Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 443: Nhất định là như vậy!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa tiếng sau, Tiêu Sách lại có mặt tại tòa nhà dược phẩm Tinh Quang. 
Chắc Thiên Diệp đã sớm trở về rồi, Tiêu Sách đi thẳng lên tầng trên rồi vào phòng Thiên Diệp, nhưng lại phát hiện cô ta không có trong phòng. 
Sau một hồi tìm kiếm, Tiêu Sách mới tìm thấy Thiên Diệp, cô ta ở trong phòng làm việc của Cao Cấn Băng, hiện giờ còn đang nằm co ro trên ghế số pha mà ngủ. 
Cô ta vẫn chưa tẩy trang, cho nên khuôn mặt vẫn rất giống Cao Cấn Băng. 
Vô cùng xinh đẹp. 
Không chỉ có gương mặt đẹp mà vóc dáng cũng hoàn mỹ, to chỗ cần to, nhỏ chỗ cần nhỏ, quả thật là đường cong khiến người ta mê đắm. 
Tiêu Sách cảm thấy vóc dáng của Thiên Diệp chẳng hề kém so với Cao Cẩn Băng. 
Nhìn Thiên Diệp lúc này, Tiêu Sách bỗng có cảm giác bụng dưới của mình có một luồng khí nóng bốc lên, anh li3m li3m môi, d*c vọng bên trong bắt đầu trỗi dậy. 
Đặc biệt là Thiên Diệp lúc này còn mang gương mặt của Cao Cấn Băng, nằm ngủ trong phòng làm việc của cô nữa! 
Đột nhiên Tiêu Sách nghĩ tới lần trước đã làm chuyện đó với Thiên Diệp ở ngay trong phòng làm việc của Cao Cấn Băng, nghĩ thế trong người anh lại càng sục sôi hơn. 
Nếu có thể cùng với Thiên Diệp- hiện giờ đang mang bộ mặt của Cao Cấn Băng này, làm chuyện đó lần nữa ngay tại nơi đây, thì quả thực là vô cùng k1ch thích! 
Nghĩ vậy, Tiêu Sách nhất thời có hơi không thể khống chế chính mình! 
Vả lại sẵn việc nội khí bên trong cơ thể đã có chút không thể điều khiển được, tới đây lại càng trở nên cuồng loạn hơn, lúc này sợi dây thần kinh căng thẳng trong não Tiêu Sách, đột nhiên đứt rồi... 
"Rầm..." 
Nội khí vẫn luôn cuộn trào bên trong cơ thể Tiêu Sách, giống như ngọn núi lửa đã đến lúc phát nổ. 
Một luồng xung động không cách nào khống chế được không ngừng sản sinh ra bên trong cơ thể anh, loại xung động kỳ lạ này ăn mòn lý trí của Tiêu Sách từng chút, từng chút một. 
Cái này càng k1ch thích d*c vọng và thú tính của anh lên mức đỉnh điểm nhất. 
Sắc đỏ quỷ dị của máu dần bao trùm lấy con ngươi đen láy của Tiêu Sách, trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được sự nóng bỏng vô tận bên trong cơ thể mình. 
Lúc này, "khí" trong người Tiêu Sách đã đạt tới điểm giới hạn, không thể hỗn loạn hơn được nữa, chỉ hận một nỗi không thể lập tức phát tiết vào đâu đó. 
Mà nơi để anh phát tiết bây giờ, không ai khác chính là Thiên Diệp! 
Anh thở hổn hển, đột nhiên cúi xuống hôn vào môi Thiên Diệp đang còn say giấc kia, hai tay bắt đầu sờ mó cơ thể cô ta, nhanh chóng cởi sạch quần áo của cô. 
Rất nhanh anh đã lột sạch toàn bộ đồ trên người Thiên Diệp, bản thân anh cũng đã trần như nhộng từ bao giờ! 
Sau đó, toàn bộ cơ thể Tiêu Sách phủ phục lên người Thiên Diệp, mà động tác ngang ngược thô bạo của anh đã lập tức làm Thiên Diệp tỉnh giấc, hai mắt cô mở trừng trừng. 
Đầu tiên ánh mắt của cô lộ ra vẻ mệt mỏi, sau đó là mê man, sau đó nữa là khiếp sợ và cuối cùng là kinh hãi. 
Cô cố sức muốn đẩy Tiêu Sách ra, nhưng cô làm sao chống lại được sức mạnh của Tiêu Sách, cô muốn mở miệng nói, muốn hét lên, nhưng Tiêu Sách đã ngậm chặt lấy môi cô, hung hăng cắn m*t. 
Nếu lúc này Tiêu Sách tỉnh táo thì anh sẽ cảm nhận được Thiên Diệp lúc này không giống lắm với bình thường. 
Chỉ đáng tiếc rằng lúc này đầu óc Tiêu Sách đã hoàn toàn mù mịt rồi, trong đầu anh giờ chỉ toàn d*c vọng cuồng nhiệt không cách nào đè nén được, sự chống lại của người phụ nữ dưới thân càng làm anh trở nên k1ch thích hơn. 
Cao Cấn Bằng trợn tròn mắt ra sức giãy dụa, lại càng khiến phản ứng của Tiêu Sách thêm thô bạo hơn, anh như muốn phát điên. 
Đặc biệt là cô có thể cảm nhận được mình và Tiêu Sách hiện giờ đã giống như hai hòa làm một, hai cơ thể nóng rực không ngừng ma sát với nhau. 
Điên rồi! 
Cao Cấn Bằng điên rồi, cô cảm tưởng như chính mình đang nằm mơ. 
Nhất định là khoảng thời gian này cô quá chuyên tâm nghiên cứu, đã mấy ngày trời không ra khỏi phòng thí nghiệm, không chợp mắt ngủ một giấc, tận hôm nay mới không chịu được thêm nữa mà đi nghỉ ngơi một lát, còn chưa kịp tới phòng nghỉ đã ngủ thiếp đi trên ghế sô pha ở phòng làm việc, mà bây giờ, nhất định là cô đang mơ. 
Về phần tại sao lại mơ ra giấc mơ ướt át thế này, Cao Cấn Băng cũng tự an ủi chính mình, đó là dù sao thì cô cũng là người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, làm người thì nhất định sẽ có d*c vọng, nhất định cũng sẽ ảo tưởng... 
Mà cô, cũng là phụ nữ, không phải thần tiên. 
Về phần tại sao đối tượng trong giấc mơ ướt át thế này lại là Tiêu Sách thì có lẽ bởi người đàn ông duy nhất gần gũi với cô lâu nay, chỉ có mình Tiêu Sách. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.