Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 46: “không Cần Tôi Tự Có Cách”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng, dì Hàn không thể không đi, cô ấy thậm chí còn làm giả giấy tờ, lén về nước gặp Tiêu Sách, có thể nói trắng ra là ngay từ đầu dì Hàn đã biết hai người không có khả năng.
Ngoại trừ có thể đánh nhau, có thể nói Tiêu Sách chỉ có hai bàn tay trắng.
Sắc mặt Tiêu Sách trở nên khó coi, đây là lần đầu tiên trong đời anh vô cùng muốn khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, rất muốn leo lên cao, nếu như anh có tiền có quyền, chẳng sợ thua kém thế lực lớn mạnh nhà dì Hàn, cũng không đến nỗi không có lấy một cơ hội nào.
Tiêu Sách cúi đầu, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Mân Nhi chăm chú nhìn Tiêu Sách, thấy ý chí chiến đấu trong anh đã được châm ngòi, chợt cười nói: “Anh Sách, anh nghĩ thông rồi à? Nếu anh muốn leo lên cao, Mân Nhi có thể giúp anh, giúp anh nhanh chóng bước lên tầng lớp thượng lưu, để ai cũng không dám khinh thường anh, anh có thể xứng đôi vừa lứa với bất kỳ ai.”
Tiêu Sách nghe vậy thì lấy lại tinh thần, nói: “Không cần, tôi tự có cách”
KC
Nói cho cùng thì Tiêu Sách vẫn chưa cảm nhận được một cô gái chưa tròn 18 tuổi như Mân Nhi, lại còn vừa hút thuốc vừa uống rượu thì có thể giúp gì cho anh.
>
Nhưng được Mân Nhi chỉ rõ, Tiêu Sách quả thực có cảm giác mây mù được xua tan, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.

Anh không muốn vội đi tìm dì Hàn nữa, anh tin chỉ cần đợi đến lúc bước lên được tầng lớp cao hơn tự khắc sẽ tìm được gì Hàn thôi.
Giống như những gì dì Hàn viết trên tờ giấy cuối cùng để lại cho anh.
Chỉ cần đứng ở trên cao, có thể chứng kiến càng nhiều việc, bọn họ cũng có thể có cơ hội gặp lại nhau.
“Được rồi, xem ra anh Sách vẫn nghĩ chưa thông, nhưng không sao, đợi anh nghĩ thông rồi hãy đến tìm Mân Nhi, Mân Nhi giúp anh.” Mân Nhi cười hì hì nói.
Tiêu Sách cười, gật gật đầu, xoa đầu Mân Nhi, nói: “Em lo tốt thân mình.
trước đi, nhớ là hôm nay đã đồng ý với tôi rồi đấy, sau này không được hút thuốc nữa.”
Mân Nhi bĩu môi, miễn cưỡng gật đầu.
“Đi thôi, không còn sớm nữa rồi, tôi đưa em về.” Tiêu Sách đứng dậy, nói.

Mân Nhi cũng không quấn lấy Tiêu Sách nữa, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, về đi ngủ thôi, quả thực là em cũng hơi mệt rồi.”
“Mân Nhi, không phải trưa nay em lái xe đến sao? Xe em đâu? Có cần tôi quay lại lấy cùng không?” Tiêu Sách có chút nghi ngờ hỏi.
“Xe đỗ ở câu lạc bộ Hoa Hồng...!Thôi bỏ đi, kệ xe, mắc mệt, mai em lấy, mình bắt xe về đi.” Mân Nhi cười hị hị nói.
Tiêu Sách cũng không gò ép, đưa Mân Nhi về đến cổng chung cư Cẩm Long, tạm biệt Mân Nhi xong, anh vòng đường khác về nhà.
Anh không hề phát hiện ra Mân Nhi vẫn đứng ở bên đường, đợi anh hoàn toàn biến mất rồi, nụ cười trên môi cô dần tắt, trở nên lạnh lùng như sương, như tuyết.
“Dì Hàn? Phải điều tra xem người phụ nữ này là ai, anh Sách sao lại thích cô ấy...!Có điều cô ấy lớn tuổi hơn anh Sách, càng lớn hơn mình, hẳn là không so nối với mình đâu nhỉ?”
Lẩm nhẩm nói xong, Mân Nhi lạnh lùng nói vào điện thoại: “Mang xe của tôi về đây, giúp tôi điều tra một người.”
Bên kia, Tiêu Sách đã tìm được Phương Bác.
Phương Bác và Cố Minh đang ngồi ở một quán ăn đêm, nhìn thấy Tiêu Sách tới, ngay lập tức gọi ông chủ mang thêm cho anh một đôi đũa.
“Anh Sách, tình hình thế nào rồi?” Phương Bác vui vẻ nói.
Tiêu Sách lắc đầu: “Tìm thấy Ngụy Nam Diễm rồi, nhưng cái gì anh ta cũng không biết, đừng nói chuyện này nữa, Tiểu Bác, tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.