*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho tới giờ, Tiêu Sách cũng chỉ có thấy mỗi Thiên Diệp là người có cơ hội hoàn thành khâu bôi thuốc ở vị trí bàn tay.
Mà để bôi được như thế thì cũng phải nhờ Tiêu Sách trợ giúp, nếu không thì lần bôi thuốc tới đó, Thiên Diệp chưa chắc gì có thể chịu đựng nổi. Mà muốn luyện được vô danh khí công, cả thân đều phải được bôi thuốc.
Chỉ vẻn vẹn bôi thuốc ở chỗ bàn tay thôi, Tiêu Sách còn có niềm tin vững chắc rằng sẽ trợ giúp Thiên Diệp hoàn thành. Còn bôi thuốc ở thân thì... Cho dù Tiêu Sách có mệt chết cũng không thể nào giúp đỡ Thiên Diệp được.
Vậy chỉ có thể dựa vào sự kiên cường của bản thân mà chịu đựng thôi. Lúc trước, mặc dù Tiêu Sách chịu đựng được, nhưng mà cảm giác giống như
mình đã chết rất nhiều lần. Có thể thành công mà sống sót, hoàn toàn là một kỳ tích.
Cho nên, dù Tiêu Sách có công khai vô danh khí công ra, anh cũng không thấy được sẽ có bao nhiêu người có thể tu luyện thành công. Đối với người bình thường mà nói, đó không phải là pháp bảo tăng cường thực lực, mà chính là quyển kinh đòi mạng.
Thế nhưng Tiên Thiên Công lại khác. Cho tới bây giờ, Tiêu Sách đã biết có ít nhất bảy người tuy luyện Tiên Thiên Công, cũng đều đã thành công.
Lâm Nhạc, Hàn Tô và năm người thần bí khác.
Trong đó, Hàn Tô chỉ luyện được Tiên Thiên Công phần hai, năm người thần bí kia thì đã có được Tiên Thiên Công phần ba, chỉ có Lâm Nhạc là người luyện được Tiên Thiên Công hoàn chỉnh.
Bọn họ đều tu luyện thành công, hơn nữa tuổi tác cũng không cao, chứng tỏ Tiên Thiên Công này cũng không khó lắm.
"Nếu như có thể có được Tiên Thiên Công, cũng sẽ có thể dạy cho Thiên Diệp luyện. Có Tiên Thiên Công hỗ trợ, khâu bôi thuốc của cô ấy cũng sẽ dễ dàng thành công được một chút."
"Còn cả Tiểu Bác và cậu Thông nữa..."
"Thậm chí còn có thể dạy cho Lâm Bán Thanh và Lâm Vân. Tiên Thiên Công vốn dĩ thuộc về nhà họ Lâm, nhưng lại bị Lâm Nhạc mang đi mất. Toàn bộ nhà họ Lâm bây giờ chỉ có mỗi Hàn Tô là người biết, nếu như dạy lại Tiên Thiên Công cho nhà họ Lâm, quan hệ giữa mình và bọn họ cũng có thể khắng khít hơn."
Tiêu Sách thầm nghĩ bụng.
Vốn dĩ, Hàn Tô chỉ cần bằng lòng dạy Tiên Thiên Công cho Lâm Vân, vậy người nhà họ Lâm sẽ có rất nhiều người nắm giữ được Tiên Thiên Công. Nhưng mà vì Hàn Tô đã lập lời thề, sẽ không truyền lại Tiên Thiên Công cho bất cứ người nào cả.
Đến ngay cả người nhà họ Lâm, cũng không ngoại lệ.
Tiêu Sách muốn có được Tiên Thiên Công, dĩ nhiên không thể nghĩ cách có được từ chỗ Hàn Tô. Mặc dù anh nắm tuyệt đối phần thắng, có thể nhẹ nhàng chế trụ Hàn Tô, bắt ép người kia giao ra.
Nhưng dù sao thì Hàn Tô có mối quan hệ rất gần với Lâm Bán Thanh, mà anh với Lâm Bán Thanh lại cũng có quan hệ rất tốt, nếu làm như vậy thì thật không thích hợp.
Nhưng mà, nếu như là dùng cách đó với năm người thần bí kia...
Ánh mắt Tiêu Sách sáng lên, cảm thấy muốn có được Tiên Thiên Công thì có thể tìm tới năm người thần bí đó, sau đó ép họ đem Tiên Thiên Công ra.
Năm người thần bí đó đều là học trò của Lâm Nhạc, sau khi ông ấy về nước sẽ đối phó nhà họ Lâm, tới lúc đó cũng sẽ không bỏ qua cho Tiêu Sách.
Dù sao thì sớm muộn gì cũng là kẻ địch, vậy cũng không cần phải dè dặt sợ hãi này nọ nữa.
Huống chi, có thể khiến nhà họ Lâm tăng thêm chút sức mạnh, tới lúc Lâm Nhạc trở về thì phía nhà họ Lâm bên đây cũng sẽ có thể san sẻ áp lực với anh nhiều hơn, không tới nổi để anh phải đơn thân độc mã mà chiến đấu.
Thậm chí, Tiêu Sách còn nghĩ nếu cần thiết thì bắt năm người thần bí đó lại, để làm giảm đi phần nào đó sức mạnh của Lâm Nhạc.
Càng lúc càng thấy cách nghĩ này khả thi, Tiêu Sách lập tức nói với Hàn Tô: "Bác Hàn Tô, bác có biết mấy người thần bí vừa mới tu luyện Tiên Thiên Công kia là ở khách sạn nào không?"
Hàn Tô nghe xong trước hết là ngẩn người, nhưng mà nhìn ánh mắt sáng chói đó của Tiêu Sách, ông ta lập tức hiểu được anh đang muốn làm gì.
Ông ta ngạc nhiên nói: "Cậu bạn Tiêu Sách à, lẽ nào cậu muốn... Cậu làm như vậy chỉ e sẽ hoàn toàn chọc giận Lâm Nhạc đó. Tin tôi đi, Lâm Nhạc không có đơn giản đâu, ông ta không phải là người có thể so sánh với mấy người kia."
Tiêu Sách cười nhạt nói: "Bác Hàn Tô, bác cảm thấy ngay bây giờ dù tôi có đứng im không làm gì cả, lúc Lâm Nhạc đó quay về sẽ bỏ qua cho tôi sao?"
"Hừm... Lâm Nhạc bụng dạ hẹp hòi, chỉ bị liếc nhìn thôi cũng sẽ nghĩ cách bào thù, chỉ e là sẽ không." Hàn Tô nhíu mày nói.