Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 88: “vậy Không Phải Nhân Sâm Cũng Là Thật Chứ”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe thấy lời chỉ trích anh một câu tôi một câu của bọn họ, người phụ nữ đột nhiên cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực cao ngạo nhìn bọn họ, vẻ mặt khinh thường.
“Đúng là một đám người thiếu hiểu biết.
Nhân sâm này sáu mươi vạn, còn là do tôi nhờ vả quan hệ mới mua được đó! Nếu là người bình thường đi mua, đừng nói là không mua nổi, cho dù có mua được, thì không mất một trăm vạn cũng không có được đâu! Tôi không sợ các người bảo cảnh sát, tất cả biên nhận tôi đều có.
Nói chung, hôm nay nếu hai mẹ con các người không đền chén canh gà này cho tôi thì đừng hòng bỏ đi, chuẩn bị vào tù ngồi bóc lịch đi!”
Bà ta nói xong, đám người đột nhiên im lặng, nhìn vẻ mặt tự tin của bà ta, có người bắt đầu tin rồi.
Dù sao, nhân sâm đó đang nằm trên đất, cho dù là giả thì họ cũng chưa từng nhìn thấy to như vậy.

Hơn nữa có người phát hiện cái chén đựng canh gà đó hình như cũng không đơn giản.
“Hình như đó là chén sứ Thanh Hoa của Kim Lân Hiên, nghe nói một cái chén bình thường của Kim Lân Hiên, thậm chí đến cái đĩa nhỏ cũng phải mấy ngàn tệ, thậm chí là hơn vạn tệ, vốn dĩ không phải là thứ người bình thường dùng nổi.”
“Kim Lân Hiên? Tôi cũng có nghe nói qua, cái chén đó đúng là rất đẹp.”
“Vậy không phải nhân sâm cũng là thật chứ?”
“Nếu như là thật, hai mẹ con kia gặp rắc rối rồi, sáu mươi vạn đấy, chỉ sơ ý một chút đã mất sáu mươi vạn, số tiền đó có thể xây một căn biệt thự ở quê tôi rồi”
Đám người nói ngược lại, sắc mặt của Trầm và mẹ Trầm cũng ngày càng khó coi.
Mẹ Trầm hơi run rẩy nói: “Chị gái này, chúng tôi.”
“Ai là chị gái của bà! Đừng có mà kéo gần quan hệ với tôi.
Tôi nói cho hai người biết, hôm nay hai người đền cũng phải đền, không đến cũng phải đền! Muốn báo cảnh sát không? Nếu hai người không báo cảnh sát, vậy tôi sẽ báo đấy!” Người phụ nữ nói với giọng sắc bén.
Cơ thể mẹ Trầm run một cái, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trầm Y nắm lấy tay mẹ mình, sắc mặt cô cũng không dễ coi, cắn răng nói: “Bà dựa vào đâu mà đánh và mắng mẹ tôi? Nếu cuối cùng chứng minh những gì cô nói là thật, hơn nữa chắc chắn đều là lỗi của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ đền! Nhưng việc bà đánh người cũng đừng mong phải bỏ trách nhiệm!”
“Ha ha ha, cô bé à, muốn lấy tiền thuốc men đúng không? Tôi cho các người! Các người lừa tôi, tôi cũng có thể để các người tự mình ở trong bệnh viện đến khi không muốn nữa thì thôi! Nhưng chén canh gà này, các người vẫn phải đền!”
Trầm Y hít sâu một hơi, không nói gì nữa.

“Tiểu Y, làm sao đây.” Lúc này, mẹ Trầm hơi hoảng loạn.
“Mẹ, không sao!”
Trầm Y nhắm chặt tay mẹ mình, vỗ về bà ấy.
Bản thân cô cũng nhíu mày lại, thực ra cô cũng rất hoảng loạn, nhưng cô không thể thể hiện ra ngoài.
Bởi vì nếu cô cũng hoảng loạn, mẹ cô sẽ không còn chỗ dựa nữa.
Nhưng trên thực tế, vào lúc gặp phải tình huống ngoài ý muốn, Trầm Y cũng rất hy vọng mình có thể tìm được một người để dựa vào, nói đỡ cho cô, giúp cô xử lý tất cả mọi chuyện.
Nhưng cô biết, cô không có, nên cô chỉ có thể tự mình đổi mặt.

Cô hít sâu một hơi, vừa định mở miệng thì đột nhiên có một người đàn ông trung niên đi đến từ cách đó không xa.
Người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, vô cùng khôi ngô, phong thái phi thường, đằng sau có bốn vệ sĩ trẻ tuổi, mặc tây trang đen và quần tây đen, ai ai cũng mang theo khí thế mạnh mẽ.
Ông ta đi đến bên cạnh người phụ nữ đó, bình thản nói: “Minh Châu, có chuyện gì vậy? Sao em còn ở đây?”
Người phụ nữ nghe thấy, mau chóng trả lời: “Lão Lâm, anh đến rồi à! Em vốn dĩ đã đến chỗ ông cụ từ lâu rồi, nhưng lại gặp chút chuyện ngoài ý muốn.
Canh nhân sâm mà em tốn công hầm cho ông cụ đã bị hai mẹ con này làm đổ rồi, bọn họ lại vu oan cho em, nói là em ăn vạ, ha ha ha!"
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.