Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 476: Chuyện này giao cho nhà họ Triệu xử lý là tốt nhất




“Tổ chức của chúng tôi có tên là God, mệnh lệnh mà chúng tôi nhận được thực ra chính là thu thập mẫu máu của nước Hoa, còn về băng nhóm Lưu Xà cũng chỉ là một băng nhóm. nhỏ nhằm mục đích đánh lạc hướng sự chú ý. Còn về trụ sở của tổ chức ở đâu thì tôi cũng không biết vì tôi chỉ là một thành viên ngoại vi." 
Khuôn mặt Ivan hơi tái nhợt, khi anh ta nói ánh mắt anh ta lộ ra sự sợ hãi, anh ta là thành viên ngoại vi nên chẳng có được bất cứ thông tin hữu dụng nào. 
Điều này khiến Tiêu Sách thất vọng, dù sao thì Ivan chỉ biết tên của tổ chức God, chẳng có tác dụng gì nhiều. 
Những việc tổ chức này muốn thu thập mẫu máu của nước Hoa khiến Tiêu Sách có chút cảnh giác. 
Trong tương lai, mối đe dọa từ vũ khí sinh học còn kinh khủng hơn nhiều so với chiến tranh thực sự. 
Chuyện này giao cho nhà họ Triệu xử lý là tốt nhất. 
Nghĩ vậy, Tiêu Sách đánh ngất van sau đó dồn bọn lính đánh thuê lại một chỗ. 
Có sự can thiệp của nhà họ Triệu anh không phải lo lắng gì nữa, còn về thành viên của băng nhóm Lưu Xà, anh tin rằng với sự tận lực bắt giữ của Triệu Vân Anh thì an ninh trật tự ở đây sẽ sớm được khôi phục trở lại. 
Tuy nhiên tổ chức có tên God này lại đến thu thập mẫu máu ở biên giới nước Hoa điều này khiến Tiêu Sách cảm thấy bất an. 
Tiêu Sách từng ở trong đội đặc chủng, cũng chấp hành nhiều nhiệm vụ về sinh hóa. 
Có một vài thể lực ở rất nhiều đất nước lấy danh chữa bệnh để lấy rất nhiều mẫu máu, chiết xuất gene của người Hoa để chế tạo nhiều loại vi rút. 
Mà theo như Tiêu Sách biết, loại vi rút nguy hiểm nhất là SARS. 
Bởi vì vi rút SARS mà trước đây, cả quốc gia rơi vào tình thế bị động. 
Cho đến bây giờ cũng không ai tìm được nguồn gốc của SARS, điều này khiến người ta hơi hoài nghi. 
Bởi vì Tiêu Sách biết được, tùy loại vi rút kinh khủng này lây lan với mức độ toàn cầu, nhưng người Hoa chiếm chín mươi lăm phần trăm người nhiễm bệnh, mà năm phần trăm còn lại cũng là Hoa kiều. 
Còn những người ở các nước khác thì không có ai nhiễm loại vi rút này, điều này khiến người ta cảm thấy thật khó tin. 
Mười mấy năm qua, vẫn không tìm ra được nguồn gốc của vi rút, nhưng thật ra mọi người đều có một suy đoán. 
Chỉ là tạm thời chưa có chứng cứ chứng minh suy đoán này là thật. 
Đó chính là có một tổ chức ở quốc gia nào đó tạo ra loại vi rút này từ gene của người Hoa, cho nên đến nay, rất nhiều nhà sinh vật học ở nước Hoa còn chưa thể tìm thấy quê quán” của vi rút SARS trong tự nhiên. 
Bởi vì loại vi rút này không xuất phát từ tự nhiên mà là do con người chế tạo ra. 
Tất nhiên vi rút SARS chỉ là ví dụ, vẫn còn có nhiều vi rút đang được nuôi trong các phòng thí nghiệm. Ngày mà chúng thoát khỏi phòng thí nghiệm cũng là ngày loài người gặp tai họa. 
Sắc mặt của Tiêu Sách hơi khó coi. 
Nhưng mà Tiêu Sách tin rằng quân đội của nước Hoa sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, tất nhiên sẽ điều tra mục đích của những người điên rồ này và đưa chúng ra trước công lý. 
Còn anh thì chỉ có thể giúp quân đội làm một số chuyện trong khả năng của mình. 
Gió gào thét, những bông hoa tuyết trên nền đất bị cuốn lại và táp vào mặt người gây ra tiếng động. 
Lúc này Tiêu Sách cùng Thủy Oa ngồi xổm ở sau đống lúa tránh gió. Bên cạnh bọn họ có một đống hai mươi lính đánh thuê bị Thủy Oa đánh bất tỉnh rồi trói lại, vẫn không có nhúc nhích. 
Biểu cảm của hai người có chút kỳ lạ, ai cũng không ngờ phía sau băng nhóm Lưu Xà lại có một đàn cá lớn như vậy. 
Hai người lập tức rơi vào trầm tư. 
Mấy phút sau, Tiêu Sách mở miệng. 
“Thủy Oa, lần này tôi tới đây là muốn mời anh giúp tôi một việc. Tôi muốn mở công ty nhưng không đủ nhân viên, hy vọng anh có thể giúp tôi một chút.” 
Tiêu Sách đi thẳng vào vấn đề. 
Từ khi đến đây thì anh vẫn chưa nói chuyện này cho Thủy Oa, thừa dịp bây giờ chỉ có hai người, Tiêu Sách nói thẳng mục đích của chuyến này. 
“Tôi...” 
Thủy Oa bị lung lay, nhưng anh ta muốn nói rồi lại thôi. 
“Bệnh của bác trai đã ổn định, không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thôi thì có thể khôi phục rồi. Còn băng nhóm Lưu Xà, chuyện này qua đi, e là đã bị diệt tận gốc, không còn ai có thể làm gì anh rồi...” 
Tiêu Sách nhìn thấy Thủy Oa còn do dự nên lập tức giải thích với anh ta. 
“Tôi sợ vẫn còn có người thuộc băng nhóm Lưu Xà đến gây chuyện.” 
Lần này, cuối cùng Thủy Oa cũng nói nỗi lo trong lòng mình ra. 
Lần hủy diệt băng nhóm Lưu Xà này có liên quan đến hai người. Tiêu Sách thì không sao rồi, anh cũng không phải người ở đây, tất nhiên tàn dư của băng nhóm Lưu Xà không tìm ra Tiêu Sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.