Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 459: “Bảo đại ca của chúng mày đến gặp tao”




Lúc này, Thuỷ Oa thở dài nói, trong giọng điệu mang theo sự bất lực sâu sắc. 
“Băng nhóm Lưu Xà?” 
Khi Tiêu Sách nghe thấy tên băng nhóm này trong lòng anh đột nhiên trào lên sự hung ác. 
Vốn dĩ mắt của Thuỷ Ma đã hỏng mất một bên, Tiêu Sách đã rất tự trách mình rồi. 
Nhưng không ngờ, sau khi Thuỷ Oa xuất ngũ trở về nhà, lại còn bị một đám mèo chó này nọ bắt nạt, việc này khiến Tiêu Sách cảm thấy vô cùng tức giận. 
Lúc này, ánh mắt của Tiểu Sách tập trung lên người bốn tên đàn ông đầu trọc đang tỏ vẻ phách lối kia lần nữa. 
Bây giờ, bốn tên đầu trọc kia đang cầm con dao sáng loáng, hung dữ đe doạ thôn dân, mà bốn người đó lại vừa mới nói mình là thành viên của băng nhóm Lưu Xà. 
Bỗng chốc Tiêu Sách nhúc nhích. 
Không có sự báo trước nào, Tiêu Sách đã xuất hiện ngay trước mặt bốn tên đầu trọc đó, cả người tỏa ra hơi thở chết chóc, trong ánh mắt tràn đầy sự rét lạnh. 
“Bảo đại ca của chúng mày đến gặp tao” 
Một giọng nói lạnh như băng trong phút chốc khiến không khí đóng băng thành mảnh vụn, xuất hiện ngay bên tai bốn tên đầu trọc. 
Khi nhìn thấy Tiêu Sách đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, bốn tên đàn ông cao to đó ngây ra, sau đó lại nghe thấy lời nói của Tiêu Sách thì lại càng ngẩn ra. 
Một lúc lâu sau, cuối cùng bốn tên đó mới hoàn hồn, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó ngẩng đầu lên trời bật cười. 
“Nhóc con, tao thấy mày chế sống lâu quá rồi có phải không, mày là cọng hành gì mà bảo đại ca của bọn tao đến gặp mày? Muốn gặp đại ca của bọn họ gặp mày, mày phải chui qua đũng quần của bọn tao trước đã..” 
Lúc này, tên đầu đọc đầu tiên thấy Tiêu Sách nói khoác mà không biết ngượng, khinh thường nói. 
Ở mảnh đất này, băng nhóm Lưu Xà đã là vua một cõi rồi, vốn dĩ không hề có đối thủ, bọn họ vốn dĩ không cần phải kiêng kỵ bất kỳ điều gì. 
Thấy thằng nhóc trước mặt thế mà lại dám bảo đại ca của bọn họ tự mình đến gặp anh, trong lòng bốn tên đầu trọc đều sinh ra suy nghĩ muốn giết người. 
Nhưng vào lúc bốn tên kia đang bật cười, Tiêu Sách cuối cùng đã ra tay. 
Cả người bốn tên đầu trọc xăm đầy hình rồng và hổ, cao lớn vạm vỡ, cả người đều tỏa ra hơi thở thổ phỉ. 
Còn Tiêu Sách thì lại có thân hình tiêu chuẩn, so với bốn tên đầu trọc cao to kia thì có thể dùng cụm từ “thon gầy” để miêu tả. 
Trong mắt của mọi người, đừng nói là một đánh bốn, cho dù một mình Tiêu Sách đánh với một tên cũng rất khó giành được phần thắng. 
Bây giờ, Tiêu Sách đã xông thẳng lên, bỗng chốc khiển thôn dân xung quanh đều kinh ngạc. 
Mặc dù không biết Tiêu Sách có lại lịch gì, nhưng có thể giúp bọn họ chống lại thành viên của băng nhóm Lưu Xà thì nhất định là người tốt. 
Chỉ là, trên mặt của mấy thôn dần này không phải sự vui mừng, mà là ngược lại tỏ vẻ lo lắng. 
Đến Thuỷ Oa đứng ở hàng cuối cùng trong đám người cũng đang lo lắng. 
Tiêu Sách đắc tội với bốn tên này, đồng nghĩa với việc đắc tội với băng nhóm Lưu Xà, nếu chỉ có một mình Tiêu Sách thì còn đỡ, nhưng nếu vì vậy mà băng nhóm Lưu Xà giận chó đánh mèo sang thôn dân, vậy thì lợi bất cập hại rồi. 
Dù sao, Tiêu Sách sớm muộn cũng sẽ rời khỏi đây. 
Trong sân, Tiêu Sách ra tay một cách tàn nhẫn. 
Anh dùng cách dã man nhất, bạo lực nhất, trực tiếp nhất. Anh đưa bàn tay ra, vào lúc bốn tên đầu trọc kia còn chưa phản ứng kịp, anh trực tiếp in lên mặt bốn tên đó. 
Bởi vì lần này Tiêu Sách không muốn gây ra mạng người, nên đã khống chế chút sức lực, nhưng dù là vậy, bốn tên cao to cũng bị một cú đánh của Tiêu Sách đánh cho bay đi, sức lực cực lớn khiến cho cơ thể của mấy người họ văng xa năm sáu mét, vô cùng thê thảm. 
“Ầm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.