho Tần Chung và Lâm Nghi, nói xong liền mang Đường Dục đi.
Tần Thời Luật đi rất nhanh, Đường Dục cố hết sức đuổi theo, chạy chậm đuổi kịp bước chân hắn, Tần Thời Luật mở cửa ghế phụ, vừa muốn nhét Đường Dục vào thì nghe thấy Lâm Nghi đuổi theo phía sau gọi hắn.
"Tần Thời Luật!"
Tần Thời Luật đẩy đầu Đường Dục vào trong xe, đóng cửa xe chuẩn bị vòng đến cửa xe bên kia.
Đường Dục hạ cửa sổ xuống gọi hắn: "Tần Thời Luật, mẹ gọi anh kìa."
Lâm Nghi đã đi tới: "Tần Thời Luật, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có còn chút phép tắc nào hay không!"
Tần Thời Luật đứng yên ở trước cửa xe, mắt lạnh nhìn bà: "Nói đi."
Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của hắn, trong lòng Lâm Nghi chợt lạnh: "Thái độ gì đây? Con cứ mặc kệ chuyện này như vậy sao?"
Tần Thời Luật vẫn là câu nói kia: "Liên quan gì tới con?"
Ngữ khí Tần Thời Luật lạnh lẽo đến dọa người, ánh mắt hắn nhìn Lâm Nghi cũng chẳng khá hơn nhìn người phụ nữ trong kia là bao: "Chuyện của hai người muốn nháo như thế nào cũng được, con không quản được, Đường Dục càng không quản được, về sau đừng đến tìm em ấy nữa."
Lâm Nghi cuồng loạn quát lớn: "Người phụ nữ kia mang thai, chẳng lẽ con không thấy sao! Con tùy ý để cô ta sinh đứa nhỏ ra sao, để đứa con hoang kia chạy tới cướp đồ của con?"
Tần Thời Luật trước nay đều chưa từng để ý tới những thứ gọi là "đồ" của hắn: "Đồ của con không ai có thể cướp đi được, mặt khác, con cũng không hiếm lạ."
Cửa xe đóng sầm lại, "brừm" một tiếng lớn phóng đi.
Đường Dục quay đầu lại nhìn Lâm Nghi bị bỏ lại phía sau, thẳng đến khi không còn thấy nữa mới quay đầu "dạy dỗ" Tần Thời Luật: "Anh không nên nói chuyện với mẹ anh như vậy."
Trong lòng Tần Thời Luật rất phiền muộn, không muốn trút giận lên người cậu.
Thấy hắn không để ý tới mình, Đường Dục bắt đầu giảng đạo lý: "Chuyện này là do ba anh sai, mẹ anh chỉ đang bảo vệ quyền lợi của mình mà thôi, tuy rằng bà đánh người cũng không đúng, nhưng người sai chính là ba anh và tiểu tam."
Tần Thời Luật hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Đường Dục, là bà ấy dạy em nói dối sao? Em nói hai người đang đi dạo phố, vậy tại sao hai người lại có mặt ở đây?"
Đường Dục đúng nhận sai cãi: "Nói dối là em không đúng, nhưng hiện tại chúng ta đang nói đến vấn đề thái độ của anh mà, anh là con của bọn họ, chuyện này anh phải xử lí."
2
Tần Thời Luật bực bội nhìn cậu một cái: "Xử lí như thế nào?"
Đường Dục há miệng thở d.ốc...... Cậu cũng chưa nghĩ ra nên xử lí như thế nào.
Tần Thời Luật nói: "Em đừng nhúng tay vào chuyện này, về sau nếu bà ấy lại đến tìm em, thì em đừng ra ngoài với bà ấy."
Đường Dục giống như một con mèo xù lông, cả người tràn đầy khí thế: "Như vậy là sai rồi! Chúng ta phải đứng về phía chính nghĩa mới đúng!"
Tần Thời Luật thiếu chút nữa bị "đánh bại" bởi ngữ khí chính nghĩa này của cậu: "Em biết chính nghĩa là gì không."
"Em biết!" Đường Dục thẳng vai, ngẩng cổ: "Ba anh nuôi tiểu tam, đạo đức ba anh có vấn đề, tiểu tam kia cũng có vấn đề, cô ta là tiểu tam mà dám mang thai, còn kiêu ngạo như vậy, thật không có công lý!"
Ngày thường thì nhu nhu chít chít như mèo con, lúc đứng ra bênh vực kẻ yếu thì lại rất hùng hồn, Tần Thời Luật cảm thấy do cậu được bảo hộ quá tốt, nên mới muốn đi đòi lại công lý như vậy: "Chuyện không có công lý trên đời này nhiều lắm, em cũng không thể đi giải quyết từng chuyện một được, quản bản thân em cho tốt là đủ rồi, chuyện người khác không đến phiên em nhọc lòng."
"Đó không phải là người khác." Đường Dục không thích thái độ "chuyện này không liên quan đến mình" của Tần Thời Luật, cậu nhíu mày: "Đó là mẹ của anh, anh mặc kệ mẹ anh bị người khác bắt nạt, có phải sau này em bị người khác bắt nạt anh cũng mặc kệ hay không?"
Tần Thời Luật bị cậu nói đến đau đầu: "Nếu anh mặc kệ em, em nghĩ lúc nãy anh có đến hay không?"
Đường Dục lo lắng vặn vẹo, cậu lắc lắc cánh tay Tần Thời Luật: "Vậy anh cứ mặc kệ như vậy sao!"
Tần Thời Luật thờ ơ: "Anh chỉ quan tâm em, những người khác không liên quan gì tới anh."
Đường Dục chưa từng thấy người nào vô lý như vậy, một đường đi về nhà cậu tức đến mức không nói chuyện với Tần Thời Luật nữa.
Về đến nhà, Đường Dục không để ý tới Tần Thời Luật, xuống xe, đóng sầm cửa lại, vung tay đi lên lầu.
Lúc Tần Thời Luật đi lên liền thấy Đường Dục ôm gối, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng đi từ trong phòng ngủ ra, Tần Thời Luật hỏi cậu: "Cầm gối đi đâu?"
Đường Dục hất mặt đi: "Buổi tối em không ngủ với anh nữa, khi nào anh biết sai thì em sẽ trở về."
Nhìn cậu ôm gối đi tới căn phòng bên cạnh, Tần Thời Luật không để ý đến cậu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.