*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện này khiến Tiêu Sách thoáng cười, đây chính là kết quả mà anh mong muốn. Lý Lâm muốn lợi dụng đám sát thủ này để đối phó với anh, vậy bây giờ tự mình trải nghiệm cảm giác sợ hãi đó là được rồi.
Thế trận con rùa này đã nhanh chóng di chuyển được hơn một trăm mét rồi.
Sát thủ trong bóng tối cũng không có ra tay.
Năm chiếc xe giống hệt nhau chạy tới dừng lại trước thế trận con rùa kia, cửa kính xe đều là màu đen kịt không hấp thụ ánh sáng, từ bên ngoài nhìn vào chẳng thấy được gì cả.
Nhìn thấy năm chiếc xe này tới, Lý Lâm đang sợ hãi cuối cùng mới an tâm được một chút.
Cuối cùng, Tiêu Sách và Cao Cấn Băng cũng leo lên xe rời đi, Lý Lâm lúc này đang căm phẫn Tiêu Sách đến cùng cực, nhưng ngược lại cũng rất sợ người này, chỉ hận không thể đá Tiêu Sách cút đi nhanh hơn một chút.
Tiêu Sách leo lên xe, xung quanh đều được cây cối bao phủ che khuất tầm mắt, đảm sát thủ kia không thấy được anh và Thiên Diệp rốt cuộc đã leo lên chiếc xe nào.
Lên xe xong, Tiêu Sách cười nhạt nói với Vưu Chính và Lý Lâm: "Hai vị, núi xanh vẫn đó nước chảy trường tồn, về sau có cơ hội sẽ gặp lại. Hy vọng lần sau mấy người sẽ tiếp tục chiêu đãi tôi nhiệt tình như này."
Anh nói xong, sắc mặt của Vưu Chính và Lý Lâm đều vô cùng khó coi.
Nhưng mà bọn họ đều đồng loạt dằn xuống, lúc này trong lòng chỉ thầm mong cho tên ôn thần Tiêu Sách này mau chóng rời đi, đến cả một câu cũng không thèm nói với anh.
"Đi đây, sau này còn gặp lại."
Tiêu Sách không thèm để ý, chỉ nhếch môi cười một cái rồi khởi động xe, bốn chiếc xe kia cũng đồng loạt nổ máy, lải về những hướng khác nhau khiến đám sát thủ đó không biết nên đuổi theo chiếc xe nào.
Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ đã biết rồi.
Xe của Tiêu Sách lái còn chưa đi được bao xa, Vưu Chính đã hừ lạnh nói: "Gọi cho bốn chiếc xe kia quay trở lại, cậu ta muốn thoát sao, đâu có đơn giản như vậy."
Lý Lâm nghe thể lập tức mừng ra mặt, nhanh chóng đi làm.
Rất nhanh sau đó, bốn chiếc xe vốn dĩ đang yêm trợ cho Tiêu Sách đều đồng loạt quay trở về.
Cứ thế, bọn sát thủ lập tức biết được Tiêu Sách và "Cao Cấn Bằng" đã ngồi chiếc xe nào, lập tức không chút nghĩ ngợi mà nhanh chóng đuổi theo.
Vốn dĩ bọn họ cũng không có che giấu thân phận trước mặt đám người của Vưu Chính và Lý Lâm, nhanh chóng từ trong góc tối xuất hiện rồi lái xe đuổi theo.
Nhìn thấy tình huống đó, Vưu Chính và Lý Lâm đều vô cùng vui sướng, dường như cũng hình dung ra được kết cục bi thảm của Tiêu Sách mà lấy đó làm niềm vui vì báo được thù.
"Hừ! Tiêu Sách, rốt cuộc rồi thì mày cũng không phải là lọt bẫy của tụi tao sao? Cái xe đó sớm đã bị tạo giở trò rồi, nhiều lắm là lái được vài cây số thôi sẽ chết máy, tới lúc đó tao coi mày sẽ làm sao, ha ha ha! Chỉ đáng tiếc Cao Cấn Băng xinh đẹp đó cũng phải chết cùng, nếu như chỉ một mình Tiêu Sách chết là đẹp rồi."
Lý Lâm líu ríu nói.
Vưu Chính quay đầu nhìn anh ta, không nói gì, nhưng trong mắt lại có chút tán dương.
Lý Lâm tàn độc như này lại còn có chút tinh ranh, quả nhiên rất vừa ý ông ta. Đặc biệt chính là lúc đối phó với kẻ thù chung của họ, điểm tinh ranh ấy lại càng phát huy rất tốt.
Nhưng mà, muốn bàn tới độ tàn nhẫn và tinh ranh thì con trai của ông ta giỏi hơn Lý Lâm này gấp nhiều lần, chỉ tiếc là...
Nghĩ tới việc còn chưa biết tung tích của con trai là Vưu Bằng, sắc mặt Vưu Chính đen kịt lại.
"Bảo người đi xem thử một chút, tôi muốn tận mắt nhìn thấy xác của thằng nhóc đó." Vưu Chính nói xong, sau đó rảo bước quay trở vào trong câu lạc bộ Thần Nhạc.
Mà lúc này, trên chiếc xe hơi màu đen đang chạy trên đường, Thiên Diệp thoảng có chút phức tạp ngó nhìn Tiêu Sách.
Chuyện xảy ra một đường tới thời điểm trước mắt đều nằm trong lòng bàn tay của Tiêu Sách, trước khi bọn họ xuất hiện rồi từng bước về sau đó đều đã được anh dự định được trước đó cả rồi.
Thiên Diệp lúc này có hơi sùng bái nhìn anh, người này không chỉ giỏi bày mưu tính kế, lúc còn ở trong câu lạc bộ lại càng có thể không tốn chút sức lực nào mà khống chế đám người dùng vũ lực kia.
Nếu như không phối hợp với vũ lực, kế hoạch này của anh sẽ rất khó thành công.
Bởi vì như thế thì chỉ cần một tên cao thủ mà Lý Lâm tìm tới thôi cũng đã đủ sức khiến anh ngã xuống rồi, làm gì còn có chuyện tiếp sau đó nữa. Nhưng mà cũng vì ánh có sức mạnh cao cường, cho nên tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề nữa.
Đây là người đàn ông của cô ta.
Thiên Diệp nhìn Tiêu Sách, trên mặt nở nụ cười, nhưng rất nhanh sau đó cũng đã thu lại.
Bởi vì cô ta biết rõ, Tiêu Sách không thể nào chỉ là người đàn ông của cô ta được.
Thiên Diệp bỗng mở miệng nói: "Tiêu Sách, tôi cảm thấy Vưu Chính và Lý Lâm sẽ không ngoan ngoãn phối hợp với anh như vậy đâu. Bây giờ chỉ e là người của bọn họ sẽ giở trò gì đó với chúng ta."
Tiêu Sách nghe xong lại cười nhạt, nói: "Yên tâm đi, chiêu trò mà bọn họ có thể giở ra chỉ đơn giản là tiết lộ vị trí của chúng ta cho đám sát thủ kia mà thôi, nhưng mà đây vốn là chuyện tôi muốn. Ngoài ra, chỉ e cũng đã giở trò với chiếc xe này rồi, khiến chúng ta không thể nào quay trở về cao ốc của dược phẩm Tinh Quang được..."
"Nhưng mà, vốn dĩ chúng ta không có quay trở về, đợi tí nữa chúng ta bỏ xe ở lại, sau đó sẽ dắt đám sát thủ này tới trong nhà xưởng..."
Tiêu Sách cười nói xong xuôi, Thiên Diệp thấy anh không chút nào gọi là sợ hãi bèn lập tức an tâm hơn. Dù sao thì những lúc có Tiêu Sách ở bên cạnh thì hết thảy mọi chuyện đều giao cho anh là được rồi.
Tiêu Sách đã lái đi mấy cây số, đã cách gần với khu nhà ổ chuột rồi.