Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 84: Cô Sợ Rằng Tiêu Sách Chỉ Đang Đùa Cô Thôi






Trầm Y nghe thấy vậy bất chợt ngây ra một lúc, cô còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
Nhưng một giây sau, cô trợn tròn mắt lên, nắm chặt lấy tay của Tiêu Sách rồi xúc động nói: “Anh...!Anh nói cái gì? Anh vừa nói gì cơ?"
Tiêu Sách trông thấy Trầm xúc động mà thở dài trong lòng.
Tình cảnh của bố Trầm Y đã mang đến cho cô rất nhiều áp lực, tuy là cô vẫn chưa từ bỏ hi.
vọng nhưng có lẽ bản thân cô cũng biết rằng đây là một điều bế tắc không dễ gì có thể hóa giải.
Đột nhiên nghe thấy Tiêu Sách nói là anh có cách để chữa trị bệnh cho bố cô, phản ứng đầu tiên của cô là không tin.
Cô sợ rằng Tiêu Sách chỉ đang đùa cô thôi.
Nhưng lúc đó, cô vẫn giữ lại sự ảo tưởng, cho dù có bất kì hi vọng sống sót nào, bất kì cơ hội nào có thể giúp bố cô tỉnh lại thì cô đều không muốn bỏ lỡ.
Tiêu Sách vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trầm Y, lấy hết sự ấm áp, nhẹ nhàng của mình và nói: "Tôi nói là cô đưa tôi đi gặp bố cô, có lẽ tôi có thể giúp bố cô tỉnh lại"
"Anh...!Anh học y sao?" Trầm Y nói với giọng run rẩy.

Tiêu Sách lắc đầu như thật và nói: "Tôi chưa từng học, nhưng có một người thầy đã dạy tôi một số phương pháp đặc biệt, chắc là sẽ có hiệu quả với bệnh của bố cô.
Ít nhất, cho dù không thể giúp bố cô tỉnh lại được thì cũng sẽ không có hại gì đối với bố cô, tôi có thể thử xem sao..."
"Anh...!Anh Tiêu Sách, anh nghiêm túc chứ? Trầm Y vẫn ngờ ngợ, không dám tin.
Tiêu Sách cười và nói: “Đương nhiên! Dù sao thì sau khi bố cô khỏe lại, cô sẽ không còn vướng bận gì nữa, có thể đến giúp tôi quản lí nhà máy.
Để có thể khai thác triệt để cô, cho dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu bố cô.
Nhưng tôi không chắc chắn rằng cuối cùng có thành công hay không, cô cứ đưa tôi đến xem tình hình của bố cô thế nào đã."
Trầm Y hít một hơi thật sâu giống như đưa ra một quyết định, cô đứng dậy và nói: "Được! Tiêu Sách, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh có thể giúp bố tôi tỉnh lại, đừng nói là anh bảo tôi bỏ việc để đến giúp anh quản lí nhà máy, mà đến cả việc anh bán tôi đi tôi cũng sẽ làm cho anh, tôi đồng ý với anh hết!"
Nghe thấy lời của Trầm Y, trong lòng Tiêu Sách đột nhiên rạo rực, anh nhìn lướt qua bộ ngực đẫy đà của Trầm Y, yết hầu hiện rõ ra.
Sau cùng, anh không nói gì cả.
Rất nhanh sau đó, Tiêu Sách và Trầm Y đã đến bệnh viện Nhân dân thành phố.

Bố của Trầm Y nằm ở phòng đơn.
Thứ nhất là vì cô cần đến chăm nom bố nên phòng bệnh nhiều người sẽ không tiện, thứ hay cũng là vì Trầm Y thương xót bố mẹ mình, cô muốn hai người họ được
trong điều kiện tốt một chút, cho dù là cô phải gánh vác, chịu đựng nhiều áp lực hơn.
Tiêu Sách nhìn thấy phòng đơn cũng vì thế mà yên tâm.
Lúc đầu anh còn sợ khi chữa trị bệnh cho bố Trầm Y sẽ bị những người khác nhìn thấy, bây giờ thì anh không cần phải lo lắng nữa rồi.
"Tiểu Y, chẳng phải mẹ bảo con cứ nghỉ ngơi hai ngày cho thật khỏe hay sao? Sao con lại đến rồi, tình hình của bố con vẫn chưa có gì tiến triển, con đừng lo lắng nữa..."
Trong phòng bệnh có một người phụ nữ già, bà nhìn Trầm Y với vẻ đau lòng và nói.
Tuy rằng bà già rồi nhưng khuôn mặt vẫn rất giống Trầm Y, hồi còn trẻ chắc cũng là một cô gái xinh đẹp, mặt mũi hiền lành, trông rất dịu dàng.
Bà đang nói thì đột nhiên nhìn sang Tiêu Sách đang đứng bên cạnh Trầm Y và nói với vẻ ngờ ngợ: "Tiểu Y, đây là?"
"Mẹ, anh ấy là...!anh ấy là...!bạn của con, anh ấy tên là Tiêu Sách" Trầm Y nhẹ nhàng nói, sau khi nói xong cô còn lén nhìn trộm Tiêu Sách một cái.
Dù sao thì cô cũng không rõ hiện giờ cô và Tiêu Sách có được coi là bạn bè hay không.
Hai ngày trước, hai người họ còn không ưa nhau, nhưng hôm nay dường như đã thân thiết hơn bạn bè một chút rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.