Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 387: Tôi có niềm tin vào cô, cô gái!”




Nhưng khi ở thành phố Thám Hải, Tiêu Sách đã từng nhìn thấy Cao Cấn Bằng làm thí nghiệm một lần, cô ấy có bao nhiêu điên cuồng khi làm thí nghiệm, Tiêu Sách cũng không còn lấy làm lạ nữa. 
Điều càng khiến Tiêu Sách hứng thú hơn chính là vẻ hưng phấn trên khuôn mặt cô ấy! 
Không sai, hưng phấn! 
Tuy rằng lúc này Cao Cấn Băng đang nghiêm túc điều hành máy móc, nhưng vẻ hưng phấn trên mặt có phần không che đậy được, Tiêu Sách cảm thấy cơ thể cô ấy khẽ run. 
Chỉ có duy nhất đôi tay là ổn định giống như một chiếc máy. 
Không lẽ thí nghiệm của Cao Cẩn Băng cuối cùng cũng thành công trong hôm nay? Tiêu Sách không nhịn được nghĩ, hơn nữa suy nghĩ này khiến cũng khiến cho Tiêu Sách trở nên hưng phấn. 
Dù sao hiện tại anh cũng là cổ đông thứ hai của Dược phẩm Tinh Quang. 
Tuy là cổ đông lớn thứ hai nhưng chỉ chiếm năm phần trăm cổ phần. 
Nhưng một khi Cao Cấn Băng nghiên cứu thành công, Tiêu Sách biết rất rõ nó sẽ mang lại cho Dược phẩm Tinh Quang cái gì, và chắc chắn đó chính là một thành quả to lớn trong việc lật đổ ngành công nghiệp y dược. 
Đến lúc đó sợ rằng một nửa số xí nghiệp y dược trên thế giới sẽ phá sản, những xí nghiệp không phá sản thì cũng cần hợp tác với Dược phẩm Tinh Quang để húp chút canh, cố mà bám chặt lấy nếu không sẽ phải đổi nghề. 
Đến lúc đó, Dược phẩm Tinh Quang chính là xí nghiệp y dược lớn nhất thế giới! 

Tất nhiên, tiền đề chính là thí nghiệm của Cao Cấn Bằng thành công theo như cô ấy đã mong đợi! 
Mang theo hy vọng như vậy, Tiêu Sách và Thiên Diệp ở một bên đợi cô ấy, liên tục đợi cho đến khoảng hai mươi phút sau thì Cao Cấn Băng đã xong. 
Lúc này sự hưng phấn trên mặt cô ấy càng nồng đậm hơn. 
Nhưng Tiêu Sách lại nhạy bén phát hiện ra trong sự hưng phấn nồng đậm của Cao Cấn Băng còn mang theo một tia tiếc nuốt không can lòng, khiến cho trái tim Tiêu Sách không nhịn được trùng xuống. 
Anh cảm thấy cho dù thí nghiệm của Cao Cấn Băng đã thực sự thành công, nhưng lại không phải hoàn toàn thành công. 
Mà là thành công đã bị giảm. 
Tuy rằng như vậy, nhưng cũng đã là một bước tiến lớn, nếu không Cao Cấn Băng đã không hưng phấn như vậy, nhưng rõ ràng vẫn chưa đạt đến kỳ vọng của Cao Cấn Băng, vì thế cô ấy với tiếc nuối. 
Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Cao Cấn Băng đã chứng minh suy đoán của Tiêu Sách. 
Cao Cấn Băng lộ vẻ phấn khích nói: “Các người đến rồi? Đến thật đúng lúc, mắt xích trong thí nghiệm này của tôi đã mắc kẹt một năm, cuối cùng thì hiện tại đã đột phá rồi! Điều này cũng phải nhờ đến những dữ liệu có được ở thành phố Thâm Hải lần trước, nếu không thí nghiệm này của tôi e rằng ở đã mắc kẹt rất lâu rồi.” 
Cô ấy vừa nói xong, khuôn mặt Diệp Thiên lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Cô gái, thí nghiệm của cô, thành công rồi?” 
Cao Cấn Bằng trước tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Không tính là thành công, nhưng cũng đã cách thành công không còn xa nữa rồi, tiếp đến chuyện quan trọng nhất chính là hoàn thành... bỏ đi, nói ra các người cũng không hiểu, cuối cùng có thể coi là thành công chín mươi phần trăm rồi, nhưng người ta thường nói, đi trăm dặm thì chín mươi dặm mới là nửa đường” 
“Hơn nữa, chỉ là số liệu thí nghiệm đã hoàn thành, hiệu quả có được như mong đợi hay không, thì vẫn phải qua kiểm nghiệm mới được, lần này tôi gọi cô tới, là vì muốn...” 
“Muốn kiểm nghiệm trên người tôi sao? Được, cô gái, đến đi.” Diệp Thiên không chút do dự nói. 
Cao Cấn Băng do dự một lát, nói: “Diệp Thiên, cô nên biết, thí nghiệm trên người rất nguy hiểm, tuy rằng tôi có niềm tin, nhưng cũng không có nắm chắc tuyệt đối, dù sao đây cũng là lĩnh vực chưa từng có ai tiếp cận, nếu như xảy ra điều ngoài ý muốn, e rằng tôi sẽ không cứu được cô...” 
Diệp Thiên nghe vậy nghiêm túc nói: “Tôi có niềm tin vào cô, cô gái!” 
“Đợi đã, đợi đã!” 
Diệp Thiên dứt khoát đồng ý, bộ dạng tình nguyện cống hiến bản thân cho thí nghiệm của Cao Cấn Băng, nhưng Tiêu Sách nghe đến đây không nhịn được nữa mà mở miệng cắt ngang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.