Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 380: Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc anh cảm thấy Thiên Diệp không thể chống đỡ nổi nữa, vận khí công truyền vào trong cơ thể Thiên Diệp. 
Nhất thời Thiên Diệp thoải mái r3n rỉ một tiếng, từ nỗi đau đớn cùng cực đến cảm giác cực kỳ thoải mái, toàn thân mềm mại dán vào trong lòng Tiêu Sách. 
Đáng tiếc là cơ thể mềm mại dán vào lòng nhưng Tiêu Sách lại không có tâm tư nào mà hưởng thụ. 
Thời gian từ từ trôi qua, hai người vẫn giữ nguyên động tác này, cơ thể Thiên Diệp càng ngày càng mềm mại, nhiệt độ nơi hai người tiếp xúc cũng càng ngày càng cao. 
Cuối cùng, nước thuốc đậm đặc trở nên trong suốt, lần bôi thuốc thứ ba cũng hoàn thành rồi. 
Khi hai tay của Thiên Diệp đưa ra khỏi nước thuốc, vậy mà lại có màu trắng sáng giống như ngọc thạch, bởi vì cô ngày đêm tập luyện đinh sắt mà tay đầy rất những vết chai, cũng trở nên trắng trẻo hơn, vô cùng bóng loáng. 
Tiêu Sách biết từ giờ trở đi, cánh tay của Thiên Diệp sẽ dần dần thay đổi. 
“Được rồi.” 
Tiêu Sách nhẹ giọng nói, toàn thân vô cùng mệt mỏi, thậm chí cảm thấy cơ thể mềm nhũn không thể nhấc tay lên được, vẫn giữ nguyên động tác ôm Thiên Diệp. 
“Ừm.” 
Thiên Diệp cũng uể oải trả lời một tiếng, cũng không có động tác gì. 
Hai người tiếp tục duy trì động tác như vậy, mãi đến khi đột nhiên cảm nhận được cơ thể của Tiêu Sách lại thay đổi, khuôn mặt xinh xắn nhất thời đỏ ửng lên. 
Mà Tiêu Sách cũng cảm nhận được cơ thể Thiên Diệp đang cứng đờ cả ra, mặt già của anh cũng đỏ hết cả lên. 
Mặt anh có dày hơn nữa cũng xấu hổ đến không biết phải làm sao, lý trí thì muốn buông Thiên Diệp ra mà trong lòng lại có chút không nỡ. 
“Anh... Buông tôi ra đi.” 
Cuối cùng vẫn là Thiên Diệp mở lời trước, Tiêu Sách thậm chí có thể nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của cô ta. 
Tiêu Sách chỉ đành buông Thiên Diệp ra, xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “Cuối cùng cũng nhịn được rồi, cái kia... nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” 
“Ừ.Thiên Diệp nhẹ giọng đáp, cúi đầu không thấy rõ biểu cảm ra sao. 
Tuy rằng cả người còn bủn rủn không có chút sức lực nào, nhưng Tiêu Sách vẫn cảm thấy nên thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này càng sớm càng tốt, anh vừa định đứng dậy thì đột nhiên nhớ đến tiên thiên công. 
“Phải rồi, thứ này cho cô, cô cầm nó mà luyện, nó sẽ giúp cô tăng thực lực lên rất nhiều, nếu như có chỗ nào không hiểu lúc nào cũng có thể hỏi tôi...” 
Nói xong, Tiêu Sách đưa một phần tiên thiên công cho Thiên Diệp, tất nhiên anh cũng đã sửa lại đâu vào đấy rồi. 
Thiên Diệp nghi ngờ nhận lấy, xem xét một hồi, kinh ngạc nói: “Đây là cái gì? Những thứ viết trong này là thật sao? Công pháp khí công?” 
Tiêu Sách gật đầu: “Thật đấy, cô cứ luyện theo là được, có lẽ với tố chất trời ban của cô sẽ không có vấn đề gì đâu.” 
Anh nói xong thì phát hiện Thiên Diệp đột nhiên im lặng. 
Thiên Diệp chỉ là cúi đầu, nắm lấy tiền thiện công trong tay, nắm rất chắc, môi khẽ mỉm lại, trong mắt tựa như có một tầng sương. 
Chuyện này làm Tiêu Sách có hơi ngạc nhiên, không biết cô bị làm sao nữa. 
“Thứ này. Chắc chắn là rất quý báu, sao anh lại đưa cho tôi? Sao lại đối xử tốt với tôi đến vậy?” Thiên Diệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Sách nói. 
Tiêu Sách há to miệng rất muốn nói nguyên nhân chỉ là vì muốn bồi thường cho cô ta một chút, dù sao Tiêu Sách cũng đã lấy đi thứ đáng quý nhất đời người con gái của Thiên Diệp, lại không cách nào cho cô ta một lời hứa hẹn nên muốn đối tốt với cô ta một chút. 
Nhưng Tiêu Sách lại không nói ra miệng được, dù sao thì thứ đó, chuyện đó xảy ra với bất kỳ người con gái nào thì e là cũng không có cách nào bồi thường được... 
Anh nào ngờ tới lại khiến cho Thiên Diệp có phản ứng lớn đến như vậy, hình như là khóc mất rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.