“Căn bệnh tim này là trong cuộc phản công đã để lại, mấy năm gần đây, sức khỏe của bố tôi đã chuyển biến xấu và ông ấy phải từ giã quân đội, chỉ là tôi còn chưa được làm tròn bổn phận của một người con.”
“Cầu xin mọi người, hãy cứu lấy bố tôi, cứu một người đã cống hiến vì nước vì dân, cứu một ông lão đang hấp hối, toại nguyện cho một đứa con có hiếu...”
Trong giọng nói của người đàn ông trung niên có chút khàn khàn, giọng nói ôn hòa, tình cảm chân thành tha thiết, cảm hóa tất cả mọi người có mặt ở đây.
Một người lính già, vì nước, vì dân, đã xả thân tuổi trẻ trên chiến trường, để lại trên thân mình muôn vàn thương tích.
Nhưng những năm tháng cuối đời, khi lâm vào bệnh tật, lại không có ai sẵn lòng giúp đỡ, đây là chuyện khiến cho người ta đau lòng đến mức nào...
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hành khách trong khoang lại im lặng.
Mặc dù tất cả các hành khách đều có biểu hiện nặng nề nhưng không ai chịu đứng ra để chữa trị ông cụ.
Dù sao thì không ai trong số các hành khách có thể thực sự hiểu về cách sơ cứu bệnh tim, đặc biệt là loại bệnh tim đã có nhiều năm.
Trong lúc mọi người đang im lặng, Tiêu Sách từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
Mặc dù, anh không phải là bác sĩ, cũng như không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong việc điều trị bệnh tim.
Tuy nhiên, khi nghe tin ông cụ này là quân nhân đã từng tham gia chiến tranh, trong lòng Tiêu Sách đã rất kích động.
Người như vậy khiến anh vô cùng ngưỡng mộ, tuy không hiểu gì về kỹ thuật điều trị nhưng Tiêu Sách cũng sẵn sàng lấy nội khí trong cơ thể mình ra thử một lần.
Cho dù chỉ có một hy vọng, Tiêu Sách cũng sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm vì người quân nhân già này.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong khoang máy bay đều tập trung vào Tiêu Sách.
Và Tiêu Sách trở thành niềm hy vọng duy nhất.
Rất nhanh, Tiêu Sách đã được người của nhà họ Triệu mời lên khoang hạng nhất.
“Xin cậu hãy cứu bố tôi, chỉ cần cứu được bố tôi, nhà họ Triệu chúng tôi nhất định sẽ nhớ ơn suốt đời, ngàn lần cảm tạ.”
Lúc này, Triệu Văn Anh đứng bên cạnh Tiêu Sách, vừa chào Tiêu Sách vừa dùng chất giọng điệu nặng nề nói với anh.
“Tôi không thể khẳng định được là có cứu được bố anh hay không, chỉ có thể cố gắng hết sức thử xem sao." Tiêu Sách vừa đỡ Triệu Văn Anh, vừa giải thích.
Thực ra, Tiêu Sách cũng khá ngưỡng mộ ông cụ đang nằm trên giường này, không nỡ lòng nhìn ông ta ra đi trên chuyến bay này vị một căn bệnh tim.
Nhưng “Khí” trong cơ thể anh có thật sự chữa được bệnh tim hay không thì Tiêu Sách cũng không dám chắc nên Tiêu Sách chẳng hề giấu diếm mà ăn ngay nói thật.
Đôi lông mày của Triệu Văn Anh hiện lên chút sửng sốt, sau đó thì ngay lập tức phản ứng lại, ra sức gật đầu với Tiêu Sách: “Cậu cứ việc chữa bệnh, đây là bệnh cũ của bố tôi, trong lòng chúng tôi đã tính đến chuyện.”
Tiêu Sách nhìn thái độ của Triệu Văn Anh, anh khẽ gật đầu, đồng thời cũng hiểu sơ qua về tính cách của Triệu Văn Anh.
Biết nắm bắt cơ hội, thẳng thắn quyết đoán, có khí chất quân nhân.
Sau khi được Triệu Văn Anh cho phép, Tiêu Sách từng bước tiến đến gần giường bệnh, đi thẳng đến trước mặt ông cụ.
Ông cụ trước mắt anh, mặt vàng như nghệ, nét mặt co rúm lại như đang phải chịu đựng một nỗi đau vô cùng lớn.
Đến ngay cả trên trán cũng đổ mồ hôi hột.
Rất dễ nhận thấy, đây là triệu chứng tiêu biểu khi bệnh tim phát tác, nếu không được kịp thời cứu chữa trong một khoảng thời gian ngắn thì e là sẽ phải xa lìa thế gian.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sách không thể trì hoãn được nữa mà nhanh chóng nắm lấy cổ tay ông cụ, truyền nội khí trong cơ thể mình sang cơ thể ông ta.
Trong khi từng dòng nội khí đang đi vào trái tim của ông ta dọc theo huyết quản, sắc mặt Tiêu Sách bắt đầu có sự thay đổi.
Thông qua nội khí, cuối cùng Tiêu Sách cũng đã tìm ra nguyên nhân của căn bệnh.
Toàn bộ mạch máu lớn trong tim đều bị một chất dịch nhờn màu đen chặn lại, khiến mỗi lần máu chảy đến tim đi qua những mạch máu này đều mang theo mối nguy hiểm dị thường.
Mà bệnh tình lần này của ông ta còn nguy hiểm hơn.
Khi máu chảy qua mạch máu ở tim, một số mao mạch bị rạn nứt do trong mạch máu có quá nhiều cặn tạp chất, tình huống này thực sự rất nguy cấp.