Tiêu Sách rõ ràng có thể an toàn rời đi, nhưng lại vì muốn để cho bọn họ cũng cảm nhận được cảm giác sợ hãi đó mà bản thân cũng lựa chọn cách thức cùng dấn thân vào nguy hiểm như này.
Đầu óc người này có vấn đề sao?
Hay người này là một tên điên?
Lẽ nào anh cũng không cân nhắc tới chuyện sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, khiến Diệp Tâm Đồng phải gặp nguy hiểm hay sao?
Mà Diệp Tâm Đồng nữa, tại sao lại không ngăn cản anh?
Lý Lâm không thể nghĩ ra được lý do, cả người đều giận run. Nhưng mà Tiêu Sách đã nói như vậy rồi, Vưu Chính lại đang bị anh khống chế, bọn họ cũng không thể làm gì khác hơn ngoài nghe theo.
Trước đó, bọn họ lan truyền tin Cao Cẩn Băng đang ở đây ra bên ngoài, dẫn tới càng có nhiều sát thủ hơn đối phó với Tiêu Sách, còn vỗ tay cho kế hoạch của mình.
Mà bây giờ, bọn họ rất hối hận.
Bởi vì sát thủ tới càng nhiều thì bản thân bọn họ sẽ càng thêm nguy hiểm.
"Đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị đi. Trời sắp tối rồi, tôi còn phải về nhà nghỉ ngơi cho tốt nữa." Tiêu Sách từ tốn nói, ra hiệu cho cả hai tranh thủ gọi đàn em qua tạo thành bức tường chắn bằng người.
Đồng thời, Tiêu Sách cũng bảo Lý Lâm chuẩn bị năm chiếc xe tới.
Vốn dĩ Tiêu Sách muốn để cho học trải nghiệm cảm giác sợ hãi một chút, sau đó bản thân
mình sẽ nghĩ cách mà rời khỏi đây an toàn. Nhưng nếu như Lý Lâm đã đưa ra cách đơn giản như thế, Tiêu Sách cũng thoáng thay đổi luôn kế hoạch của mình.
Xe của mình đã lái tới đây, anh cũng không có dự định sẽ lái về nữa.
Bởi vì anh gần như có thể khẳng định xe của mình bây giờ đã bị người ta giở trò rồi, Tiêu Sách trước giờ chưa từng đánh giá năng lực và mức độ tàn nhẫn của sát thủ Hắc Bảng, nhưng mà cũng không có đánh giá thấp bọn họ.
Nếu bọn họ có nhiều người như vậy, nếu đã qua lâu vậy rồi mà còn không nghĩ được cánh giở trò với xe của anh thì chứng tỏ đám đó chính là một lũ ăn hại.
Đặc biệt là khi Lý Lâm có thể sẽ cố tình nới lỏng tình hình an ninh ở bãi đỗ xe.
Mà sở dĩ bảo Lý Lâm chuẩn bị năm chiếc xe giống nhau mà không phải là nhiều hơn, chính là vì Tiêu Sách đang cân nhắc tới chuyện để người kia chuẩn bị nhiều quá thì sẽ khiến đám sát thủ đó choáng váng.
Vốn dĩ mục đích của Tiêu Sách không phải là dạt đám sát thủ này ra để chờ an toàn rồi sẽ đi, mà là muốn dắt đám sát thủ này tới nhà xưởng bỏ hoang ở gần khu nhà ổ chuột, sau đó giăng lưới tóm gọn hết một mẻ, từng người từng người một.
Cho nên, anh vừa muốn an toàn rời khỏi đây, lại còn muốn không cho đám sát thủ đó tìm ra được vị trí của mình. Anh tin là vào lúc đó, Lý Lâm có thể biết cách phối hợp thực hiện kế hoạch của mình.
Rất nhanh sau đó, Lý Lâm cũng đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ.
Lúc này, anh ta và đám đàn em cao thủ kia cùng với đàn em của Vưu Chính cùng tụ họp lại, mặc dù vóc dáng mỗi người mỗi khác, nhưng mà vẫn dùng cơ thể mình tạo thành một vòng
người che chắn bao vây Tiêu Sách và Cao Cấn Bằng ở giữa, còn Vưu Chính và Lý Lâm thì được Tiêu Sách cho đứng chắn trước mặt Cao Cấn Băng.
Sau đó, cả đám người ở đây với một "đội hình" quái dị như này từ bên trong cửa lớn của câu lạc bộ mà xông ra phía bên ngoài.
Ngay lập tức, đám sát thủ Hắc Bảng vốn dĩ đang trấn thủ ở bên ngoài chờ tới lúc Tiêu Sách và Cao Cẩn Băng ra sẽ nhào qua giế t chết kia đều trợn tròn mắt ngơ ngác.
Trong mắt của đám sát thủ này, đám người Tiêu Sách là đang làm gì thế kia?
Mười mấy người đàn em của Vưu Chính, cộng thêm mười mấy cao thủ của Lý Lâm gọi tới, lại thêm mười mấy người nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ Thần Nhạc là khoảng chừng bốn mươi năm mươi người đang chụm đầu cùng một chỗ che chắn cho Tiêu Sách và Cao Cấn Băng ở giữa.
Bởi vì Lý Lâm thật sự là quá sợ chết nên dù Tiêu Sách không có yêu cầu anh ta gọi thêm bảo vệ của câu lạc bộ Thần Nhạc, nhưng mà người kia vẫn chủ động gọi thêm.
Mà đám người bảo vệ kia người nào cũng đều mặc áo giáp loại khiến chống bạo động, bao quanh ở vòng ngoài.