Hoàng Mãnh nhìn chằm chằm Tiêu Sách với vẻ mặt căm tức, anh ta cười khẩy và nói: "Không làm vệ sĩ thân cận ư? Vậy thì cần anh làm gì? Anh tưởng anh đến đây để làm ông tướng sao?"
Tiêu Sách chẳng thèm nhìn anh ta, anh coi như không nghe thấy gì mà chỉ chăm chú nhìn Cao Cấn Băng.
Thực ra, điều kiện của anh rất đơn giản, mà cũng quá đáng.
Cho dù giây sau đó Cao Cấn Bằng sẽ đuổi anh đi ngay lập tức thì Tiêu Sách cũng sẽ không bất ngờ tí nào.
Nhưng, đây chính là điều kiện hàng đầu của anh!
Anh không thể dành tất cả thời gian để ở bên bảo vệ Cao Cấn Bằng được.
Anh sẵn lòng làm vệ sĩ cho Cao Cấn Bằng chẳng qua cũng chỉ là vì muốn kiếm một chút vốn liếng mà thôi.
Đến khi tiền về tay là anh sẽ đi xây dựng sự nghiệp của mình.
Lúc đó, làm vệ sĩ cho Cao Cấn Bằng chỉ là nghề tay trái của anh, nên đương nhiên phần lớn thời gian anh không thể dành để ở bên Cao Cấn Bằng được.
Điều này phải bàn bạc từ trước.
Sau khi nghe xong yêu cầu của Tiêu Sách, mắt cô hơi chớp chớp, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn.
Dường như giây sau đó, cô thực sự muốn đuổi Tiêu Sách đi nhưng cuối cùng cô lại không làm như vậy mà bình tĩnh nói: "Không vấn đề gì, lúc tôi ở công ty, không cần anh bảo vệ nhưng khi tôi có bất kì việc gì thì anh cần phải đến ngay lập tức."
"Cũng được!" Tiêu Sách mỉm cười gật đầu.
"Nói điều kiện thứ hai của anh đi." Cao Cẩn Băng nói với giọng lạnh lùng hơn lúc trước, dường như cô đã có chút không vừa lòng với Tiêu Sách, điều này khiến cho Hoàng Mãnh ở bên cạnh cười khẩy không ngớt.
Tiêu Sách không thèm quan tâm, anh đến đây chỉ là để kiếm tiền, chứ không phải là cái loại đến đây để lấy lòng Cao Cấn Băng, càng không phải đến đây là để lãng phí thời gian của Cao Cấn Bằng.
Chỉ cần kiếm được tiền, cho dù Cao Cấn Băng có đáng ghét đến đâu thì anh cũng vẫn thích, căn bản là anh không hề quan tâm.
Anh nói tiếp: "Điều kiện thứ hai của tôi đối với cô còn đơn giản hơn, đó chính là ngoài tiền lương cố định của tôi ra thì mỗi một lần tôi giải quyết phiền.
phức giúp cô thì cô còn phải thưởng thêm cho tôi! Còn thưởng nhiều hay ít thì đến lúc đó cô tự thấy đủ là được, vấn đề này thực ra cũng không quan.
trọng đến thế"
Nói xong, Tiêu Sách nhún vai, thực ra anh cảm thấy cho dù anh không nói ra điều kiện này thì sau này Cao Cấn Bằng vẫn sẽ làm như vậy.
Dù sao thì đối với Can Cần Băng, tiền chẳng là cái gì cả những sinh mạng của cô thì chỉ có một, Tiêu Sách đã bộc lộ được năng lực thực sự của anh có thể cứu được cô, nếu như cô keo kiệt thì đúng thật là ngốc nghếch.
Đúng như vậy, đối với điều kiện của Tiêu Sách, dường như Cao Cấn Bằng không cần suy nghĩ mà nói luôn: "Không thành vấn đề!"
Nói xong, cô khua tay nói: "Anh nói xong hết các điều kiện chưa? Nếu như đã hết rồi thì hãy đi tìm giám đốc Trầm kí hợp đồng đi, tối nay đi làm chính thức, hãy chờ lệnh khi có yêu cầu."
Nói xong, Cao Cấn Băng quay người đi luôn, không nói thêm gì nữa.
Tiêu Sách biết có lẽ lần này anh đã để lại những ấn tượng không mấy tốt đẹp cho Cao Cấn Băng.
Nhưng căn bản là anh không quan tâm, anh quay người rồi rời khỏi đó.
Hoàng Mãnh ngẫm nghĩ rồi cũng chạy theo.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Tiêu Sách quay lại nhìn Hoàng Mãnh.
Hoàng Mãnh nở một nụ cười thản nhiên rồi nói: "Tiêu Sách, từ ngày hôm nay trở đi, chúng ta đã là đồng nghiệp rồi.
Anh đừng để tâm những lời mà tôi đã nói trước kia, không phải là tôi cố ý nhắm vào anh đâu, tất cả chỉ là vì sự an toàn của cô chủ thôi mà."
Sau khi nói xong, anh ta đưa tay về phía Tiêu Sách, dường như anh ta thật lòng muốn xin lỗi Tiêu Sách,
Nhưng Tiêu Sách nhìn khóe miệng khẽ cười của Hoàng Mãnh là biết ngay anh ta đang thực sự nghĩ gì trong lòng, Anh nhìn bàn tay của Hoàng Mãnh rồi cười với vẻ thờ ơ mà không làm gì hết.
Hoàng Mãnh lập tức nói: "Sao vậy? người anh em Tiêu Sách vẫn còn giận sao, không muốn tha thứ cho tôi à?"
Tiêu Sách cười phá lên rồi bất ngờ nói: "Sao có thể như vậy chứ, sao tôi có thể nhỏ mọn như vậy được, trước kia chúng ta chưa phải là đồng nghiệp nên cãi vã một chút cũng là điều bình thường.
Sau này là đồng nghiệp rồi thì đương nhiên là sẽ giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau cố gắng để bảo vệ cô chủ, làm tốt công việc của mình, đúng không nào?"
Nói xong, Tiêu Sách chìa tay ra rồi bắt tay Hoàng Mãnh.
Trong nháy mắt anh đã cảm thấy được bàn tay của Hoàng Mãnh như sắt siết chặt lấy tay anh và càng ngày càng mạnh hơn.
Nếu như là một người bình thường hay thậm chí là một cao thủ đã rèn luyện vài năm thì xương khớp có lẽ cũng sẽ bị bóp nát dưới sức mạnh bàn tay của Hoàng Mãnh mà kêu gào đau khổ.
Nhưng lúc đó Tiêu Sách lại tỏ vẻ không làm sao hết giống như không cảm nhận được sức mạnh vậy.
Điều này khiến Hoàng Mãnh lập tức chột dạ, đột nhiên anh ta có một dự cảm không lành, trong thoáng chốc muốn rút tay ra ngay nhưng đã muộn rồi.
Chỉ thấy Tiêu Sách nắm ngược lại tay anh ta, vừa từ từ tăng thêm sức mạnh, vừa cười lạnh lùng và nói: "Người anh em Hoàng Mãnh, sau này chúng ta chính là anh em, cần phải vứt bỏ mâu thuẫn, cùng nhau cố gắng nhỉ.."
Nói xong, tay còn lại của Tiêu Sách còn vỗ vai Hoàng Mãnh.
Vai Hoàng Mãnh nhún xuống, suýt chút nữa thì anh ta đã quỳ xuống, nhưng lúc này anh ta lại không phản kháng lại bởi vì lúc đó anh ta đang bị Tiêu Sách nắm chặt tay như sắp bị chặt đứt tay vậy, đau đến mức đầu toát cả mồ hôi, toàn thân run rẩy, hai hàm răng cắn chặt vào nhau mà vẫn không kêu gào thảm thiết.
Nếu không phải như vậy thì Tiêu Sách cũng đã buông tay anh ta ra rồi, anh ta không muốn mất thể diện!
Mà đến lúc Tiêu Sách quay người rời đi, Hoàng Mãnh mới xoa bóp cổ tay với vẻ mặt rất nhục nhã, anh ta không cam tâm nhìn về phía mà Tiêu Sách rời đi, hai hàm răng cắn chặt.
Lúc này Thiên Diệp đi tới, nhìn vẻ mặt khổ sở của anh ta rồi nói với vẻ bình thản: "Phải chịu thiệt rồi đúng không?"
Hoàng Mãnh hừ lạnh một cái: "Lần này tôi đã sơ suất, cũng chẳng đáng là bao! Lần sau người phải chịu thiệt sẽ là cô!" Nói xong, anh ta cất bước đi vào trong phòng làm việc.
Thiên Diệp nhìn theo bóng dáng của Hoàng Mãnh, cô lắc đầu ngán ngẩm, chẳng biết phải làm sao.
Mà mặt khác, Tiêu Sách đến tìm Trầm Y để tiến hành các thủ tục, chức vụ của anh thuộc bộ phận bảo vệ nhưng anh lại chỉ chịu sự chỉ huy của Cao Cấn Băng, tiền lương cố định là mười vạn.
Tiền lương cố định là mười vạn đủ để khiến nhiều người ghen tị nhưng Tiêu Sách vẫn cảm thấy không đủ.
Anh cần phải kiếm được ít nhất năm mươi vạn trong vòng một tháng, như vậy mới có thể bắt tay xây dựng nhà máy, khiến Tiểu Bác từ bỏ ý nghĩ đi nước Ấn buôn bán thuốc.
"Tiêu Sách, tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn...!mời anh đi ăn để cảm ơn vì anh đã cứu tôi hôm qua."
Trong lúc Tiêu Sách đang suy nghĩ thì Trầm Y đột nhiên cất lời.
Tiêu Sách đang muốn đồng ý thì đột nhiên lại nghĩ đến hình ảnh Trầm Y ở trong bệnh viện phải xin bác sĩ cho thanh toán muộn tiền thuốc mấy ngày, anh biết ngay rằng hoàn cảnh lúc này của Trầm Y không
.